Đi theo người áo đen đi ra Đế Lan Tư, đập vào mắt là một hoa viên trầm tĩnh, đi qua hoa viên to như vậy Hạ Nhiêu rốt cuộc thấy được cánh cửa lớn ,chỉ gặp mặt một lần nhưng lại khát vọng đã lâu .
Đang xem đến cửa lớn tượng trưng cho tự do, đáy mắt Hạ Nhiêu hiện lên một mạt ánh sáng, đôi mắt bắt đầu quan sát tình huống, không biết nàng có cơ hội chạy trốn hay không?
Nhưng nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen đỗ ven đường kia làm tâm Hạ Nhiêu tức khắc trầm xuống.
Con đường mênh mông vô bờ như vậy nhưng nàng căn bản không có cơ hội chạy trốn, chung quanh đều là núi non, bóng cây rậm rạp, có thể đi cũng chỉ có con đường mà xe chạy.
Tầm mắt thẳng tắp kéo dài đến cuối, nàng tuy rằng nhìn không tới nơi xa, nhưng mà nàng nhớ rõ ràng, phía trước là núi vây quanh .
Lúc ấy nàng còn cảm giác nơi này phong cảnh thật đẹp, rất thích hợp nghỉ phép hoặc là ẩn cư, chỉ là không nghĩ tới địa phương mà nàng khen không dứt miệng sẽ trở thành nơi cầm tù nàng, l*иg giam làm nàng sống không bằng chết.
Cùng một đám người áo đen thi chạy, nàng không có bản lĩnh bảo đảm vĩnh viễn chạy thứ nhất, chạy đến nội thành náo nhiệt cũng sẽ bị bắt. Hạ Nhiêu rũ đôi mắt xuống, hơi thở dần dần trầm tĩnh xuống dưới, không quan hệ, chỉ cần ra nơi này, nàng sẽ tìm được cơ hội.
Người áo đen ở thời điểm đến cổng lớn liền dừng lại, phân phó cô đi qua chiếc xe hơi chờ đã lâu kia. Liền bước đi, không nhanh không chậm, thần sắc ảm đạm.
Trong xe, đôi mắt kia lãnh khốc lạnh băng nhìn nữ nhân bên ngoài đi từng bước một đến đây, con ngươi màu hổ phách thâm trầm sắc bén như tuyết.
Thật sự khác nhau ......
Theo hắn biết, nữ nhân này tu dưỡng suốt ba tháng, nói cách khác thời gian Mạch Tuyết dạy dỗ nàng rất ngắn ngủn chỉ sáu bảy ngày mà thôi.
Nếu Thẩm Ngoạt biết cái hắn gọi là sáu bảy ngày liền có ba ngày bị Mạch Tuyết độc chiếm trên giường, không biết sẽ có cảm giác thế nào?
Nữ nhân trải qua dạy dỗ, từ trong xương cốt sẽ lộ ra một cỗ mị hoặc làm người muốn đối đãi ôn nhu, hoặc giống con thỏ nhát gan làm người khác muốn độc chiếm che chở.
Nhưng mà nữ nhân này lại hoàn toàn khác dự kiến của hắn, nhìn thân ảnh nàng càng ngày càng gần, cái loại cử chỉ này sinh ra đã có sẵn khí chất cao quý.
Lông mày Thẩm Ngoạt hơi nhíu, bộ dáng nữ nhân này thật làm hắn hoài nghi Mạch Tuyết không có đem nàng đưa vào tầng hầm, mà là đưa đi trung tâm hoàng gia huấn luyện .
Ý tưởng này chỉ là chợt lóe đã bị loại bỏ.
Người áo đen vẫn luôn đứng ở bên thân xe bỗng dưng tự giác khom lưng mở cửa xe cho nàng vào, chờ Hạ Nhiêu ngồi xong thân ảnh nàng hoàn toàn bị cửa xe ngăn cách, người áo đen kia giống như mới ở trong mộng tỉnh lại, tim có chút đập nhanh mà ngồi vào ghế lái.
Thẩm Ngoạt cũng ở thời điểm người áo đen kia không tự giác khom lưng uốn gối , đáy mắt hiện lên một mạt sắc bén, con ngươi lãnh khốc lạnh băng đánh giá trên người Hạ Nhiêu một vòng, lạnh nhạt mở miệng nói: "Đi Vertigo."
Lời nói lạnh nhạt mang theo một tia cường thế làm người không thể cự tuyệt, Hạ Nhiêu mày hơi hơi động, đôi mắt vẫn như cũ buông xuống, chưa bao giờ nhấc lên xem nam nhân bên cạnh.
Nhưng nàng có thể cảm nhận được nam nhân bên cạnh giống như Đế Vương bễ nghễ thiên hạ, khí phách âm trầm ập vào trước mặt làm nàng hô hấp có chút khó khăn.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên thấy Thẩm Ngoạt, nhưng một thân khí thế Đế Vương uy nghiêm lại là lần đầu tiên nàng thanh tỉnh đối mặt.
Đối với sự tình ngày đó, cô nhớ rõ ràng chính là đau, đau tận xương tủy, mà ký ức đối với mấy người kia lại là mơ hồ, chỉ nhớ rõ duy nhất từng đôi mắt đủ mọi màu sắc.
Nếu Thẩm Ngoạt biết lúc này Hạ Nhiêu thế nhưng đem đôi mắt bọn nói thành đủ mọi màu sắc, tưởng chừng sẽ lập tức gϊếŧ không tha đi.
Cho nên đối với người bên cạnh này là ai, Hạ Nhiêu thật đúng là không biết, chỉ là đoán được hắn nhất định là một trong những nam nhân ngày đó.
Thế nhưng thừa nhận áp khí nồng đậm cùng khí phách lạnh nhạt làm lòng Hạ Nhiêu đang một chút một chút trầm xuống.
Người đàn ông này một thân không để người trong mắt, bỏ qua khí thế đế vương cũng đủ làm Hạ Nhiêu biết, hắn là một người máu lạnh vô tình như thế nào.
Đế Vương cổ đại tuy rằng cô chưa thấy qua, nhưng tiểu thuyết viết không ít, không nghĩ tới ở xã hội điên đảo này cư nhiên còn có Đế Vương tồn tại?!
Muốn từ trong tay một cái Đế Vương như vậy chạy trốn, không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết.....
Phòng điều khiển, nhìn chằm chằm chiếc xe hơi màu đen rời đi, Mạch Tuyết mới đứng dậy ra ngoài.
Từ lúc Hạ Nhiêu xuất hiện đến lúc nàng rời đi, hắn đều không có xuất hiện, nhưng lại ở phòng điều khiển "bồi" cô đi toàn bộ hành trình. Nguyên Viêm lẳng lặng ngồi, nhìn hình ảnh trống trải ở cửa lớn, đôi mắt hơi hơi chớp.
Nếu ngày thường Mạch Tuyết nhất định sẽ đầy mặt trào phúng cười nhạo Hạ Nhiêu không biết tự lượng sức mình.
Cho là hắn lại thấy được Mạch Tuyết chau mày, nhưng không con ngươi trong suốt thế mà lại hiện ra một tia lo lắng.
Xoay người rời đi để lộ ra bóng dáng trầm thấp xưa nay chưa từng có, có lẽ chính hắn đã nhận thấy được cái gì rồi, cử chỉ không thích hợp mấy ngày nay hắn muốn bỏ qua cũng khó.
Nếu ba ngày trước đem Hạ Nhiêu đưa đến tầng hầm hắn còn chẳng quan tâm, hắn còn chưa phát hiện chính mình biến hóa, như vậy mỗi ngày ngồi ở máy tính trước mặt, đến hôm nay buổi sáng Hạ Nhiêu bị mang đi cũng đủ để cho chính hắn phát hiện.
Rốt cuộc mấy người dạy dỗ là những người hắn hao không ít tâm lực, hiện tại một câu gϊếŧ, thật là đáng tiếc.