Chương 23: Huấn luyện địa ngục - dạy dỗ 17 (H)

Thân thể bị dấu hôn ái muội che kín, hạ thể chảy ra từng giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt, khiến cả người cô tản ra một cỗ dụ hoặc trí mạng .

Mạch Tuyết nhịn không được nuốt nước miếng một ngụm, hận không thể lập tức nhào lên lại đại chiến ba trăm hiệp.

"Lọc cọc......" Nhưng mà ở lúc hắn muốn sói đói vồ dê, bụng lại lần nữa vang lên.

"Lại kêu! Tin hay không tao đói chết mày!" Mạch Tuyết hung tợn trừng mắt nhìn bụng mình, ấu trĩ uy hϊếp.

Lúc này hắn đơn thuần giống như thiên sứ , đứa trẻ ấu trĩ mà đáng yêu. Trừng mắt nhìn hai giây, thấy bụng yên tĩnh Mạch Tuyết mới vừa lòng, đi đến mép giường kéo chăn lên che đi thân thể của Hạ Nhiêu, toàn bộ quá trình đầu của hắn đều nhìn sang một bên, tựa như một thiếu niên thẹn thùng.

Đáng tiếc, Hạ Nhiêu đang hôn mê không nhìn thấy cảnh này, mà chính Mạch Tuyết cũng sẽ không ngờ trên mặt của hắn lại xuất hiện biểu tình như vậy.

Mạch Tuyết đi ra ngoài nửa ngày rồi mới trở về, trong tay nhiều thêm một cái khay, ở trên có một ly sữa bò cùng bánh sandwich.

Đem khay đặt ở trên tủ đầu giường, Mạch Tuyết nhìn thoáng qua gương mặt đỏ ửng đang ngủ say. Đôi môi hắn hiện lên một nụ cười gian tà.

Hắn cầm lấy ly sữa bò uống một ngụm, nhắm ngay đôi môi anh đào sưng đỏ, sữa bò trong miệng cũng từng chút từng chút được rót vào trong miệng cô, chảy xuôi vào yết hầu.

Đột nhiên có nước trong miệng làm Hạ Nhiêu bị sặc tỉnh.

"Khụ...... Khụ khụ......" Hạ Nhiêu nhíu chặt mày kịch liệt ho khan, con ngươi mê mang cũng phủ lên một tầng nước.

Đôi mắt phiếm nước mê mang, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, biểu tình kia đáng yêu chọc người trìu mến, Mạch Tuyết rốt cuộc nhịn không được nữa cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô.

Chưa kịp ngừng ho, hô hấp đã bị chặn lại, nụ hôn cực nóng mang theo một tia gấp gáp.

Đầu lưỡi linh hoạt cuốn vào lưỡi cô làm Hạ Nhiêu chìm đắm ở trong đó, đầu óc hơi chút thanh tỉnh lại lần nữa vẩn đυ.c, ngay cả thân thể cũng mềm mại vô lực.

Hạ thể Mạch Tuyết sưng to làm hắn muốn nổ mạnh, chỉ một cái khẽ hôn không thể thỏa mãn khẩu vị của ác ma này, môi từng chút hôn xuống cái cổ mảnh khảnh.

Đầu lưỡi liếʍ láp da thịt mềm mại , xúc cảm thơm ngọt làm Mạch Tuyết không tự giác gặm cắn, đau đớn nhè nhẹ cùng với tê dại khiến mày Hạ Nhiêu nhíu chặt lại, môi anh đào sưng đỏ phun ra tiếng rêи ɾỉ mê người.

Mạch Tuyết duỗi tay sờ nắn cánh hoa ẩm ướt lầy lội , đỡ lấy cự vật sưng to hung hăng đâm mạnh về phía trước, toàn bộ vùi vào tiểu huyệt ướt nộn.

"Ân......"

"Ân......"

Hai tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn tràn ngập mĩ uế.

"Ân...... A...... Từ bỏ...... Ân......" Tay nhỏ của Hạ Nhiêu chống đẩy trên người Mạch Tuyết, vô lực chạm vào hai hạt đậu trước ngực hắn khiến cả người hắn tê dại, cô cầu xin chẳng những không làm Mạch Tuyết dừng lại, ngược lại bởi vì động tác vô ý của cô mà càng thêm hung mãnh hơn.

Mạch Tuyết ôm chặt lấy Hạ Nhiêu, đầu chôn thật sâu vào bộ ngực sữa, cự long nhanh chóng rút ra lại nhanh chóng đi vào, sức lực to lớn thậm chí mang theo một tia gấp gáp .

Thân thể mềm mại , tiểu huyệt mất hồn, không đủ, vĩnh viễn đều không đủ, cô giống như đóa hoa anh túc vậy, mới lây dính một chút đã khiến cho anh muốn ngừng mà không được.

"Xem ra...... Sau khi tất cả kết thúc...... Tôi nên suy nghĩ... giữ em lại ở bên người tôi..... Có vẻ như ...... Tôi đối với thân thể này...... Nghiện rồi ......"

Lời nói đứt quãng khi đang mυ"ŧ lấy bộ ngực sữa mà tràn ra, mang theo chút tự hỏi , nhưng lại có thêm một tia kiên định không dễ phát hiện.

Đúng vậy, chờ bọn Thẩm Ngoạt dùng xong, hắn sẽ giữ cô lại bên người.

Hạ Nhiêu không nghe rõ Mạch Tuyết đang nói gì, lúc này cô bị kɧoáı ©ảʍ làm điên đảo lý trí, đầu óc một mảnh trống rỗng.

Con người có tư tưởng phức tạp hay thay đổi, nhưng mà ác ma thì sao?

Thế giới ác ma là chiếm hữu, không cần quá trình chỉ cần kết quả, mặc kệ là dùng cách gì.

Ác ma không biết yêu là gì , nó chỉ biết là thứ mình muốn thì phải có được , cho đến khi chán ghét mới thôi, nó không biết loại cảm xúc chiếm hữu này ngoại trừ thỏa mãn còn có thể phát sinh tình cảm phức tạp

Nó cũng không biết, một hồi chiếm hữu sẽ mang cho con mồi bao nhiêu đau đớn, nó sẽ không để ý cảm xúc của con mồi, bởi vì khi ác ma ra đời nó không học để ý tâm trạng của người khác, cái nó học là chiếm hữu, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nào để đoạt được thứ mình muốn.

Cho nên, lúc này Mạch Tuyết vẫn là ác ma, hắn không biết chiếm hữu là từ yêu mà phát sinh, càng không biết yêu là một thứ phức tạp.

Hắn chỉ biết là, lúc cô gái này xuất hiện mấy người đàn ông kia nói muốn cô phục vụ nhu cầu.

Vậy thì chờ đến lúc Hạ Nhiêu hoàn thành nhu cầu bọn họ, khi đó cũng là hoàn thành nhu cầu hắn.

Hạ Nhiêu lần nữa xuống giường đã là ba ngày sau, trong ba ngày này ăn thứ gì cũng tiến hành ở trên giường, thậm chí Mạch Tuyết còn dùng miệng đút cho cô ăn.

Mặc dù Mạch Tuyết lớn lên rất đẹp, nhưng ăn thức ăn người khác ăn qua vẫn làm Hạ Nhiêu có cảm giác ghê tởm, thậm chí lần đầu tiên cô còn nhịn không được nôn khan một trận, đem toàn bộ đồ ăn nôn ra.

Nhưng biểu hiện của cô đổi lấy chính là sự thô bạo của Mạch Tuyết, cô chán ghét, ghê tởm sao?

Được lắm! Hắn càng muốn cô ăn đồ ăn trong miệng hắn.