Thụy Phỉ Hi buông lỏng môi Hạ Nhiêu ra, nhìn về phía cúc hoa bại lộ ở trong không khí, hai tiểu huyệt bị ngón tay hắn cùng đầu lưỡi Thụy Phỉ Á đùa bỡn, tươi cười tà ác nói: "Thật là đủ chặt, không nghĩ tới lúc co rút lại ngón tay của ta một bước cũng khó đi, thân ái lúc trước rốt cuộc bị cắm bao nhiêu lần đây?"
"Ân...... A......" Bởi vì ngón tay Thụy Phỉ Hi dừng lại, đầu lưỡi kia âu yếm khiến từng đợt kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt mà đến, không còn đau đớn chết lặng, Hạ Nhiêu lại lần nữa bị tìиɧ ɖu͙© điên đảo, khó nhịn mà rên lên.
Đối với lời Thụy Phỉ Hi nói, căn bản nghe không vào một chữ, lúc này thần kinh cô sớm đã tan rã.
Nhìn sắc mặt ửng hồng hoàn toàn bị tìиɧ ɖu͙© điên đảo, căn bản không có để ý tới hắn, Thụy Phỉ Hi đôi mắt híp lại, môi hiện lên nụ cười cực kỳ tàn nhẫn , làm Hạ Nhiêu tức khắc phát ra một tiếng hét thảm: "A......"
Hạ Nhiêu nhìn xuống hạ thể, ngón tay cái kia hung hăng cắm ở cúc hoa, hoàn toàn đi vào không có một tia bôi trơn, theo ngón tay hắn đi vào làm mị thịt hoàn toàn bị móp méo.
Hắn rũ mắt nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, ở bên tai Hạ Nhiêu cười đến cực độ quyến rũ: "Thân ái, thanh tỉnh rồi sao?"
Hạ Nhiêu trong nháy mắt khôi phục thanh tỉnh, rốt cuộc thấy rõ ràng khuôn mặt quyến rũ mê hoặc, chỉ là gương mặt đó thuộc về dã thú làm trong lòng nàng không ngừng hiện lên sợ hãi.
Thấy đáy mắt Hạ Nhiêu sợ hãi làm Thụy Phỉ Hi rất là cao hứng, một lần nữa hỏi một câu.
"Thân ái bị mấy nam nhân chơi đùa? Chỗ này thế nào so với xử nữ còn nhỏ hơn? Hay là Thẩm Ngoạt tìm người giúp ngươi thay đổi ?"
Thời điểm nói xong câu cuối cùng, Hạ Nhiêu rõ ràng cảm giác được một trận lạnh lẽo, làm cô ngăn không được khẽ run lên.
Chính là hạ thể bị cực hạn khıêυ khí©h, từng đợt khoái đang khiêu chiến thần kinh của cô. Loại cảm giác cực đoan này, tra tấn tinh thần cô hỏng mất rồi.
Chỉ là mỗi khi nhìn nam nhân trước mắt này so với ma quỷ còn đáng sợ hơn, cơ thể cô bị tra tấn điên cuồng lại sẽ thành công bị áp chế hoàn toàn.
Cúc hoa ban đầu bị đau đớn bây giờ đã trở nên vui thích, sắc mặt Hạ Nhiêu lại lần nữa ửng hồng lên, cô biết một khi mở miệng liền sẽ áp chế không được tiếng rêи ɾỉ, chỉ là nhìn ý cười Thụy Phỉ Hi càng ngày càng tà tứ, cô không mở miệng không được.
"Không...... Không có...... tôi không có ân...... làm qua ân...... phẫu thuật......" Ngắn ngủn mấy chữ Hạ Nhiêu liền kiềm chế không được rêи ɾỉ.
Cô biết thân nam nhân kia là cố ý, mỗi khi nàng mở miệng , cái lưỡi ướŧ áŧ kia liền sẽ tăng thêm lực đạo khẽ cắn vào hoa hạch mẫn cảm yếu ớt, làm cô hoàn toàn nhẫn nại không được.
"Thân ái tựa như rất thoải mái... Để ta tới giúp ngươi, làm ngươi thoải mái thêm một ít......"
Giọng nói còn không có dứt, trong không khí liền truyền đến một thanh âm " ba ", ngón tay cắm ở cúc hoa nháy mắt rút ra.
Hạ Nhiêu có chút đau nhíu mày, chỉ là khuôn mặt nhỏ đầy tìиɧ ɖu͙© lại không có tan đi, dù sao cũng là ra ngoài chứ không phải đi vào, hơn nữa cái lưỡi kia giống như vĩnh viễn không biết mệt, vẫn luôn ở tiểu huyệt chơi đùa, khi thì liếʍ vòng khıêυ khí©h, khi thì đùa dai cắn liếʍ hoa hạch, làm Hạ Nhiêu không muốn dục tiên dục tử cũng không được.
Cúc hoa hình chữ "0" chậm rãi khôi phục trở về hình dáng ban đầu, nhiễm một chút màu máu đỏ tươi, đem cái miệng nhỏ tràn đầy vết nhăn càng thêm bắt mắt rõ ràng.
Thụy Phỉ Á nhìn cúc hoa kia huyết sắc nở rộ , đáy mắt hưng phấn càng thêm nồng đậm, đôi mắt đảo qua khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Hạ Nhiêu, ngón tay khẽ nhúc nhích, lưu loát cắm xuống.
"Ân......" Một tiếng thống khổ kêu rên tràn ra.
Có điều cũng không có đau như lúc nãy. Ba ngày luyên ngục kia đóa cúc hoa sớm đã bị khai phá, nhưng mà mặc kệ thử bao nhiêu lần, cuối cùng cô còn bị bắt cất chứa hai dương cụ giả suốt một đêm, sáng hôm sau cái huyệt vẫn chật hẹp giống như cũ.
Cho nên nếu nói cô tiếp nhận mở rộng tốt, không bằng nói cô chịu đau khổ đã là thói quen.
Thụy Phỉ Á ngẩng đầu lên, rút ngón tay ra ôn nhu cười nói: "Bảo bối nhẫn nại không tồi, Hi, xem ra mấy ngày nay ngươi có đồ chơi."
Lời nói mịt mờ làm Thụy Phỉ Hi hơi nhướng mày , cười tà tứ quyến rũ: "Ngươi cũng giống ta, không phải sao?"
Lời nói tuy rằng là dò hỏi, nhưng ngữ khí lại là khẳng định.
Bởi vì Thụy Phỉ Á rời khỏi, thân thể Hạ Nhiêu giống như thủy triều lui xuống liền bình tĩnh.
Cả người không có sức lực mềm như bông nằm ở trong lòng ngực Thụy Phỉ Hi, nhìn toàn thân Hạ Nhiêu nháy mắt xụi lơ thả lỏng, làm Thụy Phỉ Á cùng Thụy Phỉ Hi không hẹn mà gặp, cùng cảm nhận được một cỗ hơi thở làm cho bọn họ tràn đầy hưng phấn.
Nhìn người trong l*иg ngực thả lỏng xụi lơ, giống như một con miêu nhi mệt mỏi, đôi mắt nửa mở nửa khép, khuôn mặt nhỏ ửng hồng lộ ra một cỗ mị hoặc, đôi môi sưng đỏ bị trầy, biểu tình lười biếng cẩu thả, lần đầu tiên làm Thụy Phỉ Hi có một cỗ xúc động không thể kiềm chế, đó là một loại gấp gáp hắn chưa bao giờ từng có.
Nhanh chóng xoay người nàng dựng lên, một cánh tay hữu lực giữ chặt vòng eo tinh tế của nàng, một tay khác kéo ra khóa quần, cự long kia sớm đã trang nghiêm đứng thẳng đối diện với cúc hoa bỗng nhiên thẳng tiến, thế giống như chẻ tre mà ra , đâm thật sâu không lưu một tia khe hở.