Ra khỏi thang máy, Hạ Nhiêu liền nhìn thấy cánh cửa phòng đã sớm mở rộng ra, tiếp theo quả nhiên thấy được một cái đầu nhìn ra, cặp mắt kia lúc nhìn thấy nàng liền trở nên nghiêm túc mà trách cứ.
"Con còn biết đường trở về?!" Giọng nói nghiêm khắc mang theo kích động cùng phẫn nộ.
Ba Hạ bước lên trừng mắt nhìn Hạ Nhiêu , tỉ mỉ đánh giá một lần, xác định cô không có chuyện gì, mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp theo đó là lửa giận vô biên.
"Mấy tháng này mẹ con khóc đến sắp mù mắt rồi , con vào xem bà ấy thành cái dạng gì rồi ?!"
Nước mắt Hạ Nhiêu từng hạt từng hạt thi nhau rơi xuống, nhìn sắc mặt ba mình tiều tụy già nua không ít, tâm cô liền từng đợt co rút. Nghĩ cũng chưa nghĩ , liều mạng tránh ra Thẩm Phi ôm ấp, sức lực to lớn, làm Thẩm Phi bị bắt buông lỏng tay ra, trơ mắt nhìn Hạ Nhiêu từ lòng hắn nhảy xuống, chân nàng mềm nhũn trực tiếp ngã xuống trên mặt đất.
Thẩm Phi tay mắt lanh lẹ vội vàng duỗi tay giữ chặt nàng, ngăn cản cô té ngã, còn chưa kịp dạy bảo, lại bị cô tránh thoát. Lúc này Hạ Nhiêu nào còn để ý tới hạ thể đau đớn, cô một lòng chỉ nghĩ muốn ôm ba cô, dùng hành động để thể hiện lòng nhớ thương cùng lo lắng.
Còn may ba Hạ cách Hạ Nhiêu không quá hai bước, Hạ Nhiêu vừa vặn té ngã vào trong lòng : "Ba ba......" Lời nói nghẹn ngào dày đặc tưởng niệm, lo lắng, làm ba Hạ đầy mặt tức giận cũng đau lòng ôm chặt con mình.
Dù có trách cô biến mất nhiều tháng, làm ông cùng mẹ nàng lo lắng, cũng may đứa nhỏ này bình an trở về, cô là miếng thịt trong lòng bọn họ, từ nhỏ chưa từng rời khỏi bọn họ nửa bước, bọn họ sao mà không biết tính cách của nó.
Đứa nhỏ này ở đáy lòng mẹ nó vĩnh viễn là nhất, sao có thể vô duyên vô cớ biến mất một thời gian dài, thậm chí gọi điện thoại báo bình an cũng không có. Mà Thẩm Phi thấy Hạ Nhiêu cự tuyệt hắn, vốn dĩ muốn tức giận, chỉ là nghe được giọng nói ủy khuất bất lực kia làm hắn ngây ngẩn cả người, trước ngực giống như bị đồ vật bén nhọn gì đó đâm vào.
Cảm xúc bình tĩnh nhiều năm đột nhiên bị quấy rầy làm hắn rất không thoải mái, nhìn lại khuôn mặt bị nước mắt che phủ kia hắn càng thêm phiền não. Cảnh tượng ôm nhau, nước mắt hoành sái, làm Thẩm Phi xem cực độ chói mắt, thậm chí biểu tình dần dần có chút hoảng hốt.
Tình thân là cái gì? Nếu lúc trước có người hỏi hắn, hắn nhất định sẽ khịt mũi coi thường.
Ở Thẩm gia trước nay không có cái gọi là tình thân, hắn cùng Thẩm Ngoạt từ nhỏ đã không có thơ ấu, thơ ấu của bọn họ là vượt qua những huấn luyện khắc nghiệt. Tư tưởng người Thẩm gia chỉ có ích lợi, chưa từng có cảm tình, cảm tình ở trong mắt người Thẩm gia là rẻ mạt, cũng là xa xỉ, càng là dư thừa.
Hắn không phải chưa từng nhìn thấy trường hợp rơi lệ cảm động, chỉ là trước kia mỗi khi nhìn thấy, hắn chỉ cảm thấy nhàm chán mà thôi, mà lúc này, hắn cư nhiên có một tia xúc động, đó là một loại cảm giác hắn vô cùng không thích.
"Con còn biết trở về!"
Tiếng rống giận bén nhọn làm ba người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy sắc mặt mẹ Hạ tiều tụy cùng hai mắt đỏ bừng đứng ở cửa. Đáy mắt lại đang tham lam nhìn con gái mình, nhìn xem cô có khỏe hay không.
Vốn dĩ bà đang ở trong phòng, rõ ràng nghe được âm thanh bên ngoài, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy người đi vào, rốt cuộc kiềm chế không được tự mình ra xem.
Giờ phút này Hạ Nhiêu mới biết được, mặc dù thân nàng ở địa ngục, lúc đó cô cho rằng đó là sự đau đớn nhất thế gian, chỉ là so với đau đớn lúc này, hóa ra có thể nhẹ như vậy.
"Mẹ......" Hạ Nhiêu nghẹn ngào mở miệng, mặt đầy nước mắt nhìn mẹ mình rõ ràng già đi không ít.
Trước kia mẹ cô là người trẻ nhất so với bạn bè cùng lứa, trẻ hơn bảy, tám tuổi so với tuổi thật, còn bây giờ thì sao?
Gương mặt tiều tụy hiện ra nếp nhăn, nhìn qua giống như hơn năm mươi tuổi, làm gì còn phải người mẹ thanh xuân xinh đẹp, không hiện tuổi già của bà ......
Hạ Nhiêu buông ba ra, từ từ đến gần phía mẹ, hạ thể ma xát đau đớn nhưng so với nỗi đau như dao cắt trong ngực không đáng kể.
Mẹ Hạ nhìn đứa con ngày ngày đêm nhớ thương đột nhiên đứng ở trước mặt, có chút không dám tin tưởng, nhìn đứa con đang cẩn thận tới gần. Từng loại cảm xúc chua xót, đau đớn kịch liệt, an tâm, phẫn nộ, kích động, vui sướиɠ từ từ nảy lên trong lòng bà, con gái bà rốt cuộc đã bình an trở về......
Nhưng mà, lúc Hạ Nhiêu sắp dang tay ôm lấy mẹ, một tiếng bạt tay thanh thúy vang lên.
Thẩm Phi đột nhiên căng thẳng, nhìn khuôn mặt nhỏ hiện rõ ràng năm dấu tay, đáy mắt hiện lên một mạt âm lãnh. Thật là không thể gặp, ngoại trừ hắn nàng còn bị người ngoài khi dễ, mặc dù đó là cha mẹ nàng......
Má phải Hạ Nhiêu đỏ bừng đứng yên tại chỗ, nước mắt trong suốt vẫn lăn xuống từng giọt, nhìn mẹ có chút run rẩy, hơi hơi mỉm cười, không chút do dự nhào vào trong lòng mẹ Hạ. Đã bao nhiêu năm, mẹ chưa từng đánh cô, đây là lần đầu tiên mẹ dùng lực mạnh như thế, không có nửa điểm lưu tình.
Mẹ Hạ cơ hồ là ở lúc Hạ Nhiêu nhào vào trong lòng ngực liền duỗi tay ôm lấy cô, nước mắt cũng giống như trân châu bị đứt từng hạt từng hạt rơi xuống. Không đánh, khó có thể phát tiết nhiều tháng bà lo lắng cùng lo âu, đánh, đau ở thân con nhưng lại đau ở tâm bà.
Đứa nhỏ này, từ lúc nhỏ đến giờ chưa từng làm chuyện gì khiến cho người nhà lo lắng, cố tình lúc này đây, không có việc gì thời điểm khá tốt, có việc thời điểm liền cái trong lòng chuẩn bị cũng không cho liền trực tiếp phát sinh đại sự.
Biến mất mấy tháng không có chút tin tức nào, thiếu chút nữa đem bà cùng ba nó vào bệnh viện, nếu không phải nhận được điện thoại Nhiêu Nhi nói nghỉ mát, bà cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Thẩm Phi nhìn mẹ nàng một khắc trước còn phẫn nộ mà mắng, ngay sau đó liền tựa nhau mà khóc, hơi hơi sửng sốt, mày hắn nhíu chặt, ánh mắt có chút phức tạp. Nhìn một màn này, hắn thậm chí cảm giác được hốc mắt hắn có một tia nóng, loại cảm giác này tuy rằng làm hắn không thoải mái, nhưng cũng không có phản cảm.
Hạ Nhiêu rất kỳ lạ, không nghĩ tới, người nhà cô cũng kỳ lạ, chuyện này cũng khó trách, nếu không có cha mẹ kỳ lạ, thế nào sẽ có đứa con kì lạ như cô......
Thẩm Phi trầm tư suy nghĩ, cũng đã quên hắn bị hai vị trưởng bối bỏ qua một bên.