Cái miệng nhỏ ấm áp chật hẹp làm hắn thiếu chút nữa nhịn không được hung hăng động thân, cuồng tứ phát tiết du͙© vọиɠ. Nhưng mà Thẩm Ngoạt hắn là ai? Nếu không có đủ năng lực ẩn nhẫn hắn có thể tuổi còn trẻ mà đã ngồi lên vị trí tổng tài tập đoàn tài chính CLP sao?
Gương mặt lãnh nghị hoàn mỹ giống như điêu khắc mà ra, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm nhìn chằm chằm đầu nhỏ chôn ở hạ thể hắn, cảm nhận cái lưỡi trơn trượt linh hoạt từng chút từng chút khıêυ khí©h du͙© vọиɠ của hắn.
Ở thời điểm hắn thoải mái, cái miệng nhỏ lại rút lui, mặt hắn còn không kịp biến sắc quát lớn thì cô chậm rãi hôn môi liếʍ mυ"ŧ long căn hắn, một đường kéo dài đến hai viên trứng, nhẹ nhàng liếʍ liếʍ, Thẩm Ngoạt không tự giác run run, đem nửa này hàm vào trong miệng cô.
Đồ vật trong miệng tuy rằng không có mùi gì lạ, nhưng vẫn làm cho Hạ Nhiêu ghê tởm cùng chán ghét, chỉ là cô dùng hết kỹ xảo cùng động tác lấy lòng vậy nên nhìn thế nào cũng cảm thấy cô rất hưởng thụ loại hầu hạ người.
Cái miệng nhỏ không ngừng liếʍ hôn qua lại hai viên trứng kia, tay nhỏ trắng nõn cũng không nhàn rỗi, không ngừng di chuyển lên xuống, mang cho Thẩm Ngoạt cực hạn kɧoáı ©ảʍ.
"Không nghĩ tới mấy ngày ngắn ngủi đã bị dạy dỗ tốt như vậy, xem ra trời sinh chính là nguyên liệu tốt."
Giọng nói khàn khàn lây dính tìиɧ ɖu͙© nhè nhẹ, rõ ràng là đang khen Hạ Nhiêu có bản lĩnh, nhưng lại tàn nhẫn mà nói trắng ra, đem tự tôn của cô không lưu tình chút nào đạp trên mặt đất.
Cái loại cao cao tại thượng này nhìn xuống tất cả tựa như ở trong mắt hắn chỉ có hữu dụng cùng vô dụng, dường như không có sinh mạng, vô dụng thì vứt bỏ, hữu dụng thì khiến cho nó phát huy giá trị, căn bản không có suy nghĩ cảm giác người khác.
Buông xuống đôi mắt tràn đầy lạnh băng, nhưng động tác lại không có rơi xuống nửa phần, lúc cái miệng nhỏ lại lần nữa đem đỉnh cự long ngậm vào, Thẩm Ngoạt duỗi tay đè lại đầu Hạ Nhiêu, hạ thân bắt đầu không chút lưu tình đâm vào.
Đâm thật sâu vào cổ họng ấm áp rồi lại rút ra, lại thâm nhập, Hạ Nhiêu đã không giống lần đầu tiên ẩn ho khan ra tiếng.
Khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng, lại cực kỳ phối hợp cự long tùy ý ở nàng trong miệng hung tàn ra ra vào vào, mày nhíu chặt, khóe miệng bởi vì dị vật xâm nhập mà đau đớn.
Cô biết người nam nhân này chưa hoàn toàn phóng thích du͙© vọиɠ, nếu không khóe miệng cô tuyệt đối sẽ bị xé rách.
Người đàn ông này chắc là không muốn cô mang vết thương đi gặp khách của hắn đi?
Nhận biết như vậy làm đáy mắt Hạ Nhiêu tối tăm, người tàn nhẫn như vậy cô thật sự có thể thoát đi sao?
Vệt nước trong suốt theo động tác Thẩm Ngoạt nhỏ giọt xuống đũng quần màu đen, dần dần nhiễm ra một mảng ẩm ướt. Không biết qua bao lâu, lâu đến toàn bộ động tác Hạ Nhiêu đã cứng đờ, lâu đến mức cái miệng cũng đã chết lặng, chất lỏng cực nóng rốt cuộc ở chỗ sâu nhất trong yết hầu mà phun ra, Hạ Nhiêu kịch liệt ho khan, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt cũng theo khóe miệng cô trào ra.
Lại bị Thẩm Ngoạt nắm cằm, đem mặt cô hướng lên trên, làm cho những cái chất lỏng chảy ra lại lần nữa theo khóe miệng trở lại vào trong miệng cô.
Miệng bị niết có thể nhìn thấy một đống chất lỏng đặc sệt tụ tập ở bên trong, bởi vì Hạ Nhiêu không nuốt, nước miếng tụ tập càng ngày càng nhiều.
Thấy vậy, đôi mắt tràn đầy tìиɧ ɖu͙© của Thẩm Ngoạt phủ lên một tầng lạnh băng, mệnh lệnh nói: "Nuốt nó."
Không giãy giụa, không do dự, ở thời điểm Thẩm Ngoạt ra lệnh Hạ Nhiêu liền nghe lời nuốt xuống, rồi sau đó cúi đầu ngoan ngoãn ngồi.
"Đem nó liếʍ sạch sẽ." Lại lần nữa mở miệng mệnh lệnh nói.
Đôi mắt kia không chớp nhìn chằm chằm Hạ Nhiêu, tựa như không muốn buông tha cảm xúc gì, nhưng ngoại trừ thấy một khuôn mặt đỏ ửng, cái gì cũng nhìn không thấy, bởi vì cặp mắt sáng ngời bị hai hàng lông mi che lấp, làm người khác khó có thể nhìn trộm.
Nhìn cô cực kỳ ngoan ngoãn cúi đầu đem cự long dính chất lỏng liếʍ sạch sẽ, Thẩm Ngoạt nhíu mày càng thêm đậm. Giống như đối đãi rác rưởi không chút lưu tình đẩy cô ra, kéo lại khoá quần , không thèm liếc mắt nhìn Hạ Nhiêu một cái.
Đế Vương kia như cũ nhíu chặt mày nhưng cũng không ngủ, ngược lại làm cho người khác suy nghĩ là đang phiền chán thứ đồ vật gì.
Xác thật, Thẩm Ngoạt đang suy nghĩ một việc, nhìn cô cực kỳ nghe lời phục tùng tất cả chỉ thị của hắn, không còn tia quật cường mà lần đầu hắn thấy, ngược lại là bình tĩnh cùng giả dối làm người khác chán ghét.
Ba tháng nay, cặp mắt sáng ngời kia sẽ thường thường xuất hiện ở trong đầu hắn, làm hắn lúc nào cũng muốn phá hủy.
Nhưng lại lần nữa nhìn thấy cô thay đổi thuận theo, lại làm trong lòng hắn có một cỗ cảm xúc thất vọng, chẳng qua thời gian mấy ngày cô cứ như vậy bị thuần phục? Một thân quật cường cứ như vậy khuất phục?
Ánh mắt hắn làm sao có thể nhìn lầm?
Chẳng lẽ......
Thẩm Ngoạt đột nhiên mở to mắt, nghiêng mắt nhìn về phía Hạ Nhiêu vẫn như cũ rũ mắt không biết đang suy nghĩ cái gì , khóe môi gợi lên một độ cong lãnh khốc, đôi mắt màu hổ phách lạnh băng lúc sáng lúc tối lập loè khó dò.