Hạ Nhiêu ngẩng đầu nhìn lại, nháy mắt ngây ngẩn cả người, đôi mắt sáng ngời rõ ràng hiện lên một mạt kinh diễm.
Hai khuôn mặt đẹp đến mức làm người khác hít thở không thông đồng thời xuất hiện, chỉ liếc mắt một cái đã có thể làm ngươi quên đi hô hấp.
Càng quan trọng hơn là, hai khuôn mặt giống nhau như đúc, mỗi một động tác, mỗi một biểu tình, làm người phân không rõ ai là ai.
Bọn họ đẹp khác với Mạch Tuyết, Mạch Tuyết đẹp là thiên sứ thuần khiết cùng nhu hòa, mà hai đôi song sinh này là đẹp câu hồn đoạt phách.
Rất nhanh, Hạ Nhiêu liền thu hồi tầm mắt, hai khuôn mặt này quá mức nguy hiểm, có thể làm tâm trí ngươi rơi vào tội ác.
Thụy Phỉ Á cùng Thụy Phỉ Hi đem phản ứng của Hạ Nhiêu cất vào đáy mắt, đáy mắt nổi lên một mạt hứng thú.
Thật là phản ứng thú vị, hai người nhìn về phía Thẩm Ngoạt, chẳng lẽ là kiệt tác của hắn?
Ngoài dự kiến của Hạ Nhiêu, Thẩm Ngoạt lại tự mình đi nghênh đón, sau đó khách khí mời tới trước bàn cơm.
"Vị này chính là?" Mới vừa ngồi xuống, một cái yêu nghiệt liền nhìn Hạ Nhiêu mở miệng hỏi.
Thẩm Ngoạt hơi hơi mỉm cười, giới thiệu nói: "Đây là nữ nhân của ta, Hạ Nhiêu ."
Thụy Phỉ Á cùng Thụy Phỉ Hi nghe Thẩm Ngoạt giới thiệu xong đồng thời nhướng mày, nhìn nhau liếc mắt một cái sau. Thụy Phỉ Hi mở miệng cười nói: "Hôm nay, bữa cơm này là vì cái gì, tất cả mọi người đều rõ ràng. Thẩm tổng cũng không cần cùng chúng ta đi loanh quanh, nữ nhân này cho chúng ta, Thẩm tổng muốn tiến quân thị trường Tây Âu chúng ta toàn quyền phụ trách, như thế nào?"
Thẩm Ngoạt đôi mắt lóe lóe, cười nói: "Thụy Phỉ bá tước quả nhiên đủ ngay thẳng, xem ra ta hôm nay vì hai vị chuẩn bị lễ vật thực hợp tâm ý, chẳng qua......"
Trầm thấp lời nói vừa chuyển: "Hạ Nhiêu nữ nhân này không thể cho, chỉ có thể mượn, so với thị trường Tây Âu ta tựa hồ càng luyến tiếc nàng ."
Thân thể Hạ Nhiêu không tự giác run lên, cảm giác được một đạo tầm mắt lạnh băng bắn tới trên người mình, lại vội vàng an an tĩnh tĩnh ngồi xuống.
Ni mã!
Quá không biết xấu hổ!
Luyến tiếc?
Luyến tiếc cái rắm!
Hạ Nhiêu nhịn không được âm thầm chửi thề, không thể trách nàng không biết ẩn nhẫn, tên Đế Vương này thật sự không biết xấu hổ.
Vừa rồi còn lấy một căn biệt thự tống cổ cô, đảo mắt liền không biết xấu hổ nói mình so thị trường Tây Âu còn muốn đáng giá hơn?
Chỉ là, nhìn dáng vẻ Thẩm Ngoạt rất nghiêm túc.
Đôi mắt Thụy Phỉ Hi híp lại, đối diện với đôi mắt Thẩm Ngoạt không có chút ý cười, ở trên người Hạ Nhiêu nhìn một vòng, tựa như đang giám định giá trị hàng hóa.
"Ca, thế nào? Ngươi cảm thấy chỉ ngắn ngủn mấy ngày liền đổi Tây Âu, với Thẩm tổng ở Tây Âu, có phải quá thiệt?"
Thụy Phỉ Á nhìn Hạ Nhiêu , nhẹ nhàng cười nói: "Tuy rằng thiệt, chẳng qua chúng ta cũng không thể đoạt đồ người khác được phải không? Khó có lúc Thẩm tổng bỏ được những thứ yêu thích cho chúng ta chơi mấy ngày, chỉ cần không lãng phí thời gian mấy ngày này là được."
Tươi cười ôn nhuận giống như một Vương Tử cao quý, chẳng qua lời nói nói ra lại tàn khốc như vậy.
Quả nhiên, vật hợp theo loài, đều là một đám ma quỷ !
Ánh mắt Hạ Nhiêu lạnh lùng buông xuống giống như không cảm nhận được hai đạo ánh mắt đang lướt qua cực kỳ bắt bẻ. Cô bị đem ra làm đề tài trao đổi thế nhưng một chút cảm xúc cũng không có.
Thụy Phỉ Á cùng Thụy Phỉ Hi đáy mắt hứng thú càng thêm nồng đậm. Hiện tại bọn họ xem như hiểu ra, vừa rồi cô dời đi tầm mắt không phải là bởi vì Thẩm Ngoạt trước đó sai bảo, mà là xuất phát từ bản năng chính cô.
Khuôn mặt hại dân bọn họ cũng rất rõ ràng, chẳng qua phàm là nữ nhân gặp qua bọn họ không một người nào có thể may mắn thoát khỏi, chỉ có thể chìm đắm trong mỹ mạo của bọn họ.
Chỉ có nữ nhân trước mắt này, ngoại trừ lần đầu kinh ngạc thì lúc sau liền trực tiếp thu hồi tầm mắt, nàng lảng tránh giống như bọn họ là mãnh thú vậy.
Đương nhiên, bọn họ xác thật là mãnh thú.
Thẩm Ngoạt cười, không phải vui sướиɠ, mà là tự tin, bày mưu lập kế, tựa như đều ở trong bàn tay hắn.
Chỉ nghe hắn chậm rãi mở miệng nói: "Đương nhiên, một tuần sau trả lại cho ta là được, sống."
Thụy Phỉ Hi nhướng mày, hài hước nói: "Thật đúng là điều kiện hà khắc."
Thẩm Ngoạt cười cười không nói nữa, chẳng qua biểu tình lại cường thế.
Thụy Phỉ Hi cuối cùng bĩu môi xem như đáp ứng .
Chỉ có Hạ Nhiêu, trong đầu vẫn luôn suy tư lời cuối của Thẩm Ngoạt.
Sống......
Ý tứ là nếu hắn không đề cập tới yêu cầu này, mạng cô liền sẽ bị hủy ở trên tay hai yêu nghiệt này?!
Hạ Nhiêu đoán đúng phân nửa, còn có một nửa là cô không thể nghĩ được hoặc là nếu nghĩ được cũng không muốn biết đến.
Hai song sinh tử này là quý tộc Tây Âu, tử thừa phụ tước, còn nhỏ tuổi đã là bá tước điện hạ, chiếm cứ toàn bộ Tây Âu. Đại ca Thụy Phỉ Á bá chủ bạch đạo, Thụy Phỉ Hi bá chủ hắc đạo , ở toàn bộ Tây Âu không người nào dám chọc bọn hắn.
Chẳng qua để cho người người hoảng sợ không phải là thân phận gì đó, mà là bởi vì sự tàn nhẫn của bọn họ, chỉ sợ ở Tây Âu không có ai không biết hai huynh đệ Thủy Phỉ thích chơi thiếu nam thiếu nữ sạch sẽ.
Cái gọi là sạch sẽ không phải thân thể sạch sẽ, mà là hơi thở cùng linh hồn. Nếu mấy người như Thẩm Ngoạt chơi nữ nhân tới thô bạo tàn nhẫn, vậy thì hai huynh đệ chơi người tới huyết tinh biếи ŧɦái.
Phàm là vào trang viên luyến đồng của bọn họ, không có một người chết hoàn hảo, càng nói gì đến việc sống mà ra ngoài.
Có lẽ là ở Tây Âu người có được hơi thở cùng linh hồn sạch sẽ càng ngày càng ít, phần lớn đều bị thế tục cảm hóa, hai huynh đệ dần dần nhàm chán.
Đây cũng là lúc để Thẩm Ngoạt bắt được cơ hội, mà Hạ Nhiêu xuất hiện chính là cơ hội cực tốt.