Ken mở cửa xe, vừa đặt chân
xuống đã vội vàng đi tới cửa trái, toan định mở cánh cửa cho em. Nhưng,
em đã làm điều đó trước khi Ken bước tới, không giống với cái cách của
các tiểu thư quý tộc yểu điệu thục nữ, mà em cũng không bao giờ nghĩ Sếp lại coi em như một quý cô. Để Moon sánh bước cùng, hắn tiếp tục luồn
tay vào eo Moon và đi tiếp, mặc cho em có thích điều đó hay không và
không gian chỉ còn lại hai người.
Bước vào nhà, Ken chẳng muốn bỏ tay ra khỏi em, hắn giả vờ gặp chút rắc
rối với chiếc cà vạt, vì theo thói quen mấy ngày qua ở nhà anh trai,
Moon quay về phía hắn và nhẹ nhàng tháo giúp. Ken buông tay để em cửi áo khoác, treo vào giá ngay ngắn. Hương thơm thoang thoảng trên cơ thể em
thật quyến rũ, nhưng hắn không thích mùi đó, vì thứ nước hoa em dùng
chắc chắn của Arrow.
Sau đó em bước vào phòng tắm để thay đồ, em tự nhận thấy mình không phù
hợp với những thứ diêm dúa, cầu kì. Moon nhìn mình trước gương, không
như em đã nghĩ, trái lại em duyên dáng với chiếc váy bồng này, chưa kể
tới những trang sức lóng lánh ngự trên cổ, đôi bàn tay. Moon giơ chiếc
nhẫn lên, ngắm nghía một lúc, chắc là em chưa thấy hết được vẻ đẹp và
giá trị của nó. Chiếc nhẫn không thanh mảnh, khá dày, bản to và màu
trắng bạc, không để tôn lên đôi bàn tay của người phụ nữ, mà chỉ để đánh dấu chủ sở hữu là Ken, vì sao ư, vì em thấy nó thiết kế hơi giống với
chiếc nhẫn cái của hắn. Em không ngờ tới tầm quan trọng của chữ “K” ẩn
trong mặt đá. Thật khó hiểu cho những gì đã trải qua ngày hôm nay, về cả hai người Sếp. Ken thì đã đành, vì em đã dần thích ứng với sự thay đổi
ấy, nhưng Arrow kìa, rõ ràng Sếp nhỏ đã định nói điều gì với em, chỉ tại câu nói cắt ngang với âm lượng rất to “Cậu đang nịnh chị dâu đấy à?!”
của Sếp lớn...
Liệu em có nên hỏi Sếp lớn, lòng em như chứa một mớ bòng bong hỗn độn
những suy nghĩ, cái từ “chị dâu”, trời ạ, Sếp còn đặt tay ôm lấy em, hôn em và nhìn em âu yếm,...
Giờ nghĩ tới Arrow, và cả ánh mắt ấy,... Lần đầu tiên Sếp nhỏ để cho em
nhìn thẳng vào, đôi mắt rất đẹp, rất có hồn, không chói lóa như ánh mặt
trời không thể nhìn, đôi mắt ngày trước của Sếp là vậy, mà giờ như ánh
sáng của mặt trăng êm dịu, à, mà cũng giống như lỗ đen vũ trụ, hút lấy
toàn bộ ánh sáng và mọi thứ xung quanh, em chỉ thể nhìn tập trung vào mà không còn biết mình đang đi cạnh ai. Em thấy mình trong đó, chỉ mình em thôi,...
Lật lại, trước đó là nụ hôn bất ngờ của Sếp lớn, ... Hai lần Sếp đã chạm môi em! Không mãnh liệt, ép buộc, mà hoàn toàn tự do. Em nhắm nghiền
mắt khi ấy, nín thở để không nhận hơi thở của Sếp phả thẳng mặt mình,
nhưng em biết, môi Sếp run run,... Em chấp nhận, à không, phải là em bất động khi làn môi Sếp khẽ lướt qua mình, là em ích kỉ. Người em nghĩ tới là Mes, chắc chắn anh sẽ phải nhìn em khi đó, em đang được Sếp ân ái,
và em muốn anh thừa nhận, em không phải là loại người hạ đẳng!
Em không bao giờ tin hai nụ hôn của Sếp là thực lòng, thật đấy, vì khi
nhỏ, Sếp đã hạ nhục nhân phẩm và danh dự của em rất nhiều lần, chẳng qua em không muốn nhớ lại thôi. Có thể Sếp cũng đang trêu ngươi em, để em
tưởng mình có, rồi đột nhiên quật em ngã rất đau.
Sau một lúc lâu, em mới bước ra. Ken đã đợi em ở chiếc bàn lung linh ánh nến, hắn đã rót rượu vào hai ly đặt đối diện nhau. Ken thấy em, hắn
đứng dậy và kéo chiếc ghế ra, tức là em sẽ phải ngồi đó. Moon không nghĩ gì, em tiến tới và ngồi đúng ý Sếp. Nhìn khuôn mặt Sếp lúc này, em
không còn thấy sự độc ác ngự trị, cũng không phải là sự tàn bạo đáng sợ, mà có một thứ gì đó thăng hoa. Sếp vẫn đang nhìn em, em cảm nhận, chưa
một ai dành cho em ánh mắt tha thiết như lúc này. Em từ từ đưa mắt lên
đáp lại Sếp. Không còn những trang phục cứng nhắc tôn lên chức sắc, địa
vị của Sếp, dưới ánh đèn, em không còn thấy khoảng cách giữa một cái tôi nhỏ bé và một cái tôi hoàn hảo, em ngắm nghía từng đường nét của Ken.
Chân mày đậm và cao sang, sống mũi cao, thẳng thanh tú, ... em không dám nhìn nữa, em không chắc là đã chỉ nghĩ tới Mes,... Em đặt tay lên trán
và xoa nhẹ, em nóng lên theo từng nhịp đập của thời gian, ánh mắt ấy gói gọn hình ảnh của em, cũng như em đây...
Biết nói thế nào đây nhỉ? Sếp không buông tha cuộc sống của em, Sếp sai
khiến thần chết bắt em ở lại, là Sếp rất ác! Nhưng Sếp tốt hơn Yun, em
chưa từng một lần yêu cầu Sếp dạy học, mà Sếp truyền đạt cho em biết bao bài học máy tính, cả việc nấu ăn, rán trứng em không làm được Sếp cũng
giảng dạy,... Cái ôm siết của Sếp còn ấm hơn cả khi ở trong vòng tay của Wine, hơi thở của Sếp có thể so sánh với của mẹ,... gì nữa đây, Sếp cho em những trải nghiệm mà em chưa từng có, đột nhiên em tự hỏi, đây liệu
có phải một cuộc sống gia đình? Em có nên hỏi Sếp về chiếc nhẫn?
Ken đợi chờ câu hỏi từ Moon, hắn sẽ trả lời tất cả.
Ken nâng ly và cọ vào chiếc ly đối diện, cười mỉm rồi tự uống cạn ly
rượu. Hắn vẫn đang nhìn em. Theo phép lịch sự, em biết mình cũng phải
đáp lại hành động lịch sự đó, Moon nâng ly lên. Mùi rượu hương anh đào,
Moon không uống mà chỉ chạm nhẹ vào bờ môi. Ken bị kí©h thí©ɧ trước làn
môi bóng gợi cảm của em, sự quyến rũ khó thể chối từ. Hắn nhắm mắt lại
và thở dốc. Em đang mấp máy bờ môi, quyết định sẽ hỏi Sếp, dù có thể
không nhận được câu trả lời.
- Đi ngủ!- Ken đứng phắt dậy và về phòng, hắn không định giải thích thắc mắc cho em, một phần vì làn môi gợi cảm kia, phần khác là do em làm hắn rối bời, không thể tìm được câu trả lời cho những hành động của buổi
tối hôm nay, cũng không biết nên mở đầu hoặc lí giải thế nào cho em
hiểu.
Ngồi lại thêm một lát, Moon dọn dẹp và cũng đi ngủ. Hai hôm nay em đã
đâu có ngủ, ở nhà Wine mà quậy phá hết tất cả, ... may mà Sếp chưa nhắc
gì tới việc mấy ngày qua vắng mặt! Moon đặt mình lên giường và ngủ ngon
lành, gác lại mọi dấu hỏi.
Hai chiếc giường song song, Ken xoay mình sang bên để nhìn thấy em, dù
chỉ là mái đầu. Có một lực hút khiến hắn không thể cưỡng lại, thử thách
khả năng tự chủ của hắn. Ken đấu tranh nhưng rồi hắn thất bại dễ dàng,
chồm người dậy, hắn nhẹ nhàng đến bên em, và đặt mình lên trên tấm lên
trên tấm chăn màu trắng.
Khoảng cách lúc này không quá gần, tay hắn vẫn đang giữ người để tránh
ghì cả người lên em, nhưng hắn cảm nhận được từng hơi thở của em. Em vẫn đang ngủ say, nhìn em ngủ mà chẳng khác gì một đứa trẻ con. Phải thôi,
em giờ mới 17, còn hắn đã 25, hắn còn rất trẻ, em cũng chỉ là vị thành
niên. Một vài ý nghĩ len lói trong đầu Ken, hắn muốn em bất kể lúc nào,
đặc biệt là bay giờ. Tất cả con người em, từ mái tóc, hàng mi, sống mũi, đôi môi,... cả chiếc áo phông có cổ màu xanh dương em đang mặc, ...
hoàn toàn khêu gợi trước hắn.
Chẳng phải đã tuyên bố em là của hắn rồi sao, thậm chí còn “tặng” cho em cái danh từ “VỢ”, mà chẳng phải cần điều kiện đó, hắn là người có tất
cả mà, những thứ hắn muốn đâu phải được sự đồng thuận của người
khác,...nhưng... với Moon thì khác. Hắn luôn tôn trọng suy nghĩ của em.
Ken đang suy nghĩ tới cái từ “nhân cách”, em cho rằng, em không đủ tư
cách để so bì với hắn, em còn dưới cả dân đen, còn hắn như vua chúa,
đẳng cấp vượt bậc. Sao lúc này hắn không thấy điều đó đúng?
Từ trước tới giờ, đã có hàng tá thiếu nữ dâng hiến cho hắn cả về thể xác lẫn tâm hồn, hắn thừa nhận đã coi họ như một thú vui tiêu khiển để xả
bớt bực dọc trong công việc. Hắn chăn gối với họ chỉ để mua vui, đổi lại không bao giờ để họ thiệt, Ken luôn bù lại bằng vật chất, đó là “nội
quy” của hắn, sự sòng phẳng hai bên cùng có lợi. Nhưng có thật là thế,
chỉ có mình hắn được lợi, trên thực tế, những cô gái mà hắn chọn tuyệt
đối trên 18 tuổi, hắn chỉ coi họ là phụ nữ trong một đêm, để rồi họ có
trót nặng lòng với hắn, hắn cũng không quan tâm. Họ thì đẹp hơn Moon
nhiều, ngây thơ và trong sáng hơn em, cũng có phần sắc sảo và rất trình
độ, nhưng sao hắn lại chỉ có thể tử tế với mỗi em?
Trước mặt hắn đây là một cô gái như bao người khác, mà hắn lại muốn sở hữu duy chỉ một mình em!
Vì sao ư?
Vì hắn ghét cái cách Moon nhìn Mes, tình yêu thương dù không thể hiện
nhưng đong đầy trong tim. Cả Wine nữa, em sẵn sàng bỏ hắn để theo sau
Wine,... Còn cái cậu học sinh Yun nữa, cậu ta đâu có huyết thống với em
mà em lại đem cho nụ cười của mình, ... Chưa hết, còn cả chú em Arrow,
dù chưa thực sự hiểu ý, nhưng Ken không thích cái cách Arrow nhìn em như thể em đã là của hắn rồi. Có quá nhiều đàn ông xung quanh người con gái này, hắn không muốn điều đó, chỉ muốn đóng một cái mác thật to Moon là
của hắn, đính lên trên tất cả những gì thuộc về em...
Ken thở gay gắt, hắn vừa đang tức cũng vừa đang kiềm chế.
Bất thình lình Moon chợt tỉnh, có lẽ vì cảm giác có luồng không khí nóng áp lên mình, em mở mắt nhìn thẳng vào Ken. Hắn lúng túng vì không biết
xử lí ra sao, còn em thì hiện rõ vẻ lo sợ. Em bám chặt vào chiếc chăn
của mình, đấy người từ tử thụt xuống, để chiếc chăn lông che lên tận cổ.
- Tôi ...có thể thực hiện điều cầu xin hôm trước!- Đây là giọng của
một người đàn ông trước một cô gái, chứ không phải là của “Sếp” trước
một nhóc con !
Bất kì ai ở hoàn cảnh này cũng đều
như Moon, sự lo sợ, hoang mang chiếm lĩnh toàn bộ cung bậc cảm xúc, vừa
mở mắt đã thấy một người khác giới nằm trên giường mình, thậm chí còn áp cả cơ thể cường tráng lên mình. Em hoàn toàn có khả năng chống cự,
nhưng hắn là ai kìa, chỉ nhìn không thôi đã biết em không phải đối thủ,
vì thế em càng hoang mang hơn. Lúc nào Sếp cũng đẩy em vào thế bị động,
nhưng thật sự lần này Sếp đưa em tới đỉnh điểm của sự sợ hãi. Mà em c
đang nhìn lại Sếp với tư cách không phải là tôi tớ và chủ nhân, em nhìn
nhận Sếp là một người đàn ông, nhưng đáng sợ hơn Sếp ngàn lần. Mồ hôi
trên khuôn mặt em chảy ra như vã, lăn dài vương vào sợi tóc. Em thở dồn
dập.
Nhìn Moon thế này quả thực Ken cũng đâu có muốn, hắn bắt gặp ánh mắt của em như một kẻ trộm đối mặt với cảnh sát, chưa bao giờ hắn phải e dè,
hay là sợ hãi khi làm ăn phi pháp, thế mà giờ đây, như hắn đã bị bỏ vào
ngục lao. Ken thực sự muốn thoát ra khỏi cái giường này biết nhường nào, nhưng xiềng xích đã trói chặt hắn ở lại, không cho hắn nhúc nhích.
- Sao?- Ken không đợi được câu trả lời của Moon. Về phía em, em đang cố
chớp mắt nhiều lần để điều tiết và nhìn thấy người đối diện ở cự li quá
gần.
- Em... hôm ấy em uống say nên nói thiếu suy nghĩ!...
- Không phải đã đắn đo rất kĩ rồi sao?
- Em... em sai rồi.
- Ta ghét nhất là thất hứa- Ken đã đồng ý từ hôm ấy rồi.
- Nhưng...- Suy nghĩ nông cạn, ngây ngô của em lại được một người trưởng thành đồng thuận.
- Sao?
- Em làm thế là quá ích kỉ!- Moon không dám nhìn thẳng vào mắt Ken, em xoay đầu sang trái.
- Như thế nào?- Nói mà như quát, Ken vẫn đang giữ khoảng cách. Hắn lừ
mắt nhìn em để tăng thêm hoàn cảnh của mức độ tra khảo, hắn muốn nghe
những suy nghĩ của em, muốn em phải thừa nhận đứa trẻ ấy cũng là con của hắn.
- Con sẽ hận em!
- Nói hết ra!
- Em... chịu được, nhưng đứa trẻ vô tội thì không thể, những em bé khác
sẽ c hửi bới, đánh đập con em. Em... em có thể ôm con và dỗ dành nhưng
cũng không thể nào chữa lành vết thương của một đứa trẻ. Em xin lỗi,
nhưng lúc ấy em đã chỉ nghĩ tới bản thân mình. Em sợ bị cô đơn, em muốn
có người lắng nghe, mà em đã không nghĩ tới số phận của con em. Rồi nó
sẽ đơn độc- Mắt Moon long lên những giọt nước, chính đây là cảm giác của một đứa trẻ từng trải trong em.
- Còn cô?
- Lỡ em chết thì con sẽ mồ côi, không bao giờ hình dung được khuôn mặt của mẹ nó...- Moon đang nói về những thứ rất xa xôi.
- Vậy còn ta?- Rõ ràng thứ hắn chờ đợi là trách nhiệm hắn ở trong đoạn hội thoại.
- Không, em sẽ không để ai biết, em sẽ mang con đi xa khỏi nơi đây, đâu
cũng được- Moon dừng lại, em thở hắt- Nhưng chuyện đó, lời cầu xin hôm
ấy, xin anh coi như chưa từng nghe thấy- Moon trở lại vẻ điềm tĩnh, giờ
em đã không sợ Ken nữa, dù hắn có đang chắn lấy mọi tầm nhìn. Đôi lúc
Ken làm em sợ hãi vô cùng, nhưng đôi lúc em chẳng thấy ở hắn chút độc ác nào cả.
- Cô coi tôi là gì?- Vẫn là đại từ “Tôi”, Ken rất khó chịu, thứ mà hắn
chờ đợi không tới, trong câu nói của Moon, không có một chút gì ý niệm
về người cha của đứa bé vô hình.
- Cô nên nhớ là ta cũng sinh ra đứa trẻ ấy. NÓ LÀ CON CỦA TA!
Moon không nói gì, nhưng Ken muốn em phải rõ ràng:
- Nói đi, theo như cô thì quyền làm cha của ta ở đâu?
Em nhìn hắn, đã bảo là em sai rồi cơ mà, sao cứ ép em phải nói ra thế,
nước mắt từ khóe mi rủ nhau lăn dài xuống ướt đẫm bên gối, như những
giọt pha lê lấp lánh.
- Anh không thể tha cho một đứa bé sao, đúng là con mang dòng máu của
em, em sẵn sàng chịu mọi hình phạt, dù đau đớn, tủi cực như thế nào,
nhưng xin anh đừng làm đau con em- Moon nghĩ Ken giống như cha em vậy.
Đầu tuần trước, chắc là Wine đã giấu em nói hết cho cha, vì thế nên lúc
về nhà, em thấy lưng anh bị quật một vệt dài thâm tím, chắc chắn cậu đã
xin cho em,... Moon biết cha đã để con gái bị đói khổ, đau đớn, mà em
cũng không chắc ông có phải là cha mình không nữa, cũng như Wine chắc gì đã phải anh ruột của em, một tờ giấy khai sinh đầy đủ họ tên cha mẹ đâu hẳn đã đúng với lẽ thực tế. Chưa kể ông đã từng c hửi rủa em đủ điều,
nói sẵn sàng dùng em để làm bàn đạp cho hai người anh trai tiến thân,
ông không nói trực tiếp, nhưng em đã lén nghe được khi đi đón Wine. Nếu
em là con ngoài dã thú, mẹ đã phản bội cha, sao cha không nghĩ Wine cũng như em, mà cậu còn hơn tuổi em nữa kia, gia đình này phức tạp quá, em
không hiểu nổi những người lớn họ nghĩ gì, em chỉ biết dựa vào Wine để
có hy vọng thôi.
Ken là người dã man hơn cha em bội phần, em biết điều đó nhờ quá khứ,
hắn đã “tôi luyện” em thành một con robo không còn cảm giác đau đớn,
ngay giữa tiết trời đông, còn bắt em mặc một chiếc áo phong phanh và
đánh em tê buốt,... như thế sao em không khỏi lo lắng hắn sẽ trừng phạt
con em.
- Cô chỉ nghĩ được như thế thôi sao?- Ken không bao giờ nghĩ mình sẽ bỏ
rơi con hắn dù người mẹ có là ai chăng nữa, thậm chí có là mẫu người
kiểu như bà mẹ rắn độc của hắn.
- Không, Ken à, làm gì có chuyện nào xảy ra, em không tưởng tượng về
tương lai nữa. Em đã tìm được anh trai rồi, em không suy nghĩ thiển cận
nữa!- Mắt Moon sáng lên những hy vọng- Anh cho phép em nhé, khi nào làm
xong việc ở đây em sẽ được về nhà anh trai, ngày nào cũng thế, được chứ? Em tuyệt đối không bỏ bê cơm nước, dọn dẹp cẩn thận khu nhà này. Cho em về nhà nhá!
Cái từ “NHÀ” nghe sao mà xa lạ với Ken.
- Dọn dẹp, nấu cơm là việc làm để cô tồn tại ở DEVILS?- Thì ra là vậy,
Ken đã hiểu, hóa ra từ trước tới giờ, em ở đây chỉ là hy vọng sẽ tìm
được anh trai, còn khi tìm được rồi, em coi đây không là gì hết. Ánh mắt của Moon đã tự nói lên điều đó là đúng- Tôi thiếu người ở hay là ô sin
ư? Tôi yêu cầu cô không được làm vỡ trứng, là áo cẩn thận, lau dọn đồ
sinh hoạt cho tôi, cả việc dạy cô học lập trình, cho cô ở tại đây chỉ để huấn luyện cô thành con ở? NGHE ĐÂY, NHỮNG VIỆC LÀM ĐÓ, TẤT CẢ LÀ VÌ
TÔI KHÔNG MUỐN CON TÔI PHẢI ĂN, MẶC NHỮNG THỨ CỦA NGƯỜI NGOÀI THAY VÌ DO MẸ NÓ LÀM- Ken dừng lại. Hắn đang tức giận và trong cơn tức ấy hắn đã
thổ lộ hết lòng mình. Thực sự việc hắn cho em ở đây, ngay cả việc hứa sẽ thực hiện lời nguyện cầu của em, mọi thứ đều để đợi chờ cho cái ngày em là của hắn. Nguyên do mà bấy lâu nay hắn đối xử khác với em, chỉ có
một, vì hắn đã quá yêu em mất rồi.
- Không! Em không hiểu?
- Không hiểu hay cố tình không hiểu?- Ánh mắt Ken trở nên mệt mỏi.
- Em sao có thê là... vợ anh được?
Ken nhìn em, hắn ghét cái gương phản chiếu hình ảnh hắn trong mắt
em. Tại sao lại không thể, Moon không thể thì ai có thể chứ? Đâu nào,
hắn cho em ngồi cùng bàn ăn, được phép nấu cơm cho hắn, được tự do thoải mái trong ngôi nhà này, không một chút đề phòng, cả việc ngủ song song
giường với hắn nữa, thế mà em đâu có hiểu!
- Chuyện xảy ra tối nay là sao ạ?- Moon gặng hỏi.
- Là tôi tuyên bố cô sẽ là vợ tôi!- Ken không nói to nữa, hắn quá mệt mỏi trong cái tư thế này rồi.
- V..ợ..?- Moon ngạc nhiên vì điều đó, hắn đâu có nói yêu em mà sao có thể đùng một cái cho em cái tước vị cao quý ấy.
- Chẳng lẽ muốn gọi là vợ chưa cưới sao?
- Nhưng... nhưng tại sao em là... vợ!???
- ... Tôi cho cô một cơ hội vàng, cô sợ rằng anh trai sẽ không nhận mình vì lai lịch mang cái từ “gián điệp”, sợ anh cô hệ lụy, bị dìm xuống như cha cô, giờ cho cô một địa vị danh giá, hoàn hảo, liệu cô còn đơn độc
nữa không?- Đây không phải lí do thực của hắn.
- Tức là,...- Moon suy nghĩ- Tức là anh, à,... Ngài là người có địa vị cao nhất của Devils?
Ken nhìn em bằng ánh mắt rất thật, giờ thì em đã thực sự tin điều đó.
- Sao vậy?- Moon toát mồ hôi khá nhiều khiến hắn lo lắng, em sợ hắn đến thế hay sao.
- Không ạ!
Ken chuyển mình sang ngang, hắn nằm xuống bên cạnh em, đè lên lớp chăn
dày, khiến lớp chăn căng lên. Moon khẽ dịch người ra xa hắn. Ken không
muốn về giường của mình, còn Moon thấy khó chịu khi hắn không về chỗ.
Ken xoay người sang phía em, nhìn em rất lâu.
- Sao? Không tưởng tượng được à?- Moon vẫn nhìn lên trần- Hay vì em đang nghĩ về ta!?- Ken không ngại ngần trong lối giao tiếp nữa.
Moon ngạc nhiên với cách xưng hô đó. Nhưng em hoàn toàn không sợ Ken nữa, vì hắn vẫn luôn giữ khoảng cách với em.
Ken ghé sát mình vào lớp chăn, hắn muốn truyền hơi ấm của mình cho em.
Người hắn ấm lắm, nếu em nghĩ hắn như một người anh trai, thì lúc này
đây, hắn chấp nhận. Cứ thế nhìn em chìm dần vào giấc ngủ, hắn nhẹ nhàng
đặt tay mình làm gối cho em, khẽ ve vuốt làn tóc mềm. Rồi em nằm gọn
trong vòng tay hắn, ghé sát vào ngực hắn mà ngủ ngoan như một đứa trẻ
thơ. Sự ấm áp của hắn chẳng ai có thể chối từ, còn hơn cả lớp chăn lông
của em. Ken để chính lớp chăn màu trắng ngăn cách cả hai. Đối với hắn,
dù em có cho phép hắn thực hiện lời thỉnh cầu đó, thì chỉ khi nào em là
vợ thực sự, còn không, thì không bao giờ hắn để mình làm điều đó.
Sáng sớm, Ken đã tỉnh dậy, tâm trạng lúc này chính hắn cũng không biết
được. Không thừa nhận là thích, cũng không phủ nhận, nhưng hắn đã giữ
nguyên tư thế nằm trong suốt năm tiếng qua, và chẳng muốn thay đổi. Hay
thật, chung một giường ngủ mà hắn đâu có được làm chủ dẫu cái giường này thuộc quyền sở hữu của hắn, không có cái quyền thỏa mãn những thứ mình
muốn,... tuy nhiên, hắn chấp nhận điều đó, không, phải dùng từ “phục
tùng” mới đúng. Em vẫn đang ngủ say, bàn tay Ken lướt nhẹ trên mái tóc
em, mùi thơm quyện vào từng tế bào cảm giác của hắn. Thật may mắn khi em rúc mặt vào ngực hắn, vì điều đó tránh phải nhìn thấy đôi môi của em,
Ken muốn cắn nát đôi môi ấy bất cứ lúc nào. Hơi nở của em khiến hắn nao
núng. Nó đều đều, nhè nhẹ mà lại đầy ma lực, khiến những cơ bụng của hắn căng lên, bồn chồn. Moon khẽ chuyển người, em vẫn đang ngủ. Lần này Ken không thể cưỡng lại được đôi môi ấy, hắn ngả đầu xuống và chạm nơi bờ
môi em, chỉ là nụ hôn từ một phía, ngọt ngào và mãnh liệt của hắn dành
cho em. Ken dừng lại khi có cảm giác Moon tỉnh giấc. Hắn lo sợ em sẽ tức giận và không nhìn mặt hắn nữa. Vậy là hắn ngồi dậy và đi vào phòng
tắm, có thế mới tách mình ra khỏi em. Còn Moon vẫn đang ngủ say sưa, cho đến khi hắn bước ra em còn chưa tỉnh, ngắm em, rồi hắn đi làm.
*
* *- Bốp!- Ông Peter ném thẳng chai nước vào Yun. Cậu
đang nghĩ điều gì đó mà vẫn chưa tập trung được. Ra là, mấy hôm trước,
cậu đi mua đồ cùng với Ring, nhìn thấy Wine và Moon đi bên cạnh nhau. Do tò mò nên cậu đã tiến lại gần quan sát. Cậu đã từng không chắc Moon là
người của Devils, nhưng khi nhìn thấy Wine- trong trang phục rất lịch
sự, thì cậu đã biết Moon trong thời gian qua đã lợi dụng cậu để cho Wine tiếp cận. Hẳn Moon đã biết Wine là ai rồi, ngoài ra Moon khi ấy còn
cười rất tươi mà gọi Wine là “Anh”, chẳng lẽ hai người họ là một cặp
tình nhân, Yun không biết nữa, nhưng sao Moon lại có thể? Cậu không tin
lắm về những điều mình nhìn thấy nên cũng không chỉ cho ngườu bạn đi
cùng.
- Tập luyện đi!- Ông Peter lôi Yun về với thực tại.
Ông Peter kĩ lưỡng theo dõi từng động tác tập luyện của nhóm Seven. Kể
từ cái ngày bị sa thải, ông đã bay về quê hương thứ hai của mình. FBI đã không cho ông thêm một cơ hội tham gia tiêu diệt lũ Devils, nên ông đầu quân cho White. Do đã có hơn 50 năm tuổi nghề và kinh nghiệm dày dạn,
nên vừa gia nhập tổ chức, ông đã được bổ nhiệm chức Huấn Luận Viên cho
bốn cô cậu Ring- Yun- Luci và Poise.
Sau một tháng làm việc cùng với nhóm, ông nhận thấy Ring là nổi trội hơn cả. Cậu không chỉ sở hữu một thân hình cường tráng, hoạt bát trong từng cử động mà khả năng sử dụng máy tính rất thuần thục. Nhưng nhóm có tính chuyên môn hóa cao, đây chính là nhược điểm, trong khi Poise rất giỏi
kĩ năng tảu thoát và tài bắn súng, khả năng xử lí sự cố lại không bằng
Yun và ngược lại. Chung quy, cả ba đều có thể thay phiên nhau thực hiện
trọng trách nhưng xác suất thành công không phải là tuyệt đối, mà đối
với Devils không bao giờ được sơ sảy. Còn về Luci, ông không hài lòng
lắm nếu như một nhóm gồm các chiến binh tinh nhuệ, lại cho một cô gái
tài năng không có gì nổi trội nhập cuộc, thì càng giảm đi tỉ lệ chiến
thắng, nhưng biết làm sao được, tình cảm của bốn người họ quá sâu sắc,
không thể can thiệp. Và cũng vì ông đã từng được học một bài học để đời
từ một cô gái kém ông tận 30 tuổi về tinh thần đoàn kết nên ông chấp
nhận cho Luci tiếp tục hoạt động trong nhóm. Mà không biết cô gái trẻ đã chỉ cho ông thấy sức mạnh ý chí ấy, giờ sống thế nào, ông chỉ biết cô
ta là người của Devils và đã gần 20 năm trôi qua.
- Tập trung!- Ông Peter thổi còi ra hiệu cho bốn người dừng tập luyện.-
Đây là nhiệm vụ mới! Để hạ nhiệt trận sốt giá vàng lịch sử đang diễn ra, Ngân hàng Nhà nước vừa chính thức cho phép các đầu mối nhập khẩu 10 tấn kim loại quý này. Lợi dụng tình thế đó, bọn Devils sẽ chuẩn bị kế hoạch “bỏ túi” một số lượng vàng nhất định nào đó. Chúng lộ liễu dám khiêu
chiến với chúng ta, vì vậy đây là cơ hội để các cô cậu thực hành những
bài tập luyện đã qua!
- Rõ!- Bốn người đồng thanh đáp.
- Ta sẽ để mặc cho các cô cậu tự xử lí, nhớ đấy, không được phép thất
bại, và phải nêu cao tinh thần đoàn kết nội bộ. Lần này, đối thủ đυ.ng độ của White, lại chính là bạn học cùng lớp của các cô cậu đấy!
Yun giật mình, bạn cùng lớp, chỉ là tên thanh niên cao to tên Wine kia, hay còn là Moon?