Giang thị bưng chung trà, trên mặt ngậm ý cười, ánh mắt không dấu vết mà nhìn chằm chằm Lâm Chức Yểu, thấy sắc mặt nàng đổi tới đổi lui, liền biết trong lòng nàng đang nghẹn chuyện không tốt đẹp gì.
Tính tình nữ nhi của mình, nàng rất rõ ràng, chỉ sợ là lại suy nghĩ muốn nháo chuyện loạn ra gì đây.
Lâm Chức Yểu cúi đầu đứng ở bên, trong lòng khổ sở. Nàng cảm thấy khối ngọc thủy quang trên cây hoa trên đầu kia tựa như một ngọn núi, chèn ép cổ nàng đến cứng ngắc, theo bản năng muốn giơ tay gỡ nó xuống, nhưng khoé mắt lại thấy Giang thị trừng mắt nhìn mình một cái, ngay sau đó thanh thanh giọng nói, ý tứ uy hϊếp rất là rõ ràng, khiến nàng hậm hực mà thu tay.
Hết cách rồi, bạc nàng tích luỹ nhiều năm bị Giang thị thu mất rồi, hiện tại nàng bước đi cũng còn khó.
Lão phu nhân ngồi nơi thượng vị nhận lấy hộp gỗ đàn từ tay Bạch ma ma, sau đó lấy đôi vòng ngọc đưa cho Trần Hân Lan, cười nói: "Đều là cái tuổi thích náo nhiệt, ta cũng không câu nệ các cháu, Chức Yểu, Hoài Du, mang Trần tiểu thư cùng đi dạo trong viện đi."
Trần Hân Lan mắt ngọc mày ngài, tính tình cũng rất rộng rãi, đôi mắt xoay chuyển trên người Lâm Chức Yểu, phóng quang đi qua liền hào phóng hành lễ với hai người, nói: "Hai vị tỷ tỷ."
Cố Hoài Du hẵng còn thi lễ, sau khi ba người cúi cúi đầu xong, lập tức lôi kéo Lâm Chức Yểu, mang theo Trần Hân Lan đi ra ngoài cửa.
Vừa ra khỏi cửa phù, Trần Hân Lan cùng Lâm Chức Yểu lập tức thở hắt ra, sau đó trăm miệng một lời nói: "A, nghẹn chết ta."
Giọng nói vừa dứt, Lâm Chức Yểu nghiêng đầu kinh ngạc nhìn về phía Trần Hân Lan, rồi sau đó, hai người nhìn nhau cười.
Cố Hoài Du nhìn hai người, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, tầm mắt vừa chuyển, lại thấy đường nhỏ bên tay trái có một lão nhân râu tóc bạc trắng nhẹ chống gậy, thảnh thơi thảnh thơi đi dạo.
Dưới tàng cây, Tôn Minh Đức đầu tóc bạc trắng được ánh nắng chiếu đến phát sáng, thấy Cố Hoài Du nhìn qua, dừng bước chân, nhe hàm răng trắng cười cưới với nàng.
Cố Hoài Du sửng sốt một chút, không phải lão bị Lâm Tu Ngôn âm thầm mang về Thương Châu sao? Sao vẫn xuất hiện ở chỗ này, lại còn có nụ cười không thể hiểu được với mình như vậy.
Nàng hãng còn nhớ rõ, bộ dáng bị tra khảo khóc lóc thảm thiết ngày đó của Tôn Minh Đức.
"Hoài Du?" Lâm Chức Yểu duỗi tay quơ quơ trước mắt nàng: "Thất thần làm gì, đi thôi."
Cố Hoài Du quay đầu lại, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Đại ca đã trở lại sao?"
Lâm Chức Yểu lắc lắc đầu: "Không đâu, nhưng thật ra ngày trước có gưit phong thư, nói đúng ngày sẽ trở về. Làm sao vậy?"
Cố Hoài Du cười cười: "Không có gì, chỉ là lâu rồi không thấy hắn, tùy tiện hỏi hỏi."
Lâm Chức Yểu gật đầu: "Vậy chúng ta đi thôi."
Cố Hoài Du gật đầu, nhấc chân đuổi kịp hai người đằng trước, chờ khi quay đầu lại, Tôn Minh Đức đã không thấy đâu.
Lúc này trong Phù Hương viện đã loạn thành một nồi cháo, bọn hạ nhân toàn tụ tập hết ở cửa thành một nhóm, ai cũng không dám bước ra ngoài cửa viện nửa bước, cũng không dám đi vào trong viện nửa bước, cửa phòng phát ra từng âm thanh lớn, mọi người đồng thời run lên, trên người nổi đầy da gà, đứng dưới mặt trời cũng cảm thấy khϊếp đảm muốn chết.
Ngày đó sau khi xúc động đem toàn bộ xích ẩn tán rót hết vào miệng Trương thị xong, Lâm Tương lập tức hối hận.
Tôn Minh Đức mất tích vài ngày, người phái ra ngoài tìm thuốc cũng tay không trở về, lương thực tinh thần bị chặt đứt, tính tình Lâm Tương càng ngày càng điên cuồng tàn bạo lên.
Hai ngày trước trên người truyền đến cơn ngứa ngáy, nàng ta còn có thể chịu đựng, bởi vì miệng vết thương đang khép lại, hai loại ngứa này thật ra không sai biệt lắm, nhưng theo thời gian dần dần qua đi, cảm giác ngứa ngáy đó không những không bớt, mà nó còn nhắm thẳng xương cốt, giống như có ngàn vạn con kiến gặm nhấm cốt tuỷ của mình, ngứa ngáy nhưng không có cách nào để giảm bớt.
Hơn nữa, trên người còn tản ra từng trận tanh tưởi, cổ hương vị kia không phải từ miệng vết thương truyền đến, nó giống như hỗn tạp của máu cùng da thịt, ngay đến hô hấp cũng mang theo một mùi hương ghê rợn.
Hai nha hoàn nơm nớp lo sợ canh giữ cửa phòng, giữa hai tay kéo cửa cắm một khúc gỗ dày bằng cánh tay, không ngừng đong đưa theo cánh cửa, nghe tiếng gào rống như dã thú từ trong phòng vọng ra, bất giác rùng mình một cái.
"Làm sao bây giờ?"
Tiểu nha hoàn nuốt nuốt nước miếng, tuy trong lòng mong Lâm Tương đi tìm chết, nhưng chung quy vẫn sợ xảy ra chuyện khiến bản thân khó giữ mạng sống, trong lòng rùng mình, run giọng nói: "Ta đi bẩm báo tam tiểu thư."
Lão phu nhân mới vừa khỏi bệnh, chắc chắn không thể chịu kí©h thí©ɧ, Vương phi lại bị bệnh, thế tử cũng ngày ngày nhốt mình ở trong phòng, hiện giờ trong phủ này người có thể làm chủ cũng chỉ có Cố Hoài Du.
"Vậy ngươi mau đi, ta chống cửa." Một tiểu nha hoàn khác run rẩy nói: "Hôm nay trong phủ có khách quý, nếu thả tiểu thư chạy ra ngoài, chỉ sợ lại gây ra đại hoạ."
Tiểu nha hoàn gật gật đầu, xoay người liền chạy về phía cửa, đám hạ nhân co rúm thành một nhóm ở ngoài cửa lập tức tránh đường, mới vừa một bước ra khỏi cửa viện, tiểu nha hoàn liền nghênh diện "Tôn Minh Đức" chậm rãi đi đến
"Tôn thần y! Ngài đã trở lại!" Tiểu nha hoàn hô to, "Mau quay trở xem tiểu thư đi!"
Tôn thần y vuốt vuốt chỏn râu trắng bóng, chóp mũi ngửi ngửi, trong mắt xẹt qua một tia cảm xúc mà người đối diện bắt không đến, trầm giọng nói: "Làm sao vậy?"
"Ngài không biết, tính tình liền tiểu thư lại càng bất định hơn, đã nhiều ngày đều kêu ngứa người, đã cào miệng vết thương rách hết rồi!" Tiểu nha hoàn nói liên thanh: "Đó...... đó giống như một con người khác vậy, muốn lao ra khỏi cửa phòng."
"Mang ta qua." Tôn thần y chính chính thần sắc, khí chất nháy mắt trở nên giống Tôn Minh Đức như đúc.
Tâm tư tiểu nha hoàn vẫn còn hồi hộp, chưa nhận thấy được cái gì, cung kính khom người mang theo người đi vào, nói hai câu với một tiểu nha hoàn khác, vẫn đi tìm Cố Hoài Du như trước.
Trong phòng, Lâm Tương đàn không ngừng đập đầu vào cửa, trên cánh cửa đã lưu lại vài vết máu thật dài, mười móng tay đều bong tróc hết cả, huyết nhục mơ hồ.
Đau đớn bén nhọn cũng không thể ngăn chặn cơn ngứa trên người, nàng ta chỉ có thể sử dụng đôi tay máu chảy đầm đìa liều mạng cào, bắt lấy. Dường như nàng ta muốn xé rách da thịt của mình, bắt những con kiến đang gặm nhấm trong xương cốt.
Nàng muốn lao ra, một khắc cũng không muốn ngây ngốc trong gian phòng, trong phòng mùi hôi thối quá nặng, khiến nàng ta cảm thấy không thể chịu đựng được. Mỗi một lần hô hấp, đều cảm giác như bản thân đang bị hãm sâu bên trong hố phân, chỉ có thể dùng tay sống chết giữ then cài cửa sau lưng.
"Mở ra." Ván cửa rung lắc càng lúc càng lớn hơn, Tôn thần y đứng ở cửa, nói với nha hoàn đang gắt gao giữ cánh cửa.
Tiểu nha hoàn sợ tới mức sắp khóc tới nơi rồi: "Nô tỳ, nô tỳ không dám......" Ai biết sau khi Lâm Tương lao ra có gây ra chuyện gì hay không, ngay vừa rồi lúc nàng ta phát cuồng, tiểu nha hoàn đã nhìn thấy rõ ràng, ngay cả đôi mắt nàng ta đều đỏ!
Tôn thần y phất phất tay, ý bảo nha hoàn trốn sang một bên, sau đó cắm cây gậy gỗ lên cửa, chậm rãi mở ra.
Cửa bị một cỗ lực rất lớn đẩy ra, một người mặt đầy máu lập tức vọt qua đây, Tôn thần y mắt lạnh nhìn, nhẹ bước chân sang bên cạnh, ra đòn, lập tức Lâm Tương phát ra tiếng kêu thô rát từ cổ họng, sau đó ngã quỵ trên mặt đất.
"Mang đến trong phòng đi." Tôn thần y nói với đám hạ nhân đang đứng ở cửa.
Thấy người đã hôn mê bất tỉnh, những nha hoàn kia mới thử thăm dò tiến lên, nén chịu ghê tởm, đầu tiên là duỗi tay chọc chọc cánh tay nàng ta, thấy không có phản ứng, mới ba chân bốn cẳng đem người nâng vào trong phòng.
Ngay khi vào phòng, lập tức có một mùi hôi nhàn nhạt cùng gay mũi xông vào não, tầm mắt Tôn thần y dừng lại trên mấy cái bình trắng ở đầu giường, lấy một lọ gần nhất mở ra ngửi ngửi.
Tay đột nhiên nắm chặt, nơi sâu thẳm đáy mắt cuồn cuộn sóng lớn!
Lại xuất hiện!
Lần nữa giơ tay, cái chai đã biến thành một bãi bột phấn, bị cơn gió theo chân nha hoàn thổi qua, biến mất vô tung vô ảnh.
Trong đình hóng gió bên cạnh hoa viên nhỏ, Trần Hân Lan cùng Lâm Chức Yểu quả thực đã coi nhau thành tri âm tri kỷ, sau một hồi bậy bạ, hai người chỉ hận gặp nhau quá muộn.
"Đúng rồi, ta nghe nói Lâm Tương bị bỏng, nàng hiện tại thế nào?" Trần Hân Lan nói.
Cố Hoài Du cười cười, "Tốt không sai biệt lắm, nhưng thân mình vẫn có chút không khoẻ, chỉ có thể tĩnh dưỡng."
Trần Hân Lan nói: "Vậy một tháng sau hạ miêu*, không phải nàng ấy không thể tham gia sao?"
Cố Hoài Du ngẩn ra, hạ miêu nàng biết đến, đây là truyền thống từ thời khai quốc Đại Chu tới nay.
Xuân sưu hạ miêu, thu di đông thú*, một năm có bốn mùa, Hoàng Thượng sẽ mang theo hoàng thất đệ tử cùng văn võ bá quan, đến lúc đó các thế gia công tử cùng phi tần được sủng trong cung liền nối đuôi nhau tham dự, có thể coi là một việc trọng đại.
(*) Xuân sưu hạ miêu, thu di đông thú: cách gọi từng trận đi săn theo mùa (săn mùa xuân là sưu, mùa hè là miêu, mùa thu là di, mùa đông là thú).
Bãi săn ở ngoại ô kinh thành, cực kỳ rộng lớn, bên trong nuôi dưỡng các loại con mồi, bao năm qua, ai có thể săn được lão hổ, liền xem như khôi thủ, đây cũng chính là cơ hội để Hoàng Thượng thi triển thân thủ trước mặt quan văn võ.
Đại Chu tuy trọng văn, nhưng vẫn có không ít quý nữ thế gia muốn chiếm được sự nổi bật tại sự kiện trọng đại này, vì thế ai cũng phải cưỡi ngựa săn bắn là. Nếu có thể nhận được một câu tán thưởng từ Hoàng Hậu hoặc là sủng phi nào đó, đối với thanh danh của mình rất có lợi.
Hai năm trước thậm chí còn có quý nữ cưỡi ngựa phong thái hiên ngang, được Hoàng Thượng nhìn trúng, thu vào trong cung. Còn nguyên nhân khác, chính là sự kiện trọng đại này là cơ hội tỏa sáng rực rỡ, tìm mối nhân duyên tốt tốt đẹp đẹp, cho nên, xuân sưu hạ miêu, thu di đông thú liền trở thành thời cơ để thể hiện bản thân của nhóm nam nhi quý nữ trong cung.
"Nếu thân mình vẫn như vậy, hẳn là không thể đi." Cố Hoài Du nói.
Trần Hân Lan có chút tiếc nuối: "Lần trước tỷ thí, nàng ta thấy sắp thua liền đánh ngựa của ta một roi, ta còn được trả lại nàng ta đâu!"
Lâm Chức Yểu thầm phỉ nhổ, việc này thật ra rất phù hợp với tính cách Lâm Tương.
"Ai, chúng ta không nói nàng, miễn cho ảnh hưởng tâm tình."
Trần Hân Lan cười gật gật đầu, ngay sau đó chuyển đề tài tới nơi khác.
Đang nói hăng say, một tiểu nha hoàn vội vàng bước đến, cách thật xa liền ngừng lại, sau khi liễm đi kinh hoảng cùng thất thố trên mặt, chậm rãi đi đến trước Cố Hoài Du, ghé tai nàng báo cáo lại tình hình trong Phù Hương viện.
Sắc mặt Cố Hoài Du trầm xuống, Lâm Tương điên khùng là điều trong dự kiến, chỉ là nàng không ngờ Tôn Minh Đức cư nhiên lại đến Phù Hương viện.
"Đại tỷ, Hân Lan muội muội, các ngươi trò chuyện trước, ta đi rất nhanh sẽ trở lại."
Lâm Chức Yểu giương mắt nhìn, thấy nàng tuy cười, trong mắt vẫn cất giấu sự, cũng gật gật đầu: "Được, ngươi đi đi."
Trong viện một mảnh im ắng, cửa sổ sau một thời gian dài đóng kín được đẩy ra toàn bộ bị, không khí trong phòng nháy mắt tốt lên không ít.
Cố Hoài Du vào cửa sau, đập vào mắt là một mảnh hỗn độn trong phòng, có nha hoàn đang vùi đầu thu thập, Lâm Tương ngửa mặt nằm trên giường, trên người trên mặt đọng không ít vết máu, mà Tôn Minh Đức đang ngồi ở noãn các trên giường, trong tay bưng ly trà, chậm rãi uống.
"Các ngươi lui xuống trước đi." Cố Hoài Du phân phó nha hoàn.
Người vừa rút đi, Tôn Minh Đức liền cười cười với nàng, từ trên giường đứng dậy: "Cố tiểu thư."
Cố Hoài Du nhìn hắn, sau khi trọng sinh, nàng xem người thích xem đôi mắt. Một người ngụy trang có tốt, thì chung quy đôi mắt vẫn có thể để lộ điều gì đó trong lúc lơ đãng.
"Không kỳ quái vì sao ta trở về?" Tôn Minh Đức vuốt chòm râu trắng nói.
Lúc lâu, Cố Hoài Du mới cười nói: "Kỳ quái."
Đôi mắt Tôn Minh Đức lóe lóe, cao giọng cười hai tiếng, bỗng nhiên yết hầu tựa như bị bóp chặt, cười không nổi. Chỉ vì hắn thấy Cố Hoài Du cười nhìn hắn, thanh âm nhàn nhạt.
"Ta tò mò chính là, Tôn thần y mang theo khuôn mặt Tôn Minh Đức, đến phủ ta, là vì chuyện gì?"