Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em

7.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor:Qin Zồ Số chương:63 chương Phó Đông Bình khi tham gia một chuyến thám hiểm đã tình cờ gặp gỡ cô gái thần bí Nhân Thiên Chân. Giữa lúc đó, vụ án mạng nhiều năm bị hé lộ. Bí ẩn chưa tìm được đáp  …
Xem Thêm

Quyển 1 - Chương 3: Cổ thôn thần bí
Nha đầu này thật nhạy cảm!

Phó Đông Bình khẽ giật mình, dở khóc dở cười, “Tôi quan sát cô lúc nào?”

”Tự anh biết.” Nhậm Thiên Chân không nhìn anh, cúi đầu ăn cơm.

Thái độ kiêu ngạo này khiến Phó Đông Bình kinh ngạc thở hắt ra, không khỏi có chút giận, thấy cô thân gái một mình, có ý tốt mời cô đi nhờ xe, cô không nhận tình thì thôi, còn ở đó nghi ngờ người khác, đúng là lòng tốt bị xem là lòng lang dạ thú.

Mắt thấy Phó Đông Bình tức giận rời đi, bất chợt Nhậm Thiên Chân nói: “Đến chạng vạng sẽ có mưa to.”

Bên ngoài nắng rực rỡ, không hề thấy có vẻ nào là sắp mưa, nhưng khí hậu trên núi hay thay đổi, một ngày nhiều thời tiết cũng rất bình thường, trong lòng Phó Đông Bình nghĩ vậy, nhưng lại cố ý châm biếm: “Cô biết tiên tri à? Có thể đoán trước được thời tiết sao?”

Nhậm Thiên Chân nghe ra ý tứ trêu chọc trong giọng của anh, cũng không có đối chọi với anh. Trái lại Phó Đông Bình lại bội phục cô, nha đầu này còn rất biết khống chế cảm xúc.

Dựa vào đường đi Bạch Tố đưa trong đêm qua, Phó Đông Bình vẽ lên tấm bản đồ, sợ lạc đường, rồi tìm bồi bàn hỏi thêm để chắc ăn.

Cậu bồi bàn vừa nghe nói bọn họ muốn đến thôn Quỷ Vương, nhất thời trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên lại sợ hãi, “Các anh muốn đến thôn Quỷ Vương ư? Nơi đó không tốt đẹp gì cho cam, có rất ít du khách đến đó, nghe nói ở đó trước kia có rất nhiều người chết.”

Phó Đông Bình không hề nản lòng, “Chúng tôi đến đó là muốn xem kiến trúc cổ đại, anh có biết chi tiết tuyến đường không?”

Bồi bàn lắc đầu, vẻ mặt như chỉ sợ không trốn tránh kịp, “Tôi chưa từng đến đó, không biết rốt cuộc thôn đó nằm ở đâu, nói chung là rất hẻo lánh, đường không dễ đi, anh có thể tìm ông chủ của tôi hỏi xem, ông ấy ở bên ngoài sửa xe.”

Phó Đông Bình đi tìm ông chủ, ông chủ nghe nói anh muốn đến thôn Quỷ Vương, bèn ném cờ lê trong tay qua một bên, dùng khăn mặt lau dầu mỡ trên tay, “Chỉ một mình anh đi?”

”Còn mấy người đi cùng nữa.”

”Vậy được.” Ông chủ thuật lại kỹ càng địa chỉ cho Phó Đông Bình, rồi tốt bụng nhắc nhở, “Người trong thôn đó rất bài ngoại*, các anh vào đó nên cố gắng nói chuyện với bọn họ ít thôi, thấy tình hình không đúng thì quay ra ngay.”

(*Bài ngoại nghĩa là bài xích, loại bỏ người ngoài, cái từ bên ngoài.)

”Cám ơn.” Phó Đông Bình dựa vào trên xe ông ta, tay vẽ lại tuyến đường được kể, đánh giấu vào bản đồ trong điện thoại.

Nghe thấy có tiếng còi truyền đến từ xe mình, Phó Đông Bình biết mấy người trên xe chờ đã sốt ruột, lúc này mới cất bước đi.

Hạ Đình Vũ ngồi chờ anh trên ghế lái, khởi động xe rồi mới chế giễu anh: “Người ta không muốn đi xe của anh, anh cũng đừng có tự làm mất mặt chứ.”

Phó Đông Bình nhún vai không đáp.

Đồng Hi chồm người lên trước, dựa vào lưng ghế bên tay lái phụ hỏi Hạ Đình Vũ, “Chị Nhậm kỳ lạ thật đấy, một mình đi đi về về, có ý tốt mời chị ấy đi chung xe mà chị ấy cũng không chịu, tự mình đi bộ mất mấy giờ mới đến đây.”

”Đâu chỉ có kỳ lạ, ăn chay thì nói ăn chay đi, bày đặt bảo không ăn đồ có mặt mũi.” Hề Dao Dao bất mãn nói.

Mấy người cười rộ lên, Hạ Đình Vũ cười nói: “Vậy nhất định em chưa xem“Friends” rồi, Rachel trong “Friends” không ăn đồ có mặt mũi.”

Hề Dao Dao phẫn nộ bĩu môi.

Dựa vào bản vẽ đường đi, lái xe gần một giờ mới tìm được đến thôn Quỷ Vương, so với miêu tả của Bạch Tố và ông chủ quán cơm thì không khác nhau là mấy, cho dù là giữa ban ngày trừi sáng trưng, nhìn thôn Quỷ Vương vẫn thấy vẻ trầm lặng, ở cửa thôn ngoài mấy hộ dân cư rải rác ra, thứ bắt mắt nhất trông thôn chính là những căn nhà đất hình tròn, đồ sô nghiêm ngặt, nhìn giống một dãy thành lũy.

Đi được mấy phút nhưng không thấy một bóng người nào, càng khiến bọn họ chậc chậc không thôi.

Đồng Hi kéo áo Hề Dao Dao, “Dao Dao, cậu có thấy ở đây lạnh không?”

”Đúng là có lạnh, gió lạnh từng đợt.” Hề Dao Dao cố ý dọa cô ấy, đôi mắt cười cong thành trăng khuyết, “Ma đang chờ bắt cậu đấy.”

Đồng Hi không đáp lại cô ấy, lầm bầm nói: “Cửa lớn thì khóa chặt, nhìn không giống chào đón du khách vào thăm quan, chúng ta nhìn xem bên ngoài rồi về đi, đừng gây ra phiền toái nữa.”

Hề Dao Dao đồng ý gật đầu, thấy Phó Đông Bình cầm máy ảnh không ngừng chụp, bước nhanh chân đuổi theo anh.

”Anh Phó, đi đến bây giờ rồi mà không thấy một ai, rốt cuộc trong thôn này có người không vậy?” Hề Dao Dao đứng sau lưng Phó Đông Bình, lặng lẽ hỏi anh.

Phó Đông Bình bất ngờ nghe thấy giọng của cô ấy, bèn quay đầu lại nhìn một cái, “Có người, người ở trong nhà đất, chỗ này khá xa, trước kia người xây những tòa nhà đất này là vì dân cư trù tính thành như vậy, vừa để chống kẻ thù bên ngoài, vừa phòng ngừa dã thú xâm nhập.”

”Dân ở đây phải năm sáu trăm người, kết cấu hình tròn gọi là viên lâu, cấu trúc bên trong có thể cao ba bốn tầng, có thể chứa được mấy chục gia đình.” Hạ Đình Vũ ở bên cạnh bổ sung vào.

Mấy người đi dọc theo con đường đất trong thôn, thỉnh thoảng Đồng Hi lại phàn nàn, “Chỗ này cũng thật là lạc hậu, ngay cả một con đường xi-măng cũng không đó, đường thì hẹp lại quanh co, hệt như lúc nào cũng có thể té ngã.”

”Em cẩn thận một chút, không được thì để anh dìu em.” Hạ Đình Vũ nhiệt tình nói. Hề Dao Dao ở bên cạnh cười mà không nói, vui vẻ đứng dịch ra cho anh ta.

Đi được mười mấy phút, lại trông thấy mấy tòa nhà đất đó, Phó Đông Bình dùng bội số lớn nhất của ống nhòm để nhìn, dường như phía trước còn có nhà đất nữa, xem ra chủ chốt của thôn này là nhóm nhà đất, nhưng không biết vì sao, anh cảm thấy những căn nhà đất này phân bố khá kỳ quặc.

”Anh Hạ, không phải chúng ta lạc đường đấy chứ, sao em lại có cảm giác chúng ta quanh quẩn bên ngoài nhà đất đầu tiên vậy?” Đồng Hi tính chu đáo, là người đầu tiên phát hiện ra chỗ không ổn.

Hạ Đình Vũ nhìn ngó xung quanh, mày khẽ nhíu, “Hình như có hơi lạ, anh xem con chó kia đi, lúc mới vào thôn không bao lâu, em có thấy nó nằm bên đường, bây giờ lại thấy nó nữa.”

Phó Đông Bình bình tĩnh, cũng không dễ dàng phụ họa với bọn họ mà chỉ nói: “Anh tìm người hỏi xem sao.”

Trông thấy xa xa có một người gánh hàng đi đến, Phó Đông Bình định đến hỏi đường, nào biết người thôn dân kia vừa nhìn thấy người nơi khác mặc quần áo thời trang khác biệt, sắc mặt lập tức thay đổi, cúi đầu nhanh chóng rẽ sang một đường khác, tránh chạm mặt với bọn họ.

Liên tục gặp mấy thôn dân, đều là cảnh tượng vội vội vàng vàng đó, không có ai dừng lại nói chuyện với bọn họ, Phó Đông Bình đứng ở ven đường, trông thấy một cô bé mười lăm mười sáu tuổi đang lùa một đàn cừu đi đên, bèn tới nghênh đón.

”Cô bé, bọn anh là du khách từ nơi khác đến, muốn hỏi em một chút, muốn đến nhà đất lớn nhất trong thôn thì phải đi như thế nào?”

Cô bé lùa cừu nhìn anh, lại nhìn mấy người ở phía sau anh, dùng tiếng phổ thông cứng nhắc mang theo giọng địa phương cảnh cáo anh: “Tốt nhất mấy người nên mau chóng rời đi đi, ở đây không có gì hay ho để xem đâu.”

”Bọn anh không phải người xấu, chỉ là du khách thôi, em có thể dẫn bọn anh đi thăm quan nhà lâu một chút được không?” Phó Đông Bình lại gần một bước hỏi.

Đề nghị này dường như khiến cô bé sợ hãi, cô bé vội vã lắc đầu, “Mấy người không thể vào được, nhà đất không chào đón người ngoài vào, ngay đến người bán hàng rong cũng không thể vào.”

”Vậy em có thể nói một chút với anh được không, anh muốn hỏi thăm em vài chuyện.”

”Không được, nếu người trong thôn thấy em nói chuyện với các anh, lúc về sẽ đánh em.” Dường như cô bé rất sợ, vung roi lên, gấp gáp cùng bầy cừu chạy đi.

Phó Đông Bình nhìn theo bóng lưng cô bé, từ quần áo cũ rích của cô bé mà nhìn, quả thật thôn này quá lạc hậu, có lẽ là do đã lâu lắm rồi không giao thiệp với bên ngoài, mỗi một thôn dân qua đường nhìn giống như chim sẻ sợ cành cong, chỉ mới có chút biến động nhỏ đã nâng cao cảnh giác.

Hạ Đình Vũ đi đến thương lượng với anh: “Không bằng về trước đi, hai cô bé ấy có vẻ sợ, ngày mai tự chúng ta lại đến sau.” Phó Đông Bình đồng ý.

Đường trong thôn ngang dọc, nhà lại nhìn giống nhau, hỏi đường nhưng không ai trả lời, mấy người bọn họ quanh quẩn gần nửa tiếng, vất vả lắm mới tìm được lối ra, hai cô gái một lòng muốn quay về nhà nghỉ, Hạ Đình Vũ cùng các cô ấy đi lên đằng trước, Phó Đông Bình thỉnh thoảng lại chụp ảnh, tụt lại phía sau.

Trên màn ảnh xuất hiện một bóng người quen thuộc, Phó Đông Bình hạ máy ảnh xuống, thấy Nhậm Thiên Chân đang nói chuyện với một ông lão gầy gò, ông lão ngồi hút tẩu thuốc ở ven đường, Nhậm Thiên Chân ngồi xổm đối diện với ông ấy, trong tay còn cầm một chai thủy tinh, xem chừng là đang hỏi chuyện.

Quả nhiên thông minh, thế mà lại nghĩ mang rượu đến hối lộ người già, người trong thôn tuy khép kín, nhưng tập quán đàn ông thích uống rượu thì từ nam chí bắc đều có, nhất là người già ở nông thôn, hiếm có người không ưa làm hai ba tách.

Lặng lẽ nhấn màn trập, sau khi Phó Đông Bình chụp được tấm hình này, mới quay gót rời đi dưới sự thúc giục không ngừng của Hạ Đình Vũ, trong lòng trước sau có một câu hỏi, Nhậm Thiên Chân đến nơi này, rốt cuộc là muốn tìm gì?

Đưa Hạ Đình Vũ và hai cô gái đến dịch trạm Lưu Vân, một mình Phó Đông Bình lái xe xuống núi đổ dầu, vốn định vào huyện một chuyến thăm quan nhà văn hóa, nhưng thấy chân trời đen kịt, mây đen cuồn cuộn, chợt nhớ đến lời của Nhậm Thiên Chân trước đó, đành phải thay đổi kế hoạch, trở về trước khi mưa to.

Đã có kinh nghiệm trước khi vào núi, không rẽ ngoặt vòng vèo nhiều lắm, đường về của anh chỉ mất chưa đến nửa giờ.

Quay về dịch trạm Lưu Vân, trời đã tối đen, trong phòng bếp truyền đến mùi rau xào, dù cách rất xa nhưng vẫn có thể ngửi được. Phó Đông Bình ngẩng đầu thấy đèn trong phòng của bọn họ ở tầng hai không bật, liền đoán ta cái tên Hạ Đình Vũ kia lại không biết chạy đi đâu tìm thú vui ròi.

Trong nhà ăn ở tầng một, Phó Đông Bình thò người vào nhìn, thấy Hạ Đình Vũ ngồi cùng bàn với hai cô gái kia, cười vẻ đùa cợt.

”Để anh kể tiếp chuyện của thôn Quỷ Vương cho các em nghe.”

”Nhanh nói đi.” Hề Dao Dao nghe mà thấy thú vị.

”Đừng nói chuyện này nữa, nói cái khác đi.” Đồng Hi không nhịn được kháng nghị.

Phó Đông Bình không có hứng thú với chuyện ma quỷ của Hạ Đình Vũ cho lắm, đang định lên lầu thì Hề Dao Dao gọi anh lại: “Anh Phó, đến đây chơi bút tiên* với bọn em đi, gom đủ bốn người mới chơi được.”

(*Ngày xưa bút tiên là một nghi thức gọi hồn, dùng vật dẫn là một cây bút để trao đổi với linh hồn. Ngày nay nó chỉ là một trò chơi đơn thuần, tương tự trò “ma lon” bên mình.)

”Anh không có hứng, các em tìm người khác chơi đi.” Phó Đông Bình đoán được Hạ Đình Vũ lại muốn giở mánh lới, cũng không phối hợp với anh ta, đi thẳng lên lầu.

Hề Dao Dao thấy Phó Đông Bình không đến, không che giấu được thất vọng nơi đáy lòng, “Ba người thì làm sao chơi được, hay là anh kể chuyện ma tiếp đi.”

Hai hàng lông mày của Hạ Đình Vũ khẽ chau lại, vẻ mặt thoạt nhìn khá nghiêm trang, “Chuyện anh kể có thể không phải là chuyện ma bình thường. Thôn Quỷ Vương mà lúc chiều chúng ta đến đó, không tìm thấy trên bản đồ đâu.”

”Vậy sao ban đầu anh lại biết nơi đó?” Đồng Hi nhát gan, nhưng xưa nay con gái tính hiếu kỳ cao, nghe Hạ Đình Vũ thần bí nói như vậy, không nhịn được lại muốn nghe nữa.

Hạ Đình Vũ thấy hai cô gái chớp đôi mắt xinh xắn tập trung nhìn mình, trong lòng đắc ý, cố ý kể câu chuyện một cách mơ hồ.

”Có một lần anh với Đông Bình đọc tài liệu về núi Vân Mộng, vô tình trông thấy một đoạn miêu tả về thôn kia, nên mới biết có một nơi như vậy. Từ xưa, thôn Quỷ Vương được gọi là thôn Song Dong, từ những năm đầu triều Minh bắt đầu có bản ghi chép, vì ở cửa thon có hai gốc cây dong hơn trăm năm tuổi nên mới gọi cái tên đó, đa số thôn dân là từ Tứ Xuyên chuyển đến. Năm đó Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương đóng đô tại phủ Ứng Thiên, vì muốn mở rộng phòng thủ bờ biển Phúc Kiến mà hạ lệnh cho các tỉnh chuyển một bộ phận dân cư di dân đến đây, phát triển kinh tế, dần dần từ một thôn nhỏ thưa thớt người đã trở thành một thị trấn lớn có hơn trăm hộ dân.”

”Vậy tại sao sau này lại gọi là thôn Quỷ Vương?” Hề Dao Dao nói chen vào.

Hạ Đình Vũ nói: “Thôn Song Dong dưới thời nhà Minh phát triển nhân khẩu rất hưng thịnh, nhưng từ khi lính nhà Thanh bắt đầu chiếm đóng, dân cư dần dần giảm bớt, người trong thôn đều nói, là triều đại thay đổi đã ảnh hưởng đến phong thủy nơi đó, cón nói là bọn người Hà Lan tóc đỏ ở dọc vùng bờ biển gϊếŧ người cướp của, hỏa thiêu Mẫu tổ miếu, chọc giận đến nữ thần trấn biển, tóm lại bắt đầu từ thời kỳ đó, thôn Song Dong bị ôn dịch hoành hành, thôn dân chết rất nhiều, càng về sau, nghe nói mấy thôn lân cận cũng bị ảnh hưởng, không ai còn dám đặt chân vào thôn Song Dong nữa. Có một thời kỳ, thậm chí triều đình đã hạ lệnh phong tỏa cả thôn lại, để tránh truyền nhiễm ôn dịch. Địa chí* ghi lại, dân ở thôn Song Dong kẻ chết thì phải chết, người trốn được thì lẩn đi, dân cư ít giần theo thời gian, trong thôn chỉ còn lại mười hai hộ, cả thôn không có đến hai mươi người, những người ở thôn gần đó thỉnh thoảng đi ngang qua, nói là ban ngày không thấy người, nhưng ban đêm thường xuyên có thể nghe thấy âm thanh quỷ khóc, lời đồn thôn Song Dong ma quái cũng bắt đầu từ đó được lưu truyền rộng rãi, dần dần trở thành một nơi có tên là thôn Quỷ Vương.”

(*Địa chí hay địa phương chí là thể loại sách ghi chép, biên soạn, giới thiệu về địa lý, lịch sử, phong tục, nhân vật, sản vật, kinh tế, văn hoá... của một địa phương.)

Hạ Đình Vũ càng kể càng nhập tâm, hai cô gái cũng nghe đến mê mẩn, bất chợt Đồng Hi thét lên một tiếng chói tai, chỉ ra ngoài cửa sổ, Hề Dao Dao cũng vô thức quay sang nhìn, thấy một bóng người màu xám quỷ dị lờ mờ ngoài cửa thủy tinh, sợ đến mức hét ầm lên.

”Có ma!”

Đồng Hi và Hề Dao Dao ôm chặt lấy nhau theo bản năng. Hạ Đình Vũ quay đầu lại nhìn, nhưng không thấy gì, bèn vội trấn an hai cô, “Có lẽ chỉ là bóng người qua đường in lên kính thôi, không cần phải dọa mình đến vậy.”

Anh ta còn chưa dứt lời, bóng người màu xám kia đã xuất hiện ở cửa phòng, Đồng Hi sợ đến mức nhắm chặt mắt hét toáng lên.

Thêm Bình Luận