"Thẩm lão gia cùng Thẩm phu nhân hẳn là đã vì Thẩm nhị công tử lựa chọn con dâu rồi đi, Hạ tiểu thư không có bối cảnh tốt, rất là dễ dàng ngoài ý muốn ~." Lời nói ôn hòa lại lộ ra một tia trào phúng.
Ai mà không biết Thẩm gia ở Hoa Hạ là danh môn vọng tộc, Thẩm lão gia cùng lão phu nhân sao có thể chấp nhận con dâu không quyền không thế bước vào cửa ?
Quả thật, Thẩm Ngoạt từ lúc bước vào thương trường, dựa vào sự khôn khéo giỏi giang đã đem toàn bộ tập đoàn tài chính CLP từ từ nắm giữ ở trong tay. Bây giờ chỉ tính hắn là tổng tài tập đoàn CLP, cha mẹ Thẩm Nguyệt muốn can thiệp vào chuyện bọn họ cũng không phải kiện.
Về Thẩm Phi, tuy rằng ngoài giới đồn đãi về Thẩm Phi không quá nhiều, nhưng dựa vào chỉ có mấy người biết cũng đủ hiểu Nhị công tử Thẩm gia là một nhân vật nguy hiểm.
Hắn giống như một con ngựa hoang thoát cương, làm người khác khó có thể nắm bắt được, càng đừng nói hắn còn có danh hiệu Vương đua xe.
Chỉ là mặc kệ Thẩm Phi cùng Thẩm Ngoạt lợi hại như thế nào. Thẩm lão gia cùng Thẩm lão phu nhân vẫn chưa chết, phàm là có chuyện quan trọng, hai lão gia này sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào, bức hai người không thể không thỏa hiệp.
Thế hệ trước của Thẩm gia cực kỳ coi trọng mặt mũi, cũng cực kỳ cao ngạo, phàm là người muốn gả vào gia tộc thì không phải là xuất thân danh môn, cũng phải là người có cuộc sống công chúa, vô dụng nữa cũng tuyệt đối là hậu nhân nhà tướng.
Người như Hạ Nhiêu, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở Thẩm gia, hắn tin rằng, chỉ cần Thẩm Phi thật sự làm chuyện này, Hạ Nhiêu cũng cách ngày chết không xa đâu ......
Lời nói có ý ám chỉ làm Thẩm Phi cúi đầu nhìn về phía Hạ Nhiêu, chỉ thấy cô rũ mắt yên lặng ngồi ở trong lòng hắn, thật an tĩnh, an tĩnh đến mức làm hắn có chút bực bội.
Vì sao cô một chút phản ứng cũng không có? Chẳng lẽ vị trí Thiếu phu nhân Thẩm gia không đủ để thỏa mãn cô? Hay là cô căn bản không biết Thẩm gia ở Hoa Hạ có địa vị như thế nào?
Lại hoặc là......
Cô căn bản là không thèm để ý, thậm chí là khinh thường?
Nghĩ vậy, đôi mắt đào hoa hiện lên một mạt lạnh lẽo.
Ngay sau đó, Thẩm Phi đem Hạ Nhiêu ôm sát một chút: "Phu nhân Thẩm gia là do ta chọn, ta nói có thể là có thể, người đính hôn là anh trai, ta vẫn còn chưa định, nếu cha và mẹ muốn can thiệp vào, ta không ngại đưa bọn họ ra nước ngoài dưỡng thọ."
Lời nói tràn ngập khí phách cùng kiên quyết, chuyện Thẩm Phi hắn muốn làm, người có thể ngăn cản còn chưa có sinh ra đâu.
Ma xát sợi tóc mềm nhẵn của Hạ Nhiêu làm Thẩm Phi cười rất chân thật, hắn có rất nhiều thời gian cùng nàng, trên đời này không có chuyện gì Thẩm Phi hắn làm không được, nữ nhân này tâm hắn đã định rồi.
Một bữa cơm, có ba lần chiến tranh, Thụy Phỉ Hi thắng hai lần, chỉ có lần cuối cùng này, xem như Thẩm Phi thắng tuyệt đối. Thẩm Ngoạt là thương nhân, ích lợi vĩnh viễn đi trước, mỗi một sự kiện hắn đều sẽ tính kế được mất là bao nhiêu.
Hiển nhiên, Thụy Phỉ Hi chẳng qua chỉ là thắng không, còn Thẩm Phi lại thắng cả người Hạ Nhiêu. Chỉ là Thẩm Ngoạt biết, đêm nay người thắng lớn nhất không phải Thụy Phỉ Hi, cũng không phải Thẩm Phi, mà người đó là Hạ Nhiêu .
Trận này nhìn giống như là Thụy Phỉ Hi cùng Thẩm Phi quyết đấu, cuối cùng lại bị người thứ ba đạt được chỗ tốt. Hạ Nhiêu không cần tốn nhiều sức cũng đến được vị trí Thẩm thiếu phu nhân, tuy rằng cũng không nhất định có thể bình yên vô sự trở thành người Thẩm gia.
Nhưng nàng ta sẽ bắt được tự do, nếu Thẩm Phi nói một câu, đương nhiên sẽ không để cô tiếp tục trở thành sủng vật của người khác. Cho dù là anh trai của hắn, muốn lợi dụng cô kiếm tiền cũng là chuyện không có khả năng.
••••
Ăn cơm xong, Thẩm Phi cùng Thẩm Ngoạt liền mang theo Hạ Nhiêu rời khỏi, chỉ là khi bọn hắn rời đi, Thụy Phỉ Hi lại nói một lời
"Thân ái cần phải nhớ kĩ lời ta nói ~ thời gian không có hạn, chỉ cần em còn sống vĩnh viễn đều có hiệu lực."
Lời hắn có thâm ý khác làm Thẩm Phi cùng Thẩm Ngoạt âm thầm suy đoán, đặc biệt là Thẩm Phi cùng Thụy Phỉ Á, đem lời nói của, hắn âm thầm ghi sâu trong lòng.
Lông mi Hạ Nhiêu hơi hơi run rẩy, không tự giác nâng đôi mắt nhìn về phía Thụy Phỉ Hi. Sau này có lẽ sẽ không gặp lại hắn nữa, nếu cô thành công thoát khỏi, chính là trời Nam đất Bắc. Nghĩ đến đây, Hạ Nhiêu không biết vì sao, thế nhưng lại muốn đem hình dáng của hắn khắc sâu vào trong lòng.
Bởi vì Thụy Phỉ Hi thật sự rất đặc biệt, mặc dù hắn đối xử với người khác giống như là ác ma, thậm chí cũng mang cho cô rất nhiều đau đớn, nhưng hắn cũng làm người khác khó có thể quên, đêm đó lúc hắn xăm cho nàng hắn có nói một câu.
"Thân ái, tuy rằng ta thích em, nhưng ta sẽ không ra tay giúp em, nếu em có thể ở trong nghịch cảnh mà sống sót. Mặc kệ em ở đâu ta cũng sẽ đi đón em, sau đó để em ở bên cạnh Thụy Phỉ Hi ta cả đời, ta sẽ không rời không bỏ, sủng cả đời."
Loại thổ lộ đó làm cô chấn động không thôi. Nếu nói, Hạ Nhiêu nhớ kỹ hắn là bởi vì hình xăm nóng rực sau lưng, không bằng nói cô nhớ rõ là lời thổ lộ tàn khốc kia.
Tâm tình Hạ Nhiêu lúc này vô cùng phức tạp, lời Thụy Phỉ Hi vừa rồi nói ra, chỉ cần cô còn sống, vĩnh viễn đều có thể......
Tình yêu như vậy thật sự làm người khác không thể hiểu được, rõ ràng là yêu, nhưng cứ tình nguyện chờ đợi, tuyệt đối không đánh vỡ nguyên tắc của mình, tự tra tấn chính mình cũng làm người mình yêu chịu đau khổ, đây rốt cuộc là vì cái gì ?