Chương 4

Tiết Khúc Song là người thận trọng. Nhận thấy Lâm Hạnh có gì đó kỳ lạ, cô ấy đánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu nhẹ nhàng hỏi: “Bạn nhỏ, có phải em cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?”

Lâm Hạnh giật mình, sợ tới mức không dám nhúc nhích, môi khẽ run ngập ngừng: “Không, không có.”

Giọng nói nhỏ tới mức giống như muỗi kêu, có chút sợ hãi và rụt rè. Từ Khê Vãn nghe xong liền nhắm mắt lại, không khỏi cau mày.

“Bạn nhỏ em không cần phải sợ, chị gái không phải người xấu.”

Tiết Khúc Song cười ôn hòa, nhẹ nhàng an ủi Lâm Hạnh: “Nếu em cảm thấy không thoải mái cứ nói với chị, chị nhất định sẽ đưa em đi gặp bác sĩ.”

"Không có, không có...” Lâm Hạnh liên tục lắc đầu, ánh mắt hoảng sợ, dáng vẻ giống như sắp khóc.

Tại sao đứa trẻ này lại nhút nhát như vậy?

Tiết Khúc Song âm thầm thở dài. Nhìn thấy hai mắt Lâm Hạnh đẫm lệ, cô ấy đành phải chuyên tâm lái xe không dám hỏi thêm gì nữa.

Lâm Hạnh sợ đến mức quên mất tay chân tê cóng đau đớn cùng ngứa ngáy. Xác nhận bọn họ không còn để ý đến mình nữa, cô bé hạ quyết tâm đau đớn cùng ngứa ngáy lại như thủy triều quay về.

Lần này cô bé cũng không dám cọ hai chân vào nhau nữa, chỉ có thể cố gắng chịu đựng. Khi không thể chịu đựng được nữa, cô bé lập tức quay qua nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ phân tán sự chú ý.

Từ Khê Vãn nhướng mí mắt liếc nhìn Lâm Hạnh. Có lẽ đứa nhỏ này đang rất khó chịu, khuôn mặt gầy gò kìm nén đến mức đỏ bừng nhưng cô bé vẫn không chịu kêu rên một tiếng.

Từ Khê Vãn lắc đầu, tự hỏi có phải mình nhìn nhầm rồi không? Một người như Lâm Linh sao có thể sinh ra một cô con gái ngoan ngoãn như vậy? Nhưng trước đó cô đã điều tra ba lần, đứa trẻ này hoàn toàn không có vấn đề gì.

Sân bay ở ngoại ô lái xe khoảng chừng hai tiếng, mùa đông ngày ngắn, lúc Tiết Khúc Song lái xe đến sân bay thì trời đã tối. Cô ấy nhìn đồng hồ, vừa lúc sáu giờ tối, vì thế cô ấy hỏi Từ Khê Vãn: “Tới thời gian bay vẫn còn sớm, nếu không chúng ta đi ăn gì đó trước?"

“Tôi không đói, cô có thể dẫn cô bé đi ăn.” Từ Khê Vãn nói xong chỉ vào Lâm Hạnh.

Tiết Khúc Song nhìn Lâm Hạnh lập tức ngồi thẳng dậy, cô ấy mỉm cười nhẹ giọng nói: “Bạn nhỏ, em cùng chị đi ăn cơm nhé?"

Nhìn thấy Lâm Hạnh co rúm lại gật đầu. Tiết Khúc Song cởi dây an toàn rồi bước xuống xe, đi đến bên cạnh Lâm Hạnh, mở cửa xe dẫn Lâm Hạnh đi ăn tối.

Khi cô ấy đưa tay ôm Lâm Hạnh mới phát hiện ra bàn tay của đứa bé sưng đỏ. Chỗ tê cóng đỏ bừng, bóng loáng như một chiếc bánh bao nhỏ, khó trách trong xe cô bé này lại bồn chồn như vậy.

Tiết Khúc Song không nhịn được khẽ thở dài. Cô bé này còn nhỏ mà đã có sức chịu đựng tốt như vậy, đổi lại là người lớn nếu tay lạnh như vậy thì chắc chắn không chịu nổi, cô bé ngồi trong xe hơn hai tiếng đồng hồ mà không nói một lời.

Bãi đậu xe lạnh lẽo, Lâm Hạnh xuống xe không khỏi rùng mình. Tiết Khúc Song chạm vào chất liệu quần áo của Lâm Hạnh, chiếc áo khoác bông này không biết đã giặt qua bao nhiêu lần. Lớp bông bên trong bị vón cục, áo len cũng thô ráp không có chút ấm áp nào. Chẳng trách Lâm Hạnh mặc nhiều quần áo như vậy vẫn run rẩy vì lạnh.

Gần sân bay không có gì ngon, đa số trẻ em đều thích ăn đồ ăn nhanh phương Tây như hamburger và khoai tây chiên. Tiết Khúc Song đưa Lâm Hạnh đến McDonald"s, cô ấy không biết khẩu vị của Lâm Hạnh nên đã gọi một suất ăn cố định dành cho trẻ em.

Theo nhân viên cửa hàng giới thiệu về suất ăn dành cho trẻ em, đặt một suất rồi tìm một vị trí ít người vào ngồi. Bảo Lâm Hạnh ăn một mình, cô ấy còn dặn cô bé ăn xong ngoan ngoãn ngồi đây chờ mình, đừng chạy lung tung.

“Chị... chị không ăn sao?” Lâm Hạnh kéo góc áo của cô ấy rụt rè hỏi.

Tiết Khúc Song sửng sốt một chút, cười nói: “Chị không đói, Tiểu Hạnh có thể tự mình ăn cơm. Chị ra ngoài bàn chút chuyện sẽ nhanh chóng quay lại?"

Lâm Hạnh ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

Nhìn Tiết Khúc Song rời khỏi McDonald"s, Lâm Hạnh quay trở lại chỗ ngồi của mình. Vóc dáng của cô bé quá thấp, phải nửa nhảy nửa trèo mới ngồi được lên ghế, khi ngửi thấy mùi đồ chiên, bụng cô bé không nhịn được kêu lên.

Cô bé chưa từng ăn những thứ giống như thế này, chỉ có một lần mợ mua cho em trai ăn, cô bé đứng ở bên ngoài cửa ngửi mùi một chút, thật sự là rất thơm. Ở khoảng cách xa như vậy vẫn thơm nức mũi, lúc ấy Lâm Hạnh khẽ nuốt nước bọt.

Trước tiên Lâm Hạnh chia đồ ăn thành một nửa, để lại cho Tiết Khúc Song, sau đó cô bé bắt đầu ăn phần của mình. Chỉ có một cốc đồ uống, cô bé để lại tất cả cho Tiết Khúc Song, hai tay cô bé cầm một miếng gà rán chậm rãi ăn.

Cho tới bây giờ Lâm Hạnh chưa từng được ăn món gì ngon như vậy. Mùi vị thơm ngon của đồ chiên lan tỏa trong miệng, ăn xong một miếng cô bé mυ"ŧ mát hết dầu mỡ còn dính trên tay, sau đó mới bắt đầu ăn miếng thứ hai.