Chương 33: Tuyệt vọng

Moon nhìn thẳng vào gọng súng.

Tên sát thủ đã kéo cò, chỉ cần buông tay là khuôn mặt người con gái kia sẽ nát toét (!)

Thời gian như ngừng trôi,...

Trong cái khoảnh khắc sắp gần kề cái chết, người ta thường suy nghĩ lại về cuộc sống...

Mẹ của em cũng đã từng như này, bà đã từng bị dồn vào lối mòn, và một

phát súng đã đưa tiễn bà về thế giới bên kia. Em là người chứng kiến.

Em còn nhớ, trước khi chút hơi thở cuối cùng, mẹ đã mỉm cười với em. Đôi mắt mẹ ngấn nước, mẹ rất đau khổ.

Rồi khi em ở cô nhi viện, bọn trẻ đã khinh miệt em, nhưng đôi khi chúng

cũng cho em một chỗ ngồi, cũng cho ăn chung và cho em đồ chơi cũ,...

Arrow đã từng đánh em, nhưng hắn lại ban cho em sự sống!

Ken cũng coi em như một bao tải để hắn chút giận, nhưng lại chính là người đã dạy em học lập trình.

Yun là bạn thân nhất của em, đôi khi làm cậu cáu nhưng cậu vẫn luôn bảo ban em.

Wine là người mà em rất muốn bảo vệ, em không hề biết là ai, nhưng em rất quý cậu,...

...

Khi đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, người ta thường nghĩ về những điều tốt đẹp,...

Còn anh?

Anh đã cho em nghị lực sống!

Vậy mà anh đâu có tốt với em!

Moon buông xuôi rồi, vết thương vẫn chưa ngừng ra máu.

“Liệu đã muộn, phải không anh?

Máu em đã tràn xuống rồi

Loang lổ những vết ố của thời gian

Những vệt đỏ vô vọng…”



Và tên sát thủ bóp cò!

Một ai đó muốn tìm tới cái chết, thật ích kỉ!

Họ giũ bỏ trách nhiệm với gia đình, và xã hội... họ chỉ nghĩ mình sẽ được đến một nơi thanh thản, mà đâu nghĩ đến một ai,...

Liệu sẽ có ai đau khổ vì em chứ?

----

- Anh đi nhé!- Mes vỗ vai cậu em trai.

- Thì anh cứ đi!- Wine vẫn không dời mắt khỏi cái máy tính.

- Ừ! Đừng đợi cơm anh!- Mes nở một nụ cười.

Wine nhìn anh. Nhà chỉ có hai anh em, nhưng có bao giờ ăn cơm chung đâu

nhỉ, hầu như Wine toàn đi ăn ngoài. Khuôn mặt Mes lúc này rất lạ, thoảng có chút buồn, nụ cười ấy không giống với khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Mes đứng đợi Arrow rất lâu...

Hai vị sếp giờ đã xuống sân bay, đang trên đường về Devil Buildings. Anh nhẩm tính, còn 2 ngày nữa em gái anh sẽ phải thực hiện kế hoạch.

“Mes!”- Arrow nhìn thấy anh. Cả Ken cũng đang tiến tới.

“Nực cười, ta sao có thể để Moon chết được!”- Arrow không thích tình cảm của Mes dành cho em.

Hai người vẫn đang tiến lại gần.

-Mes! Nếu cậu sẵn sàng đi thay con nhóc ấy, chúng tôi sẽ ủng hộ cậu- Một số nhân viên của Devils hy vọng Arrow sẽ đổi ý.

Ken bước xuống xe, đột nhiên chiếc điện thoại trong túi rung lên.

Hắn mở ra.

From Green,

Key: 196795976053453434213

Click here!

Ken không tin những gì nhìn vào mắt mình. Hẳn phải có người nào đó đã thực hiện giao dịch.

- Arrow! Kiểm tra điện thoại đi!- Ken đưa mắt sang bên Arrow. Kế hoạch

đàm phán với Green do Arrow trực tiếp chỉ huy, văn bản xác minh sẽ được

gửi tới máy của Arrow, còn dữ liệu sẽ được nhập từ máy của người đến

lấy, chuyển về máy của cả hai vị sếp.

Arrow lấy máy ra, hắn đã lại tắt nguồn vì quá nhàm chán những tin nhắn “vô vị”.

“You have 2 mails”.

Arrow mở ra,...

1: 15h56’, FRI, Match 23,...

From to Moon

Tôi xác nhận đã giao dịch hệ thống cơ sở dữ liệu số 367 từ Green.

...”

Arrow thực sự bất ngờ, hắn mở tiếp tin nhắn thứ hai, đã nhận được.

!- Tin nhắn đúng y như ở máy Ken.

Bất giác hắn nhận ra, đã quên mất không nói thời gian cho Moon.

!

-----

- Tạch!- Tên sát thủ đã thả ngón tay khỏi cò súng.

Moon nhắm chặt mắt.

1...2...3s...

Tên sát thủ đang nhìn em.

Súng hết đạn!

- Khỉ thật!- Hắn đã quên không tra đạn.

Nếu may mắn đã mỉm cười với em một lần, thì xin hãy cho em thêm một cơ hội,...

Vậy là súng của cả hai tên đều không còn một viên đạn nào. Nhưng không

khó để tên cao to lực lưỡng này gϊếŧ chết một con nhóc, mà chẳng cần

hắn, người bạn đồng hành cũng dư sức.

- Đàn ông không nên mạnh tay với phái yếu! Để ta!

Hắn lùi người lại để nhường đông đội mình tiến lại gần “con mồi”!

Di động của Moon đã chấp nhận dữ liệu của USB, bắt đầu tiến hành chuyển nạp dữ liệu và sẵn sàng gửi tới “Sếp”.

Khi gần kề với cái chết, bản năng sống trỗi dậy dù đã muốn buông tay,...

Moon còn một chiếc gọng cuối cùng!

Em đã sẵn sàng!

Tên sát thủ dơ móng tay sắc nhọn đã được gọt giũa tỉ mỉ lên, y định cào nát mặt em!

- Đúng là tính ích kỉ của Phụ nữ!- Tên còn lại lên tiếng.

- Hừm! Thôi thì dùng nắm đấm vậy!- Y vo tròn năm ngón tay và nhằm thẳng chúng vào xương quai hàm của Moon.

- Ọc ọc!- Máu từ khoang miệng trào ra,- Khụ khụ!- Moon không thể làm chủ được cơ thể, đầu em đau điếng, lượng máu trong người cứ vơi dần.

- Wow! Tiếp đi!- Tên kia cổ vũ. Hắn khoanh tay đứng nhìn.

- Đau không cô em? Không ngờ nhân viên của Devils cao cấp lại có ngày

phải bị lụy trước Green chúng ta- Cô ta nói mà không hề xem xét về tuổi

tác cũng như số lượng người. Nếu có thể là một nhân viên cao cấp thực

thụ của Devils, hai hay ba lần cặp đôi sát thủ khó mà qua mặt được,

nhưng em chỉ là một điệp viên hạ cấp!

- Khụ khụ!- Máu vẫn cứ tuôn ra, em lấy tay lau miệng, cả người em giờ

sặc mùi máu. Moon nắm chặt lấy gọng áo, máu đã nhuốm màu cho thanh hợp

kim.

Y vẫn tiếp tục, cô ta duỗi thẳng bốn ngón tay, riêng ngón cái cụp vào,

dự định sẽ “chặt” vào cổ em. Với động tác dứt khoát và trúng mục tiêu,

chắc chắn ngân cổ sẽ đứt, dẫn đến hiện tượng chảy máu trong và tắt thở

ngay lập tức.

Nghĩ là làm, cô ta giương tay lên cao.

Chiếc điện sắp hết pin hoạt động chậm quá, em đâu còn nhiều thời gian.

-Phặp!- Moon đã kịp đâm gọng sắt vào lòng bàn tay cô ả. Em vội vàng chạy tức thì.

Mỗi bước chân là một hy vọng, em đang cố gắng chạy xuống hầm.

Em xác định rồi, em chết!

Nhưng vì lòng trung thành, em nhất định phải gửi tài liệu về.

Moon chạy được một vài bước thì cái điện thoại đã hoàn thành việc copy

dữ liệu. Em rút ngay chiếc USB ra và ném ra đằng sau, theo cái cách “cố

ý” đánh rơi.

Hai tên sát thủ biết chắc chắn con bé sẽ chết, vấn đề chỉ còn thời gian, và ở đây hoàn toàn bị chặn sóng, chẳng thể nào gửi tin SOS cứu trợ

được. Chúng yên tâm tìm vị trí của chiếc USB, để mặc con mồi chờ chết.

Moon chạy vội xuống tầng hầm. Em phải tìm ra cái đồng hồ của tên vừa rồi ném đi, chắc chắn nhờ nó sẽ gửi dữ liệu về.

Đây rồi! Moon mò mẫm cách khởi động, chiếc di động vẫn đang phát huy

công dụng của nó, em đang chặn sóng tín hiệu tới đồng hồ của tên sát thủ nam, vạch pin của chiếc di động đã nhấp nháy.

Được rồi, hệ thống cổng thông tin đã được mở, em nhấn nút “Move” để chuyển hoàn toàn về máy của Sếp.

Mong là kịp để sếp nhận được.

- Hey! Ta tìm thấy rồi!- Nữ sát thủ tìm được chiếc usb ở góc nhỏ của tường, máu lem nhem đã làm chúng chậm lại mấy phút.

- Khử con nhỏ đi!- Tên còn lại ra lệnh.

Và hai người chúng xuống hầm...

Ánh sáng quá tối, chiếc đèn pin chỉ phát huy được một phần nhỏ công dụng,...

Một xác người đang tựa vào tường,...

Là cô gái đó,...

Máu chảy loang lổ, xuất phát từ đỉnh đầu, vẫn còn nghe thấy tiếng tí

tách rơi của từng giọt, chảy xuống khuôn mặt trắng bệch, đi qua sống

mũi, cả khuôn cằm, cổ, bả vai ướt đẫm, thứ mùi máu còn rất tươi, chiếc

áo sơ mi dày đặc máu, phía dưới, máu đã lan tràn quanh chỗ cái xác, lênh láng,... ánh đèn bị phản chiếu lại, thứ ánh sáng tang tóc, đau

thương,... Cô gái chết rất thảm.

- Hình như nó bị cái thùng trên kia rơi trúng đầu!

- Và cả đinh đâm thủng lưng nữa- Tên còn lại nhận xét, máu từ sau chảy rất nhiều, chắc là có cái đinh nào đó cắm ở tường.

Chiếc điện thoại cũng vừa mới sập nguồn.

Tên sát thủ đẩy nhẹ vào cằm em, khuôn mặt em đã đổ rụp.

- Nó chết rồi!

- Ông chủ có lện gọi về!- Tên sát thủ nam vừa nhận được lệnh.

- Thế còn cái xác này!

- Kệ đi, lần sau cho bọn Devils nào xấu sô đến “dọn’, không thì bầu bạn!

Rồi chúng lạnh lùng bước đi.

Cái xác đơn độc, ... máu vẫn tiếp tục chảy...