Thẩm Phi cảm thấy thú vị đồng thời lúc mẹ Hạ càng ngày càng nói thẳng ra làm hắn ngây ngẩn cả người, không thể không nói, đây là lần đầu tiên có người dám dùng lời nói sắc bén nói chuyện với hắn, nói trắng ra không chút che dấu nào, không có a dua nịnh hót.
Đúng vậy, mẹ Hạ nói là quyết định, nhưng trong đó càng giống một người mẹ dạy dỗ con về hôn nhân hơn.
Giờ khắc này Thẩm Phi mới hiểu rõ một đạo lý khác trong lời bà Hạ, hôn nhân là thần thánh, là chuyện cả đời , nếu ngay từ đầu không rõ ràng, vậy thì kết quả chỉ có một, đó chính là bi thương, hại người hại mình mà thôi.
Đạo lý này hắn chưa bao giờ biết, cũng khinh thường biết, nếu những người khác nói với hắn như vậy, hắn nhất định trực tiếp rút súng ra trực tiếp bắn hắn, chỉ là lời này từ trong miệng mẹ Hạ nói ra, không biết tại sao, hắn thế nhưng không khinh thường, không có phẫn nộ, thậm chí cảm nhận được một loại chân thành ấm áp.
Hắn chưa bao giờ hối hận cuộc sống của mình, cũng chưa bao giờ hâm mộ quá bất luận kẻ nào, nhưng giờ phút này, nhìn Hạ Nhiêu hai mắt đẫm lệ, nhìn mẹ Hạ nghiêm khắc, hắn đột nhiên có chút hâm mộ Hạ Nhiêu ......
Nếu hắn không sinh ra ở Thẩm gia, nếu hắn sinh ra ở gia đình như vậy, hắn nhất định cũng có thể sinh hoạt giống như một người bình thường, tuy rằng rất bình thường, nhưng lại vui vẻ.
Chỉ làm đầu gà không làm đuôi phượng, lời như vậy làm hắn khϊếp sợ, hoàn toàn làm điên đảo quan niệm mà hắn được kế thừa, khái niệm hắn từ trước đến nay muốn là phải đoạt được, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tốt nhất, chỉ có tiền, có quyền, mới là đạo lý sống tại thế gian này.
Chỉ là khái niệm tương phản này không làm đáy lòng hắn phản đối, ngược lại có chút xúc động, phải yêu thương nồng đậm bao nhiêu mới có thể vứt bỏ lòng tham vật chất, để giữ vững tình cảm?
Mẹ Hạ ngăn cản Thẩm Phi mở miệng, chậm rãi nói: "Đừng vội trả lời, Bác hoan nghênh cháu ở lại vài ngày, việc này không phải trò đùa, nên suy nghĩ cẩn thận, mấy ngày này để cho Nhiêu nhi mang cháu đi chơi ở An thị."
Tới buổi chiều, ba Hạ đi làm, mẹ Hạ vốn dĩ tính mang theo Hạ Nhiêu cùng Thẩm Phi ra ngoài chơi, chỉ là bà phải đi chợ mua đồ ăn về làm cơm chiều, nhưng Hạ Nhiêu cố tình kiên trì cùng đi theo mẹ Hạ, cuối cùng Thẩm Phi cũng kỳ tích mở miệng, vì thế một nhà ba người vui vẻ ra cửa.
Hạ Nhiêu kéo tay mẹ Hạ, tươi cười thỏa mãn mà ấm áp, mẹ con hai một đường nói nói cười cười, làm Thẩm Phi tâm thế nhưng cảm giác dị thường bình tĩnh cùng thỏa mãn, lúc này hắn mới biết được, hóa ra nội tâm chân chính của Hạ Nhiêu là sáng lạn cùng ấm áp.
Lúc trước hắn vẫn luôn cảm thấy Hạ Nhiêu cười rộ lên khá xinh đẹp, chỉ là bây giờ nhìn nàng tươi cười hắn mới biết được, nụ cười có linh hồn mới là nụ cười đẹp nhất, đẹp đến mức làm người ta kinh diễm.
Một lòng thưởng thức "phong cảnh" tốt đẹp, Thẩm Phi nào chú ý tới, hắn đã trở thành phong cảnh làm chấn động trong mắt người khác, nhìn một đám nữ sinh dừng lại ven đường hai mắt đã có chút phiếm hồng, thậm chí có chút muốn tiến đến gần.
"Oaa, soái ca, anh tên là gì? Muốn đi đâu ? Cùng chúng em đi chơi đi?"
Một đám nam nữ xông tới, bốn nữ, ba nam, tất cả nữ đều hai mắt đăm đăm nhìn Thẩm Phi, nam thì lại ở bên cạnh trêu ghẹo. Bởi vì Thẩm Phi cách mẹ con Hạ Nhiêu hai bước, cho nên mọi người tưởng rằng hắn chỉ đi có một mình.
An thị không lớn, trên cơ bản ở An thị người chẳng sợ không quen biết, cũng tuyệt đối là gặp qua, trên đường đột nhiên xuất hiện một mỹ nam, không bị oanh động mới là lạ.
Thẩm Phi nhìn thoáng qua các nữ sinh đang nói không ngừng, lớn lên quả thật rất xinh đẹp, thoạt nhìn rất hoạt bát hào phóng, nhìn bộ dạng chờ mong của các nàng, đột nhiên tâm tình hắn rất tốt cười nói: "Ngại quá, tôi là đi cùng bà xã của mình."
Nói xong, bước nhanh lên phía trước, đem Hạ Nhiêu bế lên, ủy khuất tố khổ nói: "Nhiêu nhi, em chỉ lo cùng mẹ nói chuyện, ông xã của em sắp bị người khác đoạt đi rồi cũng không biết."
Đáy mắt trách cứ chỉ có Hạ Nhiêu xem mới hiểu, kỳ lạ là, Hạ Nhiêu đương nhiên đoán được ý của hắn, rất phối hợp ôm cổ hắn, cười nhạt nói: "Vậy thì ôm như này đi, để cho các cô ấy thấy được mà sờ không được."
Nụ cười kia nghịch ngợm làm Thẩm Phi hơi hơi sửng sốt, sau đó hắn cũng vui vẻ mà cười, nụ cười sáng lạn mà huyến lệ, làm Hạ Nhiêu nháy mắt cũng hoảng hốt, bị lạc nụ cười chân thành tha thiết này
Mẹ Hạ chỉ cho là hai đứa nhỏ bướng bỉnh, tức giận cười hai tiếng liền theo bọn họ, bây giờ là thời hiện đại, ôm đi đường cũng không có gì, đứa nhỏ thích là được.
Nào đâu biết rằng, nếu Thẩm Phi còn không bế Hạ Nhiêu lên, không chừng Hạ cô đã trực tiếp nằm trên mặt đất, hạ thể đã ẩn ẩn có nhè nhẹ nhiệt lưu ở hoạt động.
Nhìn sắc mặt Hạ Nhiêu trắng bệch, Thẩm Phi hơi hơi nhíu mày, nói nhỏ vào bên tai cô: "Nhiêu nhi thật là tùy hứng, em nói nếu anh buông em xuống, anh tin tưởng lời mẹ mắng, em sẽ rất vui lòng nghe."
Hạ Nhiêu lập tức nắm cổ tay Thẩm Phi thật chặt, cũng không có tâm tư so đo với hắn, có chút cảnh giác mà lo lắng nói: "Đừng, tôi chỉ là quá nhớ mẹ, ta muốn chăm sóc mẹ nhiều hơn, lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa."
Thẩm Phi lại ngẩng đầu: "Mẹ......"
Nhìn thấy mẹ Hạ xoay người lại, sắc mặt Hạ Nhiêu tức khắc trắng bệch, tâm cũng gắt gao thắt lại, vẫn là không thể giấu được sao?......
Thẩm Phi nhìn thấy Hạ Nhiêu tuyệt vọng, đáy lòng liền một trận đau đớn co rút, nhíu mày, thu hồi tâm tình vui đùa, hướng về phía mẹ Hạ cười nói: "Nhiêu nhi tiêu chảy, ta cùng nàng đi nhà vệ sinh."
Mẹ Hạ nghe vậy thần sắc liền buông lỏng, bà còn đang thắc mắc sao sắc mặt đứa nhỏ lại kém như vậy, hóa ra là bụng đau muốn đi WC......
"Đi đi, WC ở phía trước, Hạ Nhiêu biết chỗ."
Thẩm Phi gật gật đầu, người trong lòng ngực hoàn toàn thả lỏng lại, hắn bước nhanh về phía nhà vệ sinh phía trước.
Thẩm Phi buồn cười nói: "Chưa từng trải qua dọa? Nếu em nghe lời một chút, có thể bị anh dọa thành như vậy sao?"
Hạ Nhiêu lười nhác nâng nâng mí mắt, khó được lúc đáp lại một câu: "Anh dọa như vậy, lá gan lớn đến đâu cũng có thể bị hù chết......"
Thẩm Phi cười lên tiếng, linh hồn biết cãi lại so với Hạ Nhiêu trước kia không phản bác làm người ta thoải mái hơn nhiều.