Quay qua quay lại Triệu Mật lại lộ ra bản chất thật, giảo hoạt cười hì hì, nhìn Giản Ninh: "Được, đã là lựa chọn của cậu mình nhất định sẽ ủng hộ. Dù sao mình về sau vẫn phải dựa vào cậu nuôi, quyết không thể để mất đi một chủ lực như cậu."
Giản Ninh hiểu rõ thâm ý của Triệu Mật, thấy bộ dáng của cô có phần vô lại, cũng liền muốn cố ý chọc ghẹo cô: "Bây giờ lại đòi mình nuôi cậu rồi sao? Mình thấy cậu tung tăng nhảy nhót tưng bừng, cho dù đi đâu cũng không đói chết được, chớ vậy còn có Tống Yến nhà cậu nuôi, anh ta không đút cậu ăn bể bụng cũng là hên rồi."
Triệu Mật thấy cô chọc ghẹo liền muốn bùng nổ, nhưng bản thân cô cũng biết nếu mình đấu võ mồm cùng Giản Ninh hoàn toàn là tự mình chuốc lấy nhục, thế nên chỉ quay người lại, khởi động xe.
Lúc Giản Ninh trở lại căn hộ trời đã tối. Triệu Mật giúp cô xách hành lý cùng mấy thứ vụn vặt mang lên lầu, Giản Ninh lấy cho cô ly nước, sau đó tiếp tục đi thu xếp đồ đạc.
Hết thảy đều dọn dẹp xong, Triệu Mật ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, rồi có công việc khẩn cấp nên phải rời đi. Giản Ninh biếng nhác nằm trên ghế sa lon nghỉ ngơi, bởi vì chênh lệch múi giờ, cô ngủ không được ngon, cho nên khi cánh cửa của căn hộ vừa vang vọng tiếng gõ cộc cộc, cô rất nhanh liền tỉnh táo.
Giản Ninh cũng không vội đi mở cửa, cô còn nhớ lời của Triệu Mật nói với mình, cùng những lời uy hϊếp của người đàn ông xa lạ kia, cho nên cô cố gắng bình tĩnh, chậm rãi đi tới cánh cửa, từ trong mắt mèo thăm dò tình trạng phía ngoài.
Qua thấu kính vừa nhỏ vừa tròn của mắt mèo, Giản Ninh nhìn thấy Đồng Phó Ngôn đang đứng ngoài hơi cúi đầu, anh trầm tĩnh lạnh lùng, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, có lẽ bởi vì thấy lâu mà chưa có người ra mở cửa, anh nhẹ nhàng nhíu mày.
Giản Ninh vội vàng mở cửa: "Đồng Phó Ngôn, anh trở về."
Đồng Phó Ngôn cười nhàn nhạt một tiếng, sau đó liền nghiêng thân vòng qua Giản Ninh vào phòng. Ngữ khí vẫn không chút gợn sóng, nhưng nghe rất dễ chịu: "Công việc của anh kết thúc, liền trở về gấp gặp em."
Giản Ninh rất vui khi nghe câu trả lời này, trên khóe miệng không thể che hết ý cười.
Bởi vì thói quen trong công tác, trong vô thức Đồng Phó Ngôn quan sát bối cảnh chung quanh. Trên trần nhà của phòng khách rộng lớn là một cái đèn chùm pha lê diễm lệ sáng chói, trên ghế sa lon chỉ có áo khoác xốc xếch vắt lên, anh liền phỏng đoán Giản Ninh mới vừa rồi còn đang nghỉ ngơi.
Sau đó ánh mắt chậm rãi rơi xuống bàn cơm màu trắng được đặt ở chính giữa phòng khách, trên mặt bàn trống rỗng, anh không nói gì chỉ híp mắt, sau đó liền quay đầu nhìn Giản Ninh: "Còn chưa ăn cơm?"
Giản Ninh gật đầu: "Bởi vì phải ở lại Mỹ lâu hơn em dự định, nên phần lớn đồ ăn trong tủ lạnh đều biến chất, em vừa rồi dành thời gian dọn dẹp, cho nên còn chưa ăn cơm."
Đồng Phó Ngôn đi tới cạnh Giản Ninh, sau đó chậm rãi giơ cổ tay, nhìn xuống đồng hồ: "Hiện tại mới 7:30 tối, chúng ta còn có thể đi mua đồ ăn mới."
Giản Ninh đồng tình với đề nghị của anh, rất nhanh liền thay quần áo rồi cùng anh xuống lầu. Đi bộ tầm 100m, có một siêu thị Wal-Mart, cực kỳ thuận tiện cho bọn họ.
Giản Ninh dừng ở gian sữa bò bên cạnh Đồng Phó Ngôn, bóng lưng của anh cao mà thẳng tắp, ngay cả dáng vẻ khẽ vuốt cằm cũng thật đĩnh đạc. Bởi vì đeo gọng kính mạ vàng, cho nên lúc anh hơi cúi đầu, ánh đèn sáng chói của siêu thị có chút vẩy trên người anh, mắt kính của anh phản quang lại, lúc cô đứng bên cạnh quan sát, trông anh phá lệ mê người.
Đồng Phó Ngôn không để ý đến tâm tư của Giản Ninh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm hộp sữa bò trên kệ, chăm chú nhìn nhãn hiệu bên trên hộp sữa.
Tâm trạng của Giản Ninh rất tốt mà ngắm nghía anh, bởi vì thời gian dài đứng ở đây, nên họ chặn đường của những người khác, cô rất nhanh liền đứng nép qua nhường đường. Trong lúc né đường, vẫn không thể tránh bị một chiếc xe đẩy khác đυ.ng phải cổ tay, lúc đầu không có chuyện gì, chỉ là khi người đàn ông kia nói xin lỗi khiến cô ngây ngẩn cả người.
Cho tới bây giờ quả thật là Giản Ninh phải tin vào duyên phận, trước hết không nói đến duyên phận trùng phùng giữa mình và Đồng Phó Ngôn, nhưng bây giờ lại gặp ngay phải mối nghiệt duyên với người đàn ông này, quả nhiên là thế giới này con mẹ nó nhỏ mà.
"Giản Ninh?" Lúc người đàn ông kia ngẩng đầu, ánh mắt tích tắc liền sáng lên: "Không ngờ là cách xa ba bốn năm thế mà chúng ta còn có thể gặp lại, thật sự là hữu duyên mà."
Giản Ninh trầm mặc không nói lời nào, chỉ lười biếng híp mắt, hai tay theo thói quen khoanh trước ngực, hơi ngước mắt nhìn anh ta, chờ câu kế tiếp.
"Mấy năm không gặp mặt, em lại xinh đẹp hơn nhiều." Người đàn ông kia chậc chậc tán thưởng, sau đó lại thở dài: "Đã nhiều năm như vậy, em vẫn còn cái tính cách này. Tính tình em như vậy, duyên phận với đàn ông sẽ chông chênh lắm."
Nói xong, anh ta lại nhìn xung quanh Giản Ninh, không có xe đẩy, gần đó chỉ có một người đàn ông đứng đưa lưng về phía họ, còn có mấy người khác đang chọn lựa đồ, điều này khiến anh ta có loại cảm giác khó hiểu.
Nhưng ánh mắt anh ta vẫn trần trụi như vậy, thật khiến Giản Ninh sinh ra chán ghét cực điểm. Cô còn nhớ rõ cái tên đàn ông này, hoặc nói đúng hơn là tên đàn ông này có hóa thành tro bụi thì cô vẫn có thể nhận ra.
Lâm Sâm, chính là nam sinh theo đuổi Giản Ninh thời còn học cấp hai, thậm chí lén lút theo dõi cô. Cũng là nam sinh đã bí mật thương lượng cùng Scarlett để làm sao theo đuổi Giản Ninh.
Thế giới này thật nhỏ, từ lần cuối cùng gặp nhau cũng đã cách đây ba bốn năm, thế mà vẫn có thể chạm mặt cái tên đàn ông rắc rối này, Giản Ninh cảm thấy vận khí của mình có khả năng đã bay đến tận rãnh biển Mariana.
"Nhìn em thế này, chắc còn chưa có đối tượng phải không." Lâm Sâm cười ngạo mạn: "Em nhìn em đi, cũng sắp 30 tuổi rồi, phụ nữ mà già thì không ai trân quý, nếu không thì em có thể cân nhắc qua lại với anh?"
Giản Ninh hừ lạnh một tiếng: "Con em anh mới 30 tuổi, nếu mắt không tốt thì đi bệnh viện khám thử. Tôi và anh cũng không phải thân quen gì, còn không đến mức phải đi tìm người như anh để tự hành xác bản thân, vậy chẳng phải tôi là cải trắng bị heo ủi sao?"
Lâm Sâm tức giận trừng mắt cô, vốn còn muốn trêu chọc cô gái này, không ngờ là đã nhiều năm trôi qua như vậy, tính tình của cô gái này càng ngày càng hung bạo.
Anh ta sợ mất mặt nơi công cộng nên chế nhạo khıêυ khí©h: "Cô nghĩ tôi hiếm lạ gì cái thứ phụ nữ như cô à? Loại phụ nữ như cô, tôi thấy đầy trên đường, bên ngoài thì ra vẻ thanh thuần nền nã, nội tâm bên trong thì như mấy con cɧó ©áϊ phóng túng đê tiện, cô tưởng tôi chưa trải sự đời bao giờ ư? Cái thứ phụ nữ tính khí hung hăng như cô, tôi cũng không tin còn có tên đàn ông nào thèm xớ rớ?"
Anh ta nói những lời nhục mạ thực sự khó nghe, chung quanh còn có người đi ngang qua, nghe thấy anh ta lăng mạ thì đều len lén nhìn Giản Ninh, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường hoặc thần sắc kinh ngạc.
Giản Ninh đã nhíu chặt lông mày, đá vào giỏ hàng ngay khi vừa nhấc chân lên, nhưng vẫn không nói lời nào như cũ. Chỉ đơn giản nhướng mày, lạnh lùng trừng Lâm Sâm.
Lâm Sâm cũng tức: "Cô muốn ăn đòn có phải không ——"
Anh ta im bặt mà dừng, bởi vì anh ta nhìn thấy người đàn ông vừa rồi đang đứng chọn sữa bò ở gian hàng bên cạnh đã đứng đằng sau Giản Ninh.
Anh mặc áo sơ mi trắng phối với quần jeans, ăn mặc rất nhàn nhã. Nhưng đứng sau lưng Giản Ninh trông anh như quân nhân, mang theo một nguồn năng lượng cường thế khiến cho người khác phải e ngại. Còn thêm mắt đen lạnh lùng như tuyết đã nhiều năm không tan, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh đến thấu xương.
Đồng Phó Ngôn lạnh lùng nhìn anh ta: "Anh hình như có thành kiến gì với cô ấy?"
Lâm Sâm hỏi anh: "Anh là ai, mà dámbao đồng xen vào chuyện người khác?"
Đồng Phó Ngôn có vẻ giễu cợt trước sự không biết lượng sức của anh ta, sau đó đưa tay, đặt bàn tay rộng lớn trên vai Giản Ninh. Ánh mắt anh tuy vẫn lạnh lẽo, nhưng rõ ràng anh hơi nhướng mày khi nói câu tiếp theo: "Giản Ninh là bạn gái của tôi."
Sắc mặt anh lạnh lùng, nhìn Lâm Sâm: “Hành vi vừa rồi của anh là trắng trợn xúc phạm nhân cách của cô ấy và phá hủy danh tiếng của cô ấy, chỉ bao nhiêu đấy thôi là đã đủ nghiêm trọng để tôi áp giải anh đến cục công an."
"Mày dựa vào cái gì!" Lâm Sâm rõ ràng bị sự cường thế của anh hù cho sợ, vì để không mất mặt, anh ta cố ý nói: "Quan hệ giữa tao và Giản Ninh là quan hệ bạn trai bạn gái, cái thứ đàn ông lỗ mãng như mày dựa vào cái gì mà nhúng tay vào!"
Giản Ninh bị câu nói vừa nãy của tên kia chọc giận, trực tiếp tức giận trừng anh ta: "Người ta hay nói phụ nữ là người thích lắm lời, thế mà hôm nay lần đầu tiên tôi lại nhìn thấy cái thứ đàn ông đầu lưỡi dày như anh. Nói chuyện phải dùng đầu óc, xem ra hồi nhỏ anh không được giáo huấn....."
Cô còn chưa nói xong, Đồng Phó Ngôn đã vươn cánh tay dài ngăn lại, dùng một lực thật mạnh không thể từ chối, chăm chú ôm Giản Ninh vào trong ngực: "Bạn gái của tôi, tôi chắc chắn hiểu rõ và tin tưởng cô ấy về mọi mặt. Nếu như anh muốn gây chuyện, tôi đề nghị gọi cảnh sát tới."
Lâm Sâm bị hai chữ ‘cảnh sát’ làm cho do dự, vốn anh ta chỉ muốn chơi đùa cùng Giản Ninh, về sau ném đi mặt mũi một lòng muốn kiếm chuyện, không nghĩ tới lần này chọc phải thứ không nên dây vào.
Mắt của anh ta thấy Đồng Phó Ngôn lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại, Lâm Sâm lạnh hừ một tiếng, lựa chọn quay đầu rời đi.
Giản Ninh nhìn bóng lưng chật vật của anh ta biến mất trong màn đêm, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái. Nhưng cảm giác đầu vai buông lỏng, cô ngẩng đầu nhìn xem, chỉ thấy đôi mắt của Đồng Phó Ngôn lạnh nhạt đi mấy phần, trong mắt mang theo thâm ý.
"Bạn trai cũ?" Đồng Phó Ngôn bỏ hộp sữa bò vào xe đẩy, nhàn nhạt hỏi cô.
Giản Ninh lắc đầu, một đường đi theo Đồng Phó Ngôn trả tiền. Đến khi cùng nhau đi ra khỏi siêu thị, cô cảm giác được Đồng Phó Ngôn cực kỳ trầm tĩnh, trầm tĩnh như thể là sự tĩnh mịch trước cơn giông tố, khiến cô thực sự hoảng loạn.
"Vừa rồi người đàn ông kia không phải bạn trai cũ của em, chỉ là một tên luôn luôn cố tình gây sự mà thôi." Giản Ninh cùng anh sóng vai: "Em không biết vì sao lại ở chỗ này gặp phải tên đấy, nhưng thật đấy Đồng Phó Ngôn, em thật sư không có quan hệ gì với hắn ta cả."
Đồng Phó Ngôn đột nhiên dừng bước, do tay phải còn đang cầm một túi đồ nặng nề, cho nên chỉ có thể dùng tay trái giúp Giản Ninh vuốt làn tóc rối do gió thổi.
Anh hơi nhíu mày, chỉ là trên vỉa hè thỉnh thoảng có người qua lại ngẫu nhiên, dù trời đã tối nhưng xung quanh có ánh đèn sáng tựa ban ngày, xe cộ lao vùn vụt trên đường, vang lên tiếng kèn xe chói tai. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng ghé đôi môi mỏng lạnh lẽo lên trán Giản Ninh, chỉ trong tích tắc, nhưng đây là lần đầu tiên anh có hành động thân mật ở nơi công cộng.
"Anh biết." Giọng nói anh khàn khàn lại gợi cảm: "Giản Ninh của anh làm sao lại thích loại đàn ông như vậy."
"Vậy vì sao anh lại trầm mặc?" Giản Ninh hỏi anh.
Đồng Phó Ngôn đắng chát cười một tiếng: "Chỉ vì anh ghen ghét vô cớ thôi."
"Đồng Phó Ngôn." Giản Ninh nhìn thẳng vào mắt anh: "Trước khi quen anh, em chưa từng có bạn trai hoặc tình nhân, cho nên anh là người duy nhất bước chân vào thế giới của em."
Đồng Phó Ngôn nhẹ nhàng cười một tiếng, thấp giọng nói: "Nhưng một ngày nào đó, em sẽ phát hiện Đồng Phó Ngôn này thật ra cũng không ưu tú như vậy, thậm chí càng dễ khiến em thất vọng hơn."
Giản Ninh lắc đầu: "Sẽ không. Đồng Phó Ngôn của em bất kỳ ở thời điểm nào, cho dù về sau có già rụng sạch răng, anh vẫn mãi là ánh nắng rực rỡ nhất trong lòng em, không ai có thể thay thế."