Chương 9

“Đừng quên, tôi chỉ là một phó tổng, công ty tròn méo thế nào đều không đổ lên đầu của tôi.” Từ Khê Vãn dường như không để ý lắm, khẽ cười nói.

“Đừng nóng nảy, lần này Từ Hưng An chỉ muốn đưa ra cho tôi một lời cảnh cáo, thật sự không muốn đối phó với tôi. Vị trí người đứng đầu nhà Từ gia bị hổ sói bao vây. Kẻ thù số một của hắn, Từ Hưng An, dù anh ta có cố gắng thế nào cũng không thể là chúng ta."

"Hôm nay tôi đã cho anh ta một chút mặt mũi, anh ta nợ tôi một ân tình, đương nhiên lần tới nếu có việc nhất định sẽ phải nhớ tới tôi, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, tôi và em, ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau là được.”

Tiết Khúc Song nói: “Em hiểu rồi, em cũng đã làm xong việc ở đây, việc còn lại sẽ có người có Từ Hưng An phụ trách, ngày mai có thể quay về. Thời gian không còn sớm, đàn chị, chị nghỉ ngơi sớm một chút đi."

“Được.”

Sau khi cúp máy, Từ Khê Vãn không nhúc nhích, cô đứng dựa vào ban công một lúc, đôi mắt tối sầm lại không biết đang suy nghĩ gì.

Bởi vì cuộc gọi của Tiết Khúc Song làm gián đoạn nên phải nửa giờ sau Từ Khê Vãn mới nghĩ đến Lâm Hạnh.

Từ Khê Vãn nhìn đồng hồ treo tường, thấy nó hỏng rồi, đứa bé đã lạnh cóng ở bên ngoài nửa giờ, cô không dám chậm trễ, đôi chân dài lập tức bước ba bước đi đến cửa ra vào, mở cửa ra. Hiếm khi động tác của cô lại có chút vội vàng như vậy, khi mở cửa ra cô lại không thấy Lâm Hạnh, cũng không biết đứa nhỏ này giận dỗi chạy đi đâu rồi.

Thật rắc rối. Từ Khê Vãn xỏ giày, cũng không thèm mặc áo khoác, vắt áo khoác lên khuỷu tay, đi ra ngoài tìm người, vừa ra khỏi nhà cô lập tức phát hiện trước cửa có một đống đồ, cô còn tưởng là túi rác của nhà ai đặt trước cửa nhà mình nhưng nhìn kỹ một chút, hóa ra là một người.

Đó là một đứa bé, cuộn tròn ở cửa nhà Từ Khê Vãn, vì hành lang rất gần, cô có thể nghe được tiếng hít thở khe khẽ của cô bé đang ngủ say.

Từ Khê Vãn ngồi xổm xuống, kéo mũ trùm đầu của đứa bé xuống một chút, nhìn rõ mặt cô bé, quả nhiên là Lâm Hạnh.

Lâm Hạnh ngủ đã lâu, ngoại trừ những hạt cười đính trên mũ áo khẽ chuyển động làm cho người ta có thể nhìn ra được cô bé đang thở, thì không có dấu vết nào cho thấy cô bé còn sống.

Giống như một con búp bê hỏng bị bỏ rơi.

Mu bàn tay của Từ Khê Vãn khẽ chạm vào mặt Lâm Hạnh, rất lạnh.

Không tranh giành, không đòi hỏi, không khóc lóc, không ồn ào. Thật sự cô không biết được bé này sống thế nào tới lúc này.

Hơn nữa, đứa nhỏ cũng rất bướng bỉnh, không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình, thà ngủ ngoài trời lạnh còn hơn chủ động nhận lỗi với Từ Khê Vãn.

Điểm này quả thật giống với Lâm Linh như đúc.

Từ Khê Vãn khẽ thở dài, cúi người xuống, cánh tay vòng qua thắt lưng và bắp chân của Lâm Hạnh, nhẹ nhàng bế Lâm Hạnh lên khỏi mặt đất lạnh lẽo.

Đứa bé sáu tuổi nhẹ đến mức khó tin, ôm trong lòng có cảm giác giống như đang ôm một bộ xương khô, xương ép vào cánh tay Từ Khê Vãn, không nặng chút nào.

Từ Khê Vãn chưa bao giờ nuôi trẻ con, cô chỉ nhìn thấy con của người khác từ xa, khi chúng được năm sáu tuổi, bọn chúng chẳng khác nào mấy con khỉ, nhảy lên nhảy xuống và chạy khắp nơi, bọn chúng cũng gầy gò giống như khỉ vậy, nên cô không thể phán đoán.

Một đứa trẻ lớn như vậy trên người chỉ có da bọc xương không có chút thịt nào, rốt cuộc có chỗ nào không bình thường?

Trước khi Từ Khê Vãn rời khỏi Tân Lĩnh, cô đã nhờ Tiết Khúc Song tìm người dọn dẹp phòng ngủ cho Lâm Hạnh, phòng ngủ không lớn, khi Tiết Khúc Song phát hiện ra là một cô gái, cô ấy đã đặc biệt tìm người trang trí nó rất ấm áp.

Giấy dán tường, bàn, ghế và giường chủ yếu là tông màu hồng nhạt, đặc biệt là giường giống như chiếc giường công chúa trong truyện cổ tích, ga trải giường, chăn, gối đều có màu hồng, ngay cả những vật dụng nhỏ như đèn bàn, dép bông đi trong nhà đều màu hồng.

Sau khi Tiết Khúc Song trang trí xong, cô ấy còn tranh công với Từ Khê Vãn, hỏi cô thấy mình trang trí thế nào. Từ Khê Vãn không nhìn ra chỗ nào đặc biệt, chỉ là một căn phòng tràn ngập màu hồng khiến người ta cảm thấy choáng váng.

“Con nít bây giờ đều thích thế này à?” Từ Khê Vãn hỏi.

“Chị cứ yên tâm. Từ xưa đến nay, không có cô bé nào là không thích phong cách công chúa màu hồng cả.”

Từ Khê Vãn từ chối cho ý kiến nhưng nếu đã trang trí rồi thì cứ để như vậy đi.

Từ Khê Vãn ôm Lâm Hạnh trở lại, bế Lâm Hạnh vào phòng ngủ màu hồng, cô đưa tay ấn công tắc trên tường, phòng ngủ lập tức sáng lên, mặc dù đã chuẩn bị trước nhưng căn phòng tràn ngập màu hồng vẫn làm cô hoa cả mắt, cô lập tức nhắm mắt lại.

Từ Khê Vãn đặt Lâm Hạnh lên giường, đắp chăn cho cô bé. Trên giường có một dãy thú nhồi bông, Lâm Hạnh nằm ở trong đó, không khớp chút nào.

Trên người cô bé bẩn thỉu giống như một món đồ chơi cũ bị người khác vứt đi, hoàn toàn không ăn nhập gì với món đồ chơi mới mua ở đây cả.