Quản gia không biết từ chỗ nào bước tới, cung kính đứng ở bên người Thụy Phỉ Hi chờ đợi hắn phân phó.
Chỉ thấy Thụy Phỉ Hi rất có hứng thú vuốt tóc Hạ Nhiêu , quyến rũ nói: "Thân ái muốn nhìn biểu diễn , ngươi đi chuẩn bị một chút đi, đừng làm cho thân ái nhà ta thất vọng ~"
Giọng nói quyến rũ mê hoặc đủ để cho ai cũng phải trầm luân , chẳng qua không có ai so với người quản gia hiểu rõ ràng hơn nam nhân trước mắt biếи ŧɦái thị huyết đến mức nào.
"Vâng, điện hạ."
Một cái xoay người tiêu chuẩn , quản gia đi vào một mật đạo không biết thông đến nơi nào.
Thụy Phỉ Hi giống như không nhìn thấy sắc mặt Hạ Nhiêu khó coi .Thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi tới liếʍ láp cái cổ ướt mềm, làn da Hạ Nhiêu cũng dần dần nổi lên một tầng đỏ ửng mê người.
Thân thể Hạ Nhiêu hơi hơi cứng đờ, bởi vì có một cái gậy thịt cứng rắn gắt gao chống dưới mông nàng.
Trong lòng cô tuy rằng kháng cự, nhưng hạ thể lại tràn ra chất lỏng nhè nhẹ.
Một bàn tay thon dài mò mẫm vào hạ thể chưa mặc qυầи ɭóŧ, trực tiếp dò tới huyệt khẩu tràn lan mật dịch. Làm cho Hạ Nhiêu một trận kí©h thí©ɧ.
Thụy Phỉ Hi đem ngón trỏ dính đầy chất lỏng quơ quơ trước mặt Hạ Nhiêu , tươi cười ái muội: "Thân ái đều ướt , nhưng ta cái gì cũng chưa làm nha ~"
Cô cực kỳ hận thân thể dâʍ đãиɠ này, không có lúc nào là không nhục nhã tự tôn của cô.
"Sao không nói lời nào?" Ngón trỏ xoa cánh môi ướŧ áŧ của Hạ Nhiêu, làm đôi môi trắng nhợt nhiễm lên một chút nước trong suốt.
Tiếp theo, không thèm để ý Hạ Nhiêu có trả lời hay không, ngón tay thon dài xâm nhập vào trong miệng cô. Tìm được cái lưỡi mềm mại giống như tìm được thú vui gì, nhìn nước bọt chậm rãi từ cái miệng nhỏ tràn ra, theo hàm dưới chảy xuống cổ, làm ướt dấu răng sưng đỏ kia.
Nhìn đến chỗ này, con ngươi Thụy Phỉ Hi hiện lên một tia lạnh lẽo, đem ngón trỏ rút ra khỏi miệng Hạ Nhiêu, nhẹ nhàng ma xát dấu răng trên cổ.
Từng trận đau đớn làm Hạ Nhiêu không tự giác nhíu mày, miệng vết thương này chính là ngày đó ở trên xe bị hắn cắn, tuy rằng dấu răng không sâu, nhưng cũng chưa khỏi được.
"Hình như ấn ký không đủ sâu, ngươi xem......" Nói đến đây, ngón tay Thụy Phỉ Hi sờ tới vết răng, chậm rãi ma xát.
"Nếu ta khắc dấu răng sâu hơn nữa hẳn là sau này thân ái sẽ không quên ký ức sâu thẳm đâu".
Đáy lòng Hạ Nhiêu hiện lên từng đợt kinh hồn táng đảng, Thụy Phỉ Hi cúi đầu liếʍ cổ cô, cô cảm nhận được rõ ràng đầu lưỡi sắc bén giống như mũi đao.
Đau đớn nhàn nhạt làm thân mình nàng ở trong ngực Thụy Phỉ Hi không tự giác rùng mình. Nhưng mà, có lẽ là bởi vì thân mình không tự giác rùng mình làm Thụy Phỉ Hi rất là vừa lòng, hàm răng bén nhọn từng chút một hãm sâu vào.
Có thể thấy được theo tốc độ xâm nhập của hàm răng, máu tươi đỏ thắm chậm rãi tràn ra, theo da thịt trắng nõn chậm rãi chảy xuống cổ áo trắng tinh.
Hạ Nhiêu không giãy giụa, không phản kháng, chỉ gắt gao cắn chặt răng. Cảm giác được hàm răng bén nhọn kia từng chút từng chút cắn vào cổ nàng, xâm nhập da thịt nàng, đau đớn bén nhọn giống như cắt thịt vậy.
Móng tay sắc bén đâm vào lòng bàn tay, tựa như muốn giảm bớt đau đớn trên cổ.
Hạ Nhiêu hoàn toàn có thể cảm giác được rõ ràng hàm răng sắc bén xâm nhập vào da thịt nàng, thậm chí cô cảm thấy miếng thịt trên cổ đã sắp bị cắn xuống dưới.
Nhưng ở thời điểm cô cho rằng khối thịt đã sắp rời khỏi thân thể cô, hàm răng sắc bén lại dừng lại. Tuy vẫn duy trì tư thế cắn nhưng cũng không làm gì tiếp, tùy ý để máu tươi đỏ thắm từ răng mãnh liệt tràn ra.
Ngay sau đó, sự việc làm Hạ Nhiêu kinh khủng nhất đã xảy ra, cô cảm nhận được cánh môi ở cổ cô chậm rãi mấp máy. Đầu lưỡi mềm mại phối hợp cùng hàm răng sắc bén hút lên, từng dòng máu tươi bị hút vào trong miệng hắn, chậm rãi nuốt vào.