Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Chương 14: Trăng

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Cút!- Ken ra lệnh. Câu nói như gỡ rối cho một con cá mắc cạn.

Moon vội vã chạy, chạy thoát khỏi cái không khí ấm nóng đó, nhưng lạnh

tới run sợ. Cái lớp vỏ bọc của những con “manocanh” quá hoàn hảo, nhưng

cái lõi bên trong thì trống rỗng. Moon sợ phải đối diện với con quỷ đó,

quá đủ rồi. Nó đã gϊếŧ mẹ em, rồi hành hạ em, coi em như một món hàng,

để rồi dùng cái từ “cho” để chuyển em đến với một con quỷ độc ác không

kém. Ghê rợn! Moon kinh tởm lũ quỷ đó. Em ngủ thϊếp đi lúc nào không

hay, bỏ dở lại một đống công việc nhà.



Hai ly cà phê còn lại cuối cùng cũng ngừng bốc khói, hơi ấm của nó đã lan tỏa. Ropez đã thất bại, kế hoạch không như ý.

Cô ta toan định gọi con bé tới để “học đòi” như Ken. Theo một vài người

làm, cô ta biết, con bé là một “bao cát” để Ken xả stress, nếu muốn được lòng của Ken, cô ta phải chứng tỏ rằng mình cũng là một nữ hoàng độc

ác. Chắc cô ta cũng định dùng mũi giầy 9 phân của mình chà đạp nên con

bé.



- Con nhỏ đó ở đâu?- Ropez tức tối. Cô ta còn giận chuyện bị Arrow đẩy ra, trước mặt ông chủ, và một con nhãi con.

- Chúng tôi không biết!- Vẫn có những người cố gắng bao che cho Moon.

Nhưng chẳng cần ai phải nhắc, Ropez cũng tìm ra chỗ con bé, đôi giầy con bé đi ló ra ngoài cánh tủ. Thì ra nó vẫn đang ngủ từ nãy tới giờ.

Cô ả đi tới. Cô dùng năm ngón tay thanh mảnh của mình nắm lấy chỏm tóc của con bé, khiến nó đang ngủ say giật bắn dậy.

- Á!- Con bé thét lên khi những sợi tóc bị kéo căng khiến đầu đau nhói.

Ropez ném một ánh nhìn sắc lẹm vào con bé. Rồi bất thình lình thả nó

xuống, Moon ngã nhào xuống đất, đầu đập thẳng vào cánh tủ. Đau nhức.

Giống như bất kì ai, Ropez cũng không ngoại lệ, nhìn vào con bé là cô ta thấy ngứa mắt. Không lí do. Rồi cô ta dùng cả bàn tay trái tát mạnh vào má con bé. Năm ngón tay nuôi dài móng và sơn màu đen. Cái khoảnh khắc

chạm vào má con bé, tương tự như cánh tay của quỷ vậy. Sắc nhọn cào xé

từng thớ thịt và tế bào của em. Chưa hết, mồ hôi chảy xuống khiến nó đau xót vô tận,…

Đầu con bé lại bị đập vào tường lần nữa. Người làm kéo tới, họ thương

xót cho em, nhưng chẳng ai dám can ngăn. Vì động đến cô ả, là tính mạng

của họ cũng không an ổn.

Cô ta đã thỏa mãn, bước đi.

Moon tự ngượng dậy. Đầu em choáng váng, nhưng em đã học thêm được một bài học, đừng bao giờ tỏ bất kì thái độ trước “sếp”.

Mong rằng Arrow không động tới em.



Ánh đèn của căn phòng em bật sáng. Moon định tiếp tục việc học lập trình của mình, nhưng đầu em đau quá. Nó muốn nổ tung.

Ánh trăng hôm nay đã bị mây che khuất…
« Chương TrướcChương Tiếp »