Từ ngày hôm ấy nó mới biết mình là
Moon. Nó có một người anh trai. Vậy là nó đâu có đơn độc. Chỉ có điều nó không biết làm thế nào có thể tìm được anh và liệu anh nó có chấp nhận
nó không?
Moon là đồ chơi của Arrow. Chính nó cũng không biết vì sao lại thế.
Moon phải sống trong một khu nhà kho trật trội. Ở DEVILS đâu có thiếu
nhà để ở, từ những cô phục vụ lao công cũng được ở lầu 2 tầng có tiện
nghi đầy đủ, thế mà lại bắt nó ở căn nhà chứa rộng chừng 40m², nhưng đồ
đạc đã chiếm gần hết diện tích, chỉ còn lại vài khoảng chống nhỏ bé.
Mỗi sáng nó dậy sớm và phải quét dọn nhà cửa, không được làm ẩu. Nếu nó không làm theo đúng ý chủ, nó sẽ bị đói.
DEVILS là một tập đoàn rất lớn, chẳng hẹp hòi gì một bữa ăn no cho một
đứa trẻ con, nhưng không biết vì sao chủ nó lại không cho nó được như
vậy.
Arrow thường hay qua chỗ nó. Từ khi gặp con bé hắn mới có thói quen ghé
vào một nơi nào đó. Hắn thích nhìn thấy cái cách con bé ăn cơm mà không
được ăn bằng thìa hay đũa. Nó phải bốc từng nắm lên miệng. Có canh chan
thì nó cũng chỉ uống được nước. Mà không ăn thì đói lắm, lấy sức đâu ra
mà còn dọn dẹp nhà. Trông nó thật tội nghiệp, nhưng không có chỗ cho
nhân tính ở con người tàn bạo kia.
Lại một đêm Moon ngủ không yên, chỗ trống để ngủ chật hẹp quá, nó co gối thu lu nằm nhắm nghiền mắt. Tròi mùa hạ nóng lắm, mà ở đây làm gì có
cái quạt nào, đồ đạc thì xếp ngổn ngang ngột ngạt. Nó còn quá bé để bê
dọn những thùng hàng trong cái kho này. Rồi nó ngủ say lúc nào không
biết. Đến sáng, lại một chu trình được cài đặt sẵn, nó như một con rô bô sống qua ngày vậy, mà đã là rô bô thì đâu có quyền được đặt câu hỏi.
Nhưng hôm nay khác, con bé thức dậy với cái bụng trống rỗng, cơn đói
quằn quại khiến nó không thể ngủ yên, mắt của nó hoa lên, nhưng nó biết
nhõng nhẽo với ai đây? Moon mở cửa phòng, cánh cửa gỗ đã lâu được sơn
lại qua loa, bản lề đã có chút han gỉ của thời gian, chắc chỉ có nơi đây là mang khái niệm hoài cổ, vì trong cả khu DEVILS này, ngoại trừ đây,
tất cả đều thường xuyên được tu sửa. Con bé rầu rĩ kéo cánh cửa nặng nề, luyn từ vệt dầu loang vào áo nó, lem nhem. Đột nhiên một túi nước màu
thẫm đổ vào đầu đó, lan tràn. Đó là thứ gì nhỉ? Nó sền sệt giống máu,
cũng cái mầu đỏ thẫm, cả mấy lít nước đổ vào đầu bé con. Nó sợ thứ dung
dịch này, từng phân tử bán chặt vào mái tóc, kết dính, rồi lại tràn
xuống khuôn mặt, đôi hàng mi, từ từ lướt qua sống mũi, tràn xuống cổ, bờ vai nhỏ bé và ướt đẫm cái áo của nó. Một vài giọt đã rỉ tới đôi chân
gầy guộc. Ai đó đã từng che chở cho nó khỏi những vết nhơ, nhưng lại một ai đó rót đầy những tội lỗi lên đầu nó.
Nó khóc, nó gào lên rất to, nó còn quá trẻ con, ngây thơ, ở tuổi nó
những đứa trẻ khác phải hồn nhiên, vui vẻ lắm chứ. Tại sao nó không thể
như thế. Tâm hồn đứa trẻ non nớt này đã bị thiêu rụi, mỗi trang sách đời nó bị phủ lem những nỗi đau. Tìm đâu cho nó một bờ vai, một cái ôm, một nơi nương tựa. Nó đã từng có những thứ ấy, nhưng chúng quá mỏng manh,
những nụ hôn từ mẹ nó, hơi ấm cũng từ mẹ nó,…tất cả đã bị con người đó
lấy đi…
Nước mắt hòa lẫn trong từng giọt màu đỏ, sự tinh khiết của làn nước màu
trắng chẳng thể trôi đi thứ màu man rợ kia, chăng, chỉ hòa thêm vào chất đỏ. Con bé ngã nhào xuống, nó vẫn tiếp tục khóc, mặt nó đã vấy đầy
những giọt đỏ. Con tim nó như bị luộc chín bởi thứ đó. Nó kinh sợ cái
nơi này, đôi tay nó nắm chặt, cố bấu víu vào nhau. Nó gào thảm thiết
lắm, chẳng thể nghe được nó gào cái gì, không thành lời, vì nó biết
chẳng có ai lắng nghe và giúp nó vượt qua…
Hắn thích nhìn con bé như thế, một con bé chưa tròn 6 tuổi, hắn muốn đo sự chịu đựng của một con người ra sao.
- Câm ngay! Nhóc con, ****** làm mày ra thế này đấy!- Arrow lại gần con
bé, tay hắn vẫn trong túi quần, nhìn con bé thảm thương cho hắn một cảm
giác thích thú lạ thường. Đó có lẽ là lí do mà ngày qua ngày, hắn hách
dịch với con bé.
Nhưng con bé thật ngốc, nó không nín được, thì cũng đúng, trẻ con khóc
mà có người đến bên thì nó càng gào to hơn, để người ta biết mà chiều
chuộng nó, nhưng với hắn thì không. Con bé gào ngày một to hơn, trông nó lem luốc, bẩn thỉu,… Arrow dùng mũi giầy cọ vào má con bé, ghì nó xuống mép sàn cũng bằng chính cái giầy đấy.
- Mày khóc nữa xem- Hắn mạnh chân ghì sát đầu con bé, như một con vật hết giá trị, vô tình, hắn phá lên cười.
- Mày mà còn khóc nữa thì lần sau là máu thật đấy!- Hắn đe dọa.
Rồi con bé im bặt, không khóc nữa. Nó nhận ra thứ máu này không chút mùi vị, có lẽ chỉ là phẩm màu và các chất hóa học khác. May cho nó, không
phải máu thật, không có lẽ nó phát điên rồi.
Arrow bỏ mũi giầy ra, vết bẩn đã in vào đế giầy, hắn di di mũi giầy để gột đi. Và hắn đi, một nụ cười nửa miệng trên môi.
Còn lại một mình con bé, nó thu lu vào mép cửa và nấc, nỗi sợ hãi, mà nó không được khóc, nước mắt chảy ngược trong tim, mỗi giọt như một mũi
tên được mài kĩ lưỡng đâm thủng ruột gan nó, rồi nó thϊếp đi trong cơn
đói.
- Dậy!- Arrow tìm tới chỗ con bé. Nó đang nằm ngủ co do, mặc kệ thứ nước đã khô từ lúc nào, bám vào da nó tróc vẩy. Hắn lại dùng mũi giầy, lần
này thì đá nhẹ vào đỉnh đầu con bé. Vẫn là cái cách cộc cằn thiếu tôn
trọng người khác, hắn như thể quay ngược thời gian trở về quá khứ xa
xưa, khi xã hội chỉ có 2 tầng giai cấp: chủ nô và nô ɭệ. Con bé bị coi
rẻ là một món đồ, hắn tha hồ mà dùng chân giẫm đạp lên danh dự của nó.
Cái hành động của hắn thật quá đỗi tàn bạo, con bé cũng là người chứ, nó cũng biết nhận thức và suy nghĩ chứ, đâu thể so bì nó với một chú chó
bị chủ nhân dùng chân ra lệnh.
Tựa hồ như đang gặp cơn ác mộng, rồi lại thêm một cơn ác mộng khác còn
kinh khủng hơn, con bé mở mắt tỉnh dậy. Chân và tay nó dính vào lớp sàn, phải chịu đau một chút nó mới có thể đứng dậy. Gỉ từ đôi mắt kết 2 hàng mi nó lại, lấy tay dụi mắt qua loa nó bước theo “ông chủ”.
Hắn dẫn con bé vào nhà vệ sinh, rồi chờ đợi nó bước ra với một bộ quần
áo chỉnh tề. Con bé không hiểu lắm, như thể trước khi nói lời vĩnh biệt, người ta thường vỗ béo và giữ cho con vật được sạch sẽ.
Hắn chỉ hơn con bé chừng một cái đầu, thế mà lại độc ác hơn bao người
cao lớn. Đi đằng sau hắn, con bé tập trung tối đa, không biết hắn định
làm gì đây?
- Cho anh đấy!- Arrow cẩn trọng nhìn người đối diện. Một cậu nhóc với
mái tóc hớt gọn gàng, khuôn mặt thông minh rạng ngời, và đôi mắt lạnh.
Cậu ta khoanh tay và nhìn xuống con bé. Moon sợ sệt đâu dám nhìn thẳng
lên ánh mắt kia. Đó có thể là ai nhỉ, người khiến ông chủ của nó phải
khiêm nhường.
Arrow nhìn theo bóng 2 con người khuất xa, có lẽ với hắn, nên để con bé đi.
Moon bị chuyển tới một nơi khác- DEVILS 5.Một căn phòng mới, một cuộc
sống mới, không còn phải ở trong khu nhà kho tăm tối, ít nhất thì ở đây
cũng có điện, giường ngủ hẳn hoi.