Hạ Nhiêu trừng to mắt nhìn Nguyên Viêm mà chửi tục:"Mẹ nó chứ...Anh mới là khác người! Các người mới là một bọn ma quỷ không bình thường! Muốn mổ thì mổ đầu mình trước đi, coi thử bên trong dây thần kinh nào bị bấn loạn rồi! Khốn nạn! Biếи ŧɦái! Điên khùng!"
Nhưng còn chưa chờ Hạ Nhiêu chửi xong thì Nguyên Viêm đã lắc đầu mà rời đi.
"Trời, hai cái người này đúng là tâm tình bất định, buồn vui vô thường, sống ở đây dù mình không bị hành hạ đến chết thì cũng bị doạ đến vỡ mật!" Hạ Nhiêu nghĩ.
Từ ngày đó trở đi, không như Hạ Nhiêu tưởng tượng, Nguyên Viêm cũng không nói thêm lời kinh dị nào nữa mà mỗi ngày chỉ đến thay thuốc cho Hạ Nhiêu, thỉnh thoảng thì cũng chỉ hỏi thăm tình trạng sức khoẻ của cô.
Hạ Nhiêu từ đó cũng không gặp lại Lăng Vũ, nhưng giờ cậu ta ở đâu, như thế nào thì cô cũng không bận tâm nữa vì cô không còn dính dáng với cậu ta nữa. Còn về an toàn của cậu ta, Hạ Nhiêu càng không cần lo lắng, vì dù sao cậu ta cũng là người Mạch Tuyết sắp đặt vào. Cậu ta đã hoàn thành nhiệm vụ tốt thế thì nên được thưởng chứ cớ gì lại bị phạt.
Hạ Nhiêu đi đến bên cạnh cửa sổ, cô ngẩng đầu lên để đón lấy những tia nắng ấm áp giúp cô sưởi ấm cái nơi địa ngục lạnh lẽo này. Cô nhắm mắt lại, trong lòng thầm cầu trời ban cho cô sức mạnh để vượt qua nơi tăm tối hắc ám này và kiên cường để đương đầu với bọn ma quỷ này.
Hạ Nhiêu từ từ mở mắt ra, trong đôi con ngươi như phả lên một tầng ánh sáng vàng kim, sáng đến mức khiến người ta khó lòng nhìn thẳng vào trong đó.
Nhìn Hạ Nhiêu vào lúc này làm người ta liên tưởng đến một nàng thiên sứ lạc xuống trần gian đang muốn giương cánh bay trở về trời.
Mạch Tuyết từ ngoài phòng đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi cười lạnh, muốn bay ư, tôi sẽ bẻ gãy đôi cánh đó của cô, để cô vĩnh viễn cũng không bay được.
"Bảo bối à, khoá học của em nên bắt đầu được rồi đấy!"
Hạ Nhiêu không nhìn Mạch Tuyết mà chỉ lạnh nhạt nói: "Đi thôi"
Nhìn thái độ này của Hạ Nhiêu, Mạch Tuyết liền kéo khuỷ tay của cô lại rồi hỏi: "Sao, cô không muốn thấy tôi ư?"
Hạ Nhiêu chỉ nhíu mày trả lời: "Không có"
Nhìn gương mặt xa cách của Hạ Nhiêu, trong lòng Mạch Tuyết bỗng thấy tức giận đến khó chịu, hắn cúi đầu áp môi mình lên môi Hạ Nhiêu.
Sự mềm mại đó khiến hắn khượng người lại, rồi lại hốt hoảng đẩy cô ra, khiến cô chút nữa là ngã xuống đất.
Mạch Tuyết trầm mặt, nhìn trừng trừng Hạ Nhiêu như hận không thể cắn chết cô.
Sao hắn lại hôn cô.....Sao lại thế...
Mạch Tuyết lấy tay lau môi mình. Hắn đúng là điên rồi , sao lại hôn cô ta chứ.
"Thật là kinh tởm!" Mạch Tuyết vừa nói vừa nhổ vài ngụm nước miếng, rồi lại tiếp tục lau môi mình. Sau đó bỏ lại một câu "Theo tôi" rồi xoay người rời đi.
Hạ Nhiêu nhìn bóng lưng của Mạch Tuyết chỉ cười lạnh rồi cũng lau mạnh môi mình. Cô còn kinh tởm hơn hắn nhiều. Sau đó chỉ đành theo sau hắn.
Sau khi đi vòng qua nhiều hành lang rồi lên xuống cỡ mấy cái thang máy thì cuối cùng họ đã đến tầng hầm.
Bước ra khỏi cái thang máy, đi một hồi thì hai bên hành lang dần dần hiện ra những căn phòng làm từ thuỷ tinh cách âm. Những tấm kính làm thành những phòng này rất đặc biệt, bởi nó chỉ để người bên ngoài nhìn thấy rõ ràng những gì xảy ra bên trong nhưng còn người bên trong lại chẳng thấy gì cả.
Lúc ngước lên nhìn vào cảnh tượng bên trong phòng thì Hạ Nhiêu lạnh cứng cả người.