Chưa tới bình minh Sở Hạo đã tiến cung, hôm nay là mùng một tháng giêng, giờ mão phải vào Hoàng Cực Điện tiến hành đại điển.
Diệp Ngưng Hoan biết hắn dậy lúc nào, nghe bước chân nhẹ nhàng của thị nữ, hắn thay y phục rửa mặt, nhưng nàng vẫn không hề nhúc nhích, vẫn duy trì tần suất hô hấp lúc ngủ say, mãi đến khi hắn ra cửa!
Nàng nên cảm tạ hắn, nàng chưa bao giờ yêu thích những thứ xa hoa phú quý này, cũng không thích phân tranh bên trong, nàng tất nhiên biết quy củ, cũng không muốn chịu khổ như vậy. Hoa có ngày lại nở, không ai mãi thiếu niên.
Hắn có thể biết thỉnh cầu của nàng, cũng thỏa mãn lòng nàng, nàng rất cảm kích!
Chỉ là cái chữ “tạ ơn” kia, hiện tại nói không nên lời. Đã tính thả người, hà cớ gì vào phút cuối cùng lại đâm nàng một cái? Vẽ vời vô ích!
Nàng ngồi dậy, tùy đám người Thụy nương hầu hạ, thay trang phục mới, nhận lời chúc tết của nô tài khắp phủ hoặc thực hoặc giả nhưng đều là vẻ mặt vui mừng, tùy Thụy nương thưởng tiền lì xì cho bọn họ, thật đúng là cảnh tượng năm mới!
Dùng điểm tâm xong, Thụy nương đuổi mọi người đi, lúc này bà mới nói với Diệp Ngưng Hoan những chuyện phát sinh trong cung mấy ngày qua. Sở Hạo vào cung trước mật thám với Hoàng thượng cả buổi trời, Hoàng thượng truyền hai nhà Phùng, Phạm cùng với trọng thần vào cung, hẳn là thông báo với bọn họ tin Vĩnh Thành Vương chết, tiếp theo Phùng Xương Tiến kia liền chủ động cầu Hoàng thượng tứ hôn.
Thái hậu đương nhiên vui mừng. Hoàng thượng vừa mở miệng vàng thì sẽ không thay đổi. Sợ là không được mấy ngày nữa thì sẽ hạ thánh chỉ.
Thụy nương nhẹ giọng nói: “Cô cũng hiểu rõ, điện hạ lần này cần phải chấp nhận hôn sự. Hai nữ nhân này một khi qua cửa, cho dù điện hạ làm bộ làm dáng cũng không thể bạc đãi các nàng. Mặc dù cô qua cửa sớm, nói cho cùng… Điện hạ là sợ cô sống khó chịu…”
Diệp Ngưng Hoan không nói gì, Thụy nương lại nói: “Qua hết tháng giêng thì sẽ bận bịu chuẩn bị hôn sự cho điện hạ. Nhưng mà điện hạ đã dặn, cô không cần quan tâm, tất cả mọi chuyện đương nhiên ta thay cô lo liệu thỏa đáng. Bốn nha đầu bên cạnh cô vẫn là tri kỷ của cô, cô cứ mang đi đi.”
Diệp Ngưng Hoan sửng sốt, không khỏi giương mắt nhìn Thụy nương.
Thụy nương nói: “Những người này đều xuất thân quan nô, đến lúc đó ta sẽ đưa sổ hộ tịch cho cô, thả hay giữ thì cô tự quyết. Nhưng thật ra ta cảm thấy, thả ra ngoài không bằng mình giữ lại dùng, trước phòng sau nhà đều có người giúp, mà lại cho các nàng kế sinh nhai, tất nhiên là cảm tạ cô.”
Diệp Ngưng Hoan hơi nhíu mày, lại không nói gì. Thụy nương nhìn kỹ nét mặt của nàng, tiếp tục nói: “Đến lúc đó tìm cái cớ, chỉ nói là cô thân thể không tốt, trong phủ có tiệc mừng, không nên xung đột, tạm chuyển ra ngoài điều dưỡng. Lâu ngày sẽ không ai hỏi tới.”
Diệp Ngưng Hoan nhìn giấy treo cửa sổ được cắt khéo léo, khóe miệng hơi cong: “Bốn nha hoàn kia có cha mẹ anh em đầy đủ hết, đều là gia nô của Đông Lâm Vương phủ. Ta giữ con gái họ lại, sao bọn họ an lòng? Càng không nói đến việc cho các nàng kế sinh nhai, điện hạ chẳng lẽ còn phải ban chỗ ở không phải sao?”
Thụy nương nói: “Tất nhiên là phải thay cô chuẩn bị việc này.”
Diệp Ngưng Hoan nở nụ cười, làm như tùy ý vui sướиɠ như ngày trước: “Như thế thì đa tạ điện hạ đã chu toàn.”
Thụy nương gật gật đầu: “Cô cứ an tâm ở đây, đợi ta sắp xếp thỏa đáng xong lại đến nói cụ thể với cô.”
Diệp Ngưng Hoan cười đáp, nhìn Thụy nương rời đi, khẽ thở dài một cái.
Nếu đã sẵn lòng thả người, sao không sạch sẽ nhanh gọn chút, thay nàng trù tính chuẩn bị như vậy, càng khiến nàng hổ thẹn.
Nhạn lẻ bay chậm chạp, gió ngăn trở xuôi nam. Cánh lạnh run hướng bắc, cớ sao không sớm bay? Hắn có chí thiên nga của hắn, nàng không bỏ được tâm yến tước của nàng, bọn họ vốn không phải người cùng một đường, như thế cũng coi như hợp rồi tan.
Tháng giêng là tháng dân chúng thanh thản nhất, đừng nói kinh thành Vĩnh An yên bình, hai con đường xa hoa huyên náo nhất Tịnh An đều yên tĩnh, kèm thêm bách tính kinh thành tụ họp, phố Bạch Phường náo nhiệt nhất thành nam đều yên tĩnh hơn phân nửa. Quá nửa hiệu buôn đều nghỉ ngơi, chỉ lo hưởng lạc.
Bọn trẻ sung sướиɠ nhất, mặc áo mới, đốt pháo, đùa hoa đăng.
Hoàng thượng mùng năm và mùng tám hạ hai đạo thánh chỉ. Thứ nhất, tứ hôn quý nữ hai nhà Phùng, Hàn, gả cho Đông Lâm Vương Sở Hạo làm chính, thứ phi. Lệnh cho ti phủ dựa theo lễ Tứ Phương Vương, chọn ngày lành tháng tốt, nghênh đón hai vị quý nữ vào phủ.
Thứ hai, Văn Hoa, Hưng Các, Ương Tập ba bộ phân công chọn lựa, chuẩn bị theo Đông Lâm Vương Sở Hạo về phiên. Lệnh cho Trúc Nghi Ti, ba tháng sau khi Đông Lâm Vương đại hôn thì bố trí lễ tiễn biệt về phiên.
Năm Chương Hợp thứ mười, Sở Hạo ở kinh thành hai năm, đợi tin tức trở về miền đông.
Hai nhà Phùng, Hàn gặp nhau chúc tết, Phùng gia gả con gái đi, khách quý lâm môn, rất náo nhiệt. Lại đang ngày tết, họ hàng tụ họp, hầu như mở tiệc vui vẻ không ngừng, ngày ngày phấn khích.
Tới mười lăm tháng giêng ngày hội Nguyên tiêu, trong cung đại yến, Thái hậu thấy sắp tới đại hôn Sở Hạo, cuối cùng cũng sáng tỏ tâm sự, mặt mày hớn hở, hợp với đêm rằm tháng giêng. Nếu không phải bởi vì có lệ nữ nhi gả đi không nên đi ra ngoài, sợ là ngay cả hai đứa con dâu tương lai đều phải triệu vào cung vui vẻ một phen.
Về phần Vĩnh Thành Vương, không ai đề cập tới.
Mấy ngày này, Diệp Ngưng Hoan cũng bận chuẩn bị công việc xuất phủ. Thụy nương cho nàng một thẻ bài ra vào nam phiên, kể cả tờ khế đất hai cái thôn trang ở quận Nhữ Xương nam phiên, cộng thêm khế ước mua bán của mười sáu cửa hàng ở quận Nhữ Xương, cộng thêm sổ sách ghi chép gần ba năm, tất cả đều giao cho Diệp Ngưng Hoan. Diệp Ngưng Hoan nhìn một chút, thôn trang ước chừng có hai trăm khoảnh ruộng, còn có năm mươi khoảnh vườn trái cây.
Thụy nương nói, những thứ này đều là lúc trước Sở Hạo nam chinh, Lục ca hắn Nam Phong Vương Sở Nguyên tặng cho hắn.
Khế ước đều ở chỗ Sở Hạo, nhưng vẫn là người của Nam Phong Vương giúp đỡ quản lý. Chẳng qua những năm gần đây, phỏng chừng hái lương thực, nuôi gia súc, chưng cất rượu, dệt lụa, đổi mặt tiền cửa hiệu, những món hời này đương nhiên không rơi vào túi Sở Hạo, bằng không sao lại tặng quà?
Vì sao Nam Phong Vương phải tặng hắn món quà này, tất nhiên không chỉ có tình nghĩa huynh đệ. Thụy nương cho Diệp Ngưng Hoan nhập hộ tịch nam phiên xong là có thể hợp lẽ chuyển mấy thứ này trên danh nghĩa vào tay mình.
Cha của Hạ Lan là nhân viên thu chi nhiều năm trong phủ, biết rất rõ chuyện này. Thuộc hạ còn có mấy người giàu kinh nghiệm, có bọn họ ở đây, không lo người ở đó nói không rõ ràng.
Sở Hạo thật hào phóng mà, mạnh tay như vậy. Có những thứ này, cuộc đời Diệp Ngưng Hoan đương nhiên không cần lo ăn uống. Nếu hắn đã muốn cho, Diệp Ngưng Hoan đương nhiên không có đạo lý không chịu, cũng không cần phải khách khí với hắn.
Nhưng mà nàng không từ biệt Sở Hạo, hắn cũng không muốn từ biệt nàng. Còn có thể thấy được thứ gì?
Đêm giao thừa, hắn thăm dò tâm tư của nàng. Trong tâm tư của nàng, một chút tình cảm với hắn không phải không có. Nàng không phải cỏ cây, há có thể vô tình? Chỉ là tình này sâu đậm, nay hắn cũng sáng tỏ.
Ở đây đành phải làm hạ nhân, làm phu nhân tam đẳng, tự tại hơn những quý bà nhà giàu bên ngoài. Diệp Ngưng Hoan không hề biểu hiện sự quyến luyến thâm tình với Sở Hạo, ôm tiền tài gia sản, cả ngày đều tính toán khi nào thì lên đường. Mấy chuyện này, Thụy nương nhất định sẽ nói đầu đuôi gốc ngọn cho hắn. Không gì hơn cái này…
Nàng cũng biết tâm tư của hắn, ở trong đó, một chút tình cảm với nàng không phải không có. Mời thầy đưa thuốc, ăn mừng sinh nhật, trở về đón giao thừa với nàng, còn chịu cho nàng một con đường sống, mà con đường này còn phú quý chu toàn như thế.
Thật tốt, không nhiều không ít mới vừa vặn.
Nếu nhiều hơn nữa, sợ nàng cũng chính là một Vân Tê Lam khác, nếu ít hơn một chút, sợ cái mạng này cũng khó khăn.
Vân Tê Lam là vì Sở Bái mà phấn đấu quên mình, thứ Sở Bái có thể cho nàng ta, đơn giản cũng chỉ là nâng đỡ con trai làm Thế tử, nhưng như vậy cũng có nghĩa phải đưa con đến kinh thành không thể gặp lại, mẹ con xa cách khắc cốt ghi tâm đứt ruột đứt gan.
Nàng không muốn!
Diệp Ngưng Hoan lúc trước chỉ vì một chút sự quan tâm mà liều lĩnh đã cùng chết theo Vĩnh Thành Vương. Việc ngốc, chỉ làm một lần như vậy là đủ rồi!
Không cầu một lòng, chỉ cầu để tâm. Chỉ cần quan tâm thì cả đời dằn vặt cũng cam tâm. Thật sự không muốn!
Thụy nương mang đến vài món nữ trang khác, tính cả tiền tiêu hàng tháng nàng làm phu nhân mấy tháng cũng cho nàng không sót một đồng. Tặng phẩm của các quý nhân, nghe theo thì đổi lấy ân điển, cũng có không ít quan tâm. Chỉ đợi vào Nhữ Xương, thay đổi hộ tịch nam phiên, trở thành nhân khẩu khu vực quản hạt của Nam Phong Vương.
Từ nay về sau ngồi hưởng giàu sang, nếu không bị người ta sai vặt, như thế, an nhàn hết cuộc đời còn lại!
Hai ngày nay lại đổ tuyết lớn, tuyết trước chưa tan, lại trắng thêm một tầng. Tuyết trong Tịnh Viên như mù sương, hai đài gác cao ở Liêu Hoa Thai, chính giữa có cầu hình vòm thông nhau, tuyết trắng phủ lên như kiến trúc chạm khắc tuyết óng ánh, mái hiên rũ xuống đầu băng thật dài, đài nước trước đông viện lại như gương sáng.
Cách gian đang đốt lò lửa, Sở Hạo ngồi lệch trên giường, dựa vào gối mềm, quấn áo bào tơ tằm màu tím. Bên trong tiếng đàn uốn lượn quanh xà nhà, tài đánh đàn của Lâm Tịnh có thể nói là tuyệt diệu, tinh hoa mài dũa nhan sắc, hào quang rực rỡ kia có thể sưởi ấm mùa đông sầu thảm, mười ngón thon thon, gảy đàn mà động hồn.
Hắn nhíu mắt lại, làm như nghe vô cùng say mê, lại làm như buồn ngủ. Kết thúc xong khúc cuối cùng, Lâm Tịnh nén dây mà ngừng âm, hơi ngẩng đầu nhìn một bên mặt hắn.
Nàng ta nay là ám cục bên người Đông Lâm Vương, do Lục Sương Lăng quản lý. Tương lai Đông Lâm Vương về phiên, nàng ta tất nhiên cũng phải đi theo. Đối với thân thủ của mình, nàng ta có mười phần tự tin, nàng ta trở thành người thân cận đáng tin cậy nhất bên cạnh Đông Lâm Vương, như Lư Tùng Vương tin cậy Vân Tê Lam vậy.
Chuyện của Diệp Ngưng Hoan, nàng ta cũng mơ hồ nghe được một chút. Tin tức nói ra bên ngoài đương nhiên là đồng để phu nhân của Đông Lâm Vương từ sau khi đi Yên Ninh trở về thì thân thể không khoẻ, Đông Lâm Vương không đành lòng để nàng lo liệu vất vả, liền chuyển nàng ra ngoài an dưỡng, trên thực tế là bị Vương gia đuổi đi.
Diệp Ngưng Hoan có loại kết cục này, Lâm Tịnh tuyệt đối không hề bất ngờ. Tất nhiên là nàng không thoải mái khi Vương gia đại hôn, vì thế bắt đầu làm ầm ĩ, khiến người ta chán ghét. Đông Lâm Vương thấy không tệ, nhớ đến tình cảm trước đó, vứt đi mặc cho tự sinh tự diệt, dù sao cũng giữ cho nàng một cái mạng.
Lòng sao cao quý, mạng chỉ là giấy mỏng (1). Diệp Ngưng Hoan đi đến đâu cũng không sửa được cái đức hạnh nát rữa này! Lúc trước ở Nhã Nhạc Cư thì không hề che giấu lòng mến mộ đối với Vĩnh Thành Vương, cứ cậy sủng mà kiêu, ỷ vào Vĩnh Thành Vương cho nàng vài phần mặt mũi thì liền không chút kiêng kỵ mà lấy lòng, không biết rằng bản thân cũng không bằng một tên nô tài. Vĩnh Thành Vương không xem trọng nàng, muốn đưa nàng vào cung hiến nghệ, nàng cả ngày bày ra vẻ mặt oán phụ, coi như thấy rõ hồng trần.
(1) Nguyên bản là “lòng sao cao quý, phận lại đê hèn”, trích từ “Khúc hát Tình Văn” trong Hồng Lâu Mộng. Tình Văn là người không bao giờ chịu cúi đầu nịnh hót chủ nhân của mình, không bao giờ lộ vẻ mặt a dua đưa tình như kẻ nô ɭệ.
Thấy rõ cái rắm! Nàng cố chấp khó sửa tính. Nay Đông Lâm Vương cất nhắc nàng làm đồng để, nàng lại ỷ vào nước lên mà thuyền cao, lòng tham kia không thể lộ rõ, chỉ muốn Đông Lâm Vương từ chối hôn sự, đem nàng phù chính (2) mới coi là hợp tình hợp lý. Hoặc là nói, thứ người này thiếu nhất là sự thương hại.
(2) phù chính: từ thϊếp lên làm vợ
Chỉ bằng nhan sắc đã muốn mị quân tâm thì nên biết phân lượng của mình. Một chút kiêu căng, một chút nuông chiều, mọi việc đều tùy ý nàng, cũng không nói cho nàng biết bất lực và hèn mọn thế nào. Như là trẻ con không được kẹo, cho rằng khóc lóc ầm ĩ thì có thể thỏa mãn, còn không biết lúc này cho dù nàng một khóc hai ầm ĩ ba thắt cổ thì cũng không thể đòi lấy sự dịu dàng kia, không quá ba năm thì gió sương sẽ cướp đoạt hết sự thương hại mà nàng tự cho là đúng. Đáng đời!
Lâm Tịnh thấy hắn cả buổi không nhúc nhích thì cũng không tấu khúc mới nữa. Nàng ta đứng lên tiến lại gần, đắp chăn cho hắn. Lông mi hắn run lên mấy cái, mở to mắt nhìn nàng: “Sao không đánh nữa?”
Lâm Tịnh nở nụ cười nhạt, thấp giọng nói: “Không dám quấy nhiễu giấc mộng của điện hạ.”
Tươi cười đúng lúc, cơ thể mang theo mùi hương ấm áp. Mùi huân hương nhàn nhạt như ẩn như hiện, khiến Sở Hạo hơi híp mắt: “Không sao, ngươi cứ gảy tiếp đi. Âm hay thì tĩnh tâm, cũng không quấy nhiễu ta.”
Nụ cười của Lâm Tịnh trở nên rực rỡ vui sướиɠ, nàng ta hành lễ, xoay người chậm rãi đi về phía cây đàn. Gần đây trong viện lại thêm nhiều nữ nhân, bên người Đông Lâm Vương cũng không thiếu mỹ nữ. Lúc sinh nhật hắn không ở kinh, nhưng mà hạ lễ của chư phương thì không thiếu, người cũng là một trong những tặng phẩm, Phùng Đào đem tất cả đem mọi người vào trong Tịnh Viên.
Những người đó tất nhiên là xinh xắn uyển chuyển, nhưng đến vào lúc thời cơ chưa tới. Nay sắp tới đại hôn của Đông Lâm Vương, mọi việc phức tạp, phải tạm lui tới. Lại thêm Hoàng thượng hạ chỉ, về phiên có kỳ hạn, tất cả ngoại vụ hắn đều bận rộn hơn lúc trước, làm sao có tâm tư nghĩ đến son phấn? So với nàng ta đàn lúc này thì đúng là xuất chúng.
Lâm Tịnh gần đây chỉ chọn mấy khúc thanh tâm nhã ý để đàn, tri âm tri kỷ để thư thả, suối biếc tùng xanh để tháo gỡ toan tính, ngẫu nhiên pha lẫn chút gió tuyết âm vang để cổ vũ chí nguyện, ngón tay nhấc lên thi triển hết tài nghệ, nhưng cũng không đàn những âm uyển chuyển kia. Cuộc sống ở Nhã Nhạc Cư, đối với nàng ta mà nói cũng được lợi rất nhiều. Lúc này tuy là hắn sắp đại hôn nhưng nhất định không có tâm tình nam nữ, càng dịu dàng ngược lại sẽ khiến hắn không kiên nhẫn.
Nàng ta cũng không vội, chỉ cần không có Diệp Ngưng Hoan ở bên cạnh nhảy nhót chướng mắt, nàng ta có cả đống thời gian từ từ tiêu phí, cho đến lúc tiếng đàn của nàng ta ghim vào tủy hắn, khiến hắn muốn ngừng mà không được. Khóe miệng nàng ta cong lên, đầu ngón tay lướt nhẹ, tấu một khúc Linh Phong Ca. Sở Hạo nửa chống khuỷu tay, nhìn đầu ngón tay nàng ta vυ"t qua trên đàn. Ánh mắt hắn thâm trầm, làm như nghe đến si mê, thế cho nên lúc nha hoàn tiến vào thông báo thấy bộ dáng của hắn thì dừng bước không dám quấy nhiễu.
Cho đến khi khúc nhạc kết thúc, tiểu nha hoàn mới dám tiến vào: “Điện hạ, Đồng đại nhân cầu kiến.”
Sở Hạo khoát tay một cái, ý bảo cho người vào. Không bao lâu, Đồng Tinh Hổ vội vàng chạy vào, khom người nói: “Điện hạ, Lục Sương Lăng hắn…”
Sở Hạo không thể không hất mắt: “Không phải cho hắn đi Định Châu sao? Sự tình không làm thỏa đáng sao?”
Đồng Tinh Hổ nói: “Mọi chuyện đều ổn thỏa, là đêm hôm qua trở về. Nhưng sáng sớm hôm nay hắn đã…” Đồng Tinh Hổ cắn răng một cái, lấy một phong thư từ trong tay áo, “Hắn để lại thư từ quan!”
Sở Hạo nhíu mày, chộp lấy thư qua đây, mở ra liếc mấy cái, vẻ mặt trở nên rét lạnh tàn bạo. Thấy thế, Đồng Tinh Hổ sợ tới mức quỳ rạp xuống đất: “Là thuộc hạ vô năng, xin điện hạ thứ tội.”
Sở Hạo không để ý đến hắn, Lục Sương Lăng, ngươi đã biết tin tức của Diệp Ngưng Hoan, liền chạy đi tìm nàng sao? Thật là thẳng thắn nhỉ!
Diệp Ngưng Hoan mười tám tháng giêng xuất phủ, tính theo hành trình, bây giờ còn không chưa ra khỏi Trực Lệ.
“Ngươi dẫn người ra thành nam, men theo quan đạo Cổn Châu mà truy đuổi, nhất thiết phải bắt hắn trở lại cho ta.” Suy nghĩ một chút, hắn nhìn Lâm Tịnh, “Ngươi cũng đi.”
Lâm Tịnh vô cùng kinh ngạc, hắn sao biết rõ phương hướng như vậy, giống như đã sớm dự đoán được Sương Lăng sẽ chạy đi Cổn Châu, còn men theo quan đạo mà truy đuổi?
Tuy là kinh ngạc, nhưng nàng ta cũng không hỏi nhiều, đáp một tiếng rồi phải cùng Đồng Tinh Hổ lui ra ngoài.
Lại thấy Sở Hạo đã đứng dậy: “Quên đi, ta cùng đi với các ngươi.”
Lâm Tịnh nhìn vẻ mặt của hắn, trong ánh mắt đã cất chứa băng tuyết, khiến người ta nhìn mà rùng mình. Lục Sương Lăng thuở nhỏ lớn lên với hắn, tình cảm không giống người ngoài. Ra đi không lời từ biệt như thế, quả thật khiến cho người ta nổi giận. Nhưng đối với một tên nô tài phản bội như vậy, muốn bắt hắn trở về luận tội, Vương gia cần gì phải tự mình động thủ? Lúc này nhìn bộ dáng hắn như vậy, không chỉ có tức giận, thậm chí còn có chút lo sợ!
Hắn rốt cuộc là đang sợ cái gì?
Sở Hạo mang theo Đồng Tinh Hổ cùng với hơn mười hộ vệ ám cục, tính cả Lâm Tịnh từ cửa đông đi ra, vòng ngược về phía Cổn Châu chạy gấp.
Đồng Tinh Hổ ngồi hắc kỵ bốn vó như bay, hắn nay vẫn giữ chức phó thống lĩnh Hành Vụ Thuộc, nhưng mà từ lúc Thánh thượng hạ thánh chỉ, Ương Tập đã bắt đầu điều động, danh sách hạ quan đi theo Sở Hạo về phiên có tên của hắn. So với địa vị xoàng xĩnh ở Hành Vụ Thuộc, chức vụ tam hộ đốc thống ở Đông Lâm hiển nhiên có sức quyến rũ hơn.
Hắn là võ trạng nguyên những năm cuối triều Khai Minh, lòng có binh thư mà võ nghệ bản thân cũng là hạng nhất. Nhưng Hoàng thượng dùng người phần nhiều lại cậy vào cái đám đi theo ông ta thời trẻ, Đồng Tinh Hổ không có kế sách dẫn binh đầy bụng, cũng chưa từng là tướng nắm quyền một phương, chỉ xen lẫn trong Hành Vụ Thuộc quản lý ám cục, làm hàng rào danh dự kiêm đứng đầu sát thủ.
Cái nơi Hành Vụ Thuộc này, đa số là con em quý tộc. Như là con cháu Vương thị, trước đó đều đi ra từ Hành Vụ Thuộc, tiện đà phái đi một phương. Hắn không có thân thích hoành tráng đến mức này, hết hi vọng thoát khỏi triều đình.
Hắn rất là bất bình nhưng cũng bất đắc dĩ, may mà Sở Hạo dần dần lớn lên, hắn nảy ra ý định chuyển về hướng phiên chủ. Bảy tám năm trước, hắn mượn nguyên quán Hoa Lương của mình rời khỏi Lộ Thạch, hết sức trung thành với với Hạo.
Nay thấy sắp đến kỳ hạn về phiên, Lục Sương Lăng lại như con thiêu thân bôi nhọ lên công lao mỏng manh của hắn. Nếu Vương gia bởi vậy mà giận hắn, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ?
Vừa nghĩ như vậy, lại càng thêm thúc giục cơn tức trong lòng hắn, không ngừng thúc ngựa chạy như điên, hận không thể bóp chết Sương Lăng.
Gió lạnh như đao, quét qua mặt Sở Hạo nhưng hắn không hề nhận thấy. Trái tim giống như buông thả, nhưng lại đập loạn khó mà khống chế. Diệp Ngưng Hoan vẫn chưa trốn, không chỉ là vì vướng bận an nguy của Sương Lăng, cũng bởi vì nàng ôm ấp tình cảm trong lòng.
Đêm giao thừa, hắn đã lấy được đáp án mong muốn. Kỳ thật từ lâu hắn cũng đã cảm giác được. Vào ngày sinh nhật nàng, nàng uống rượu, nhìn ánh mắt của hắn cố chấp mà còn chăm chú. Nàng hỏi nhũ danh của hắn, nhạn lẻ bay chậm chạp, gió ngăn trở xuôi nam… Nàng nhìn thấy sự khát khao sâu trong lòng chim nhạn, muốn lý do chân chính để rời xa kinh thành! Hắn giống như nàng, ở chỗ này thì khó có thể mà thật lòng thật dạ vẹn toàn!
Cho nên, hắn để nàng rời đi. Đi một nơi ấm áp, đi lo cho cuộc sống mới của mình, chờ đợi, chờ đợi một con nhạn lẻ từ Vĩnh An đến, cùng nàng kết bạn thành hàng. (3)
(3) Ở đây nhũ danh Sở Hạo là “Nhạn Hành” (雁行), hay “hàng nhạn”, khi bay nhạn thường bay theo hàng. Ý của Sở Hạo muốn nói anh & chị kết thành một hàng nhạn.
Trong lòng nàng nhất định là vui buồn nửa nọ nửa kia, có khuây khoả, cũng có ấm ức. Nhưng hắn không thể cho nàng bất kỳ thứ gì, thậm chí không dám về nhà, bằng không Diệp Ngưng Hoan lỗ mãng kia sẽ trở lại. Nàng thông minh thấu đáo, nhưng cũng thô lỗ tùy tính. Nàng có thể nhìn thấu thời cục, nhưng không thể nào lèo lái nguyên nhân. Cho nên, để cho nàng tự cân đo tình thâm tình cạn, hoặc vui hoặc buồn, đi nam phiên trước, đi giải quyết hai trăm khoảnh đất kia, đi sắp xếp đống nô tài kia, để cho cuộc sống như nước chảy mà trôi đi, mãi đến ngày hắn xuất hiện!
Hết thảy, đều rất vừa vặn!
Cũng không ngờ rằng, cái tên mãng phu Sương Lăng này vừa trở lại đã biết tin, cuối cùng hồ đồ bất chấp đã bỏ chạy! Ngấp nghé nữ nhân nhà trong của Vương gia đã táo bạo, quá đáng là một chút lương tâm cũng không có. Nếu Diệp Ngưng Hoan gặp hắn, sự cân bằng hoàn toàn bị đánh vỡ, tất cả những thứ vừa mới tốt kia liền trở nên hỏng bét!
Lục Sương Lăng để lại ấn tín đình úy cùng với tất cả sổ sách thư từ kèm theo, kể cả khế ước nhà ở Lục thị, rõ ràng chính là muốn phiêu bạt thiên nhai, bỏ lại sổ hộ tịch, cam nguyện làm lưu dân, không quay đầu lại nữa. Vứt bỏ thân nhân nhà cửa đuổi theo nàng như vậy, chẳng phải là đang châm lửa dưới đáy lòng nàng?
Đôi mắt Sở Hạo trở nên tối đen, như là ánh sáng cũng không thấu vào trong. Nếu thật sự là như vậy, những thứ của hắn với nàng rõ ràng sẽ thành trò hề, tình ý thật sự sẽ từ từ trở nên vu vơ. Hắn không thể buông bỏ tất cả như Sương Lăng, hắn thất bại thảm hại trước mặt Sương Lăng!