Mà con sói nhào lên trên người nàng ta lại không cắn, ngược lại thô lỗ xé nát váy áo.
Đầu lưỡi không ngừng chảy ra nước miếng, gấp gáp liếʍ liếʍ bộ ngực mượt mà.
Nam căn đỏ sậm thẳng tắp không hề do dự, vội vàng đâm vào hạ thể nữ nhân kia, động tác thuần thục giống như đây vốn không phải lần đầu tiên, tiếng kêu thảm thiết thoáng chốc vang vọng toàn bộ tầng ngầm.
Cổ họng Hạ Nhiêu căng thẳng, dạ dày mãnh liệt quay cuồng
"Oẹ......" Nàng nhịn không nổi trực tiếp phun ra.
Nếu không phải bên hông có cánh tay chế trụ thân thể cô, cô đã sớm rơi xuống đất. Động tác Hạ Nhiêu kịch liệt làm miệng vết thương ở hạ thể bị xé rách, máu từ từ chảy xuống dính ướt quần Thụy Phỉ Hi.
Tựa như cảm giác được cái gì, Thụy Phỉ Hi hơi rũ mắt xuống nhìn lướt qua chiếc váy nhiễm màu máu đỏ thắm.
"Thân ái thật là không biết yêu quý bản thân mình, nhìn xem, miệng vết thương đều bị xé rách."
Trên đùi dần dần ướt nhiều hơn, làm mày Thụy Phỉ Hi nhăn lại, nhìn thoáng qua bầy sói cùng nữ nhân trong l*иg, bế Hạ Nhiêu lên.
"Xem ra thân ái đã nhìn đủ rồi, ta mang em trở về."
Cho đến khi ra khỏi tầng ngầm, ghê tởm trong lòng mới chậm rãi bình phục, nhưng hạ thể đau đớn lại càng thêm rõ ràng, làm trán của cô không ngừng tràn ra tầng mồ hôi mỏng.
Có lẽ là bởi vì quá đau, cánh tay Hạ Nhiêu ôm cổ Thụy Phỉ Hi càng chặt thêm một chút, hành động ỷ lại này hiển nhiên làm khoé môi Thụy Phỉ Hi nở lên nụ cười.
Thời điểm Phi Lạc đi vào phòng, hướng về phía Thụy Phỉ Hi làm ra một biểu tình "ta biết sẽ như vậy" , ngay sau đó vội vàng thu hồi cảm xúc trêu chọc, đi đến trước giường.
Nhưng lúc hắn kiểm tra thân thể Hạ Nhiêu , mới phát hiện miệng vết thương ở hạ thể không phải như hắn suy nghĩ, chỉ là bởi vì cử động quá mạnh nên bị rách mà thôi.
Phát hiện này như sét đánh ngang tai, hắn hệt như gặp quỷ đột nhiên nhìn về phía Thụy Phỉ Hi.
Làm sao hắn có thể không kinh ngạc, Thụy Phỉ Hi a, nam nhân này so với quỷ còn khủng bố hơn, lấy cách tra tấn người làm trò tiêu khiển, vĩnh viễn đặt sự vui sướиɠ lên nhất, vậy nhưng đối mặt với con mồi làm hắn hưng phấn mà lại không hạ thủ?!
Nếu lúc trước có ai nói cho hắn nghe Thụy Phỉ Hi có ngày tốt như thế, hắn tuyệt đối phun một ngụm nước miếng đủ cho đối phương chết đuối, nhưng mà bây giờ, hắn thật sự có một loại xúc động đem nước miếng sặc chết mình.
Hắn thế nhưng vì nữ nhân này mà cấm dục, nhất định là tẩu hỏa nhập ma!
Nghĩ vậy, ngay tức khắc Phi Lạc hoàn hồn, chỉ cảm thấy một tầm mắt không có ý tốt tập trung vào hắn, hắn rùng mình một cái rồi xử lý vết thương trên cổ Hạ Nhiêu .
Không lộ ra dấu vết nhìn thoáng qua Hạ Nhiêu đang nhắm mắt dưỡng thần, đáy mắt mang theo một tia kỹ càng. Tuy đây không phải lần đầu tiên hắn thấy Hạ Nhiêu, nhưng lại là lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá cô.
Da thịt dưới ánh nắng chiếu xuống có chút mông lung mà trong suốt, ngũ quan không tính là đẹp, nhưng nhìn kỹ lại có nét phong tình, rất thanh tú, rất sạch sẽ.
Không quan sát thì không biết, một khi quan sát trong lòng Phi Lạc có chút giật mình, nữ nhân này thật sự đặc biệt, chỉ cần ngươi dùng tâm nhìn liền sẽ bị hấp dẫn, giống như trên người cô có một cỗ ma lực.
Thụy Phỉ Hi đối với nữ nhân hình như đã để ý quá mức, hút máu ở lúc thanh tỉnh lại có thể dừng lại, đây tuyệt đối là kỳ tích.
Phi Lạc xử lý tốt miệng vết thương cho Hạ Nhiêu xong, liền nghe được lời nói Thụy Phỉ Hi vang lên.
"Đi đem thứ đồ kia tới, thân ái ngày mai phải rời đi, cũng nên đưa cho nàng một lễ vật phải không?"
Lời nói thật bình thường nhưng lại có ngụ ý khác, chỉ có Phi Lạc mới hiểu ý tứ của hắn, hơi hơi liếc mắt nhìn xem Hạ Nhiêu có biểu tình gì, chỉ ngoại trừ lông mi hơi hơi rung động một chút, thì vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh.
Đột nhiên đáy lòng nổi lên một chút đùa dai, ngả ngớn cười nói: "Ngài phải hiểu rõ, lấy thân thể thân ái nhà ngài hiện tại ,sẽ chịu không nổi bất cứ sóng gió nào, nếu dùng tới thứ này có thể mất mạng ~"
Phi Lạc cố ý giải thích một lần, nhưng làm hắn thất vọng đó là, Hạ Nhiêu vẫn nhắm mắt lại giống như đã ngủ.