Diệp Ngưng Hoan ngồi trong Hòa Phong Đình ở hoa viên sau vương phủ, từ nơi này có thể nhìn thấy sơn cảnh Thụy Ánh Đài, cách gần như vậy, ngay cả nước cũng thấy nguồn.
Hai ngày trước Vĩnh An đổ tuyết lớn, cho đến hôm nay vẫn còn vài bông tuyết thỉnh thoảng rơi xuống. Bên ngoài đình là một mảnh hồng mai, một trận tuyết lớn, giục giã hồng mai như biển đỏ.
“Phu nhân, em mang áo choàng đến đây cho người.” Giọng Đông Anh ở ngoài cửa vang lên, tiếp theo cửa mở, Đông Anh cầm một bộ áo choàng cùng một cái lò sưởi tay tiến vào.
Diệp Ngưng Hoan cười bưng trà: “Ta không lạnh, ngồi ở đây một chút.”
“Lúc này tuyết rơi ngày càng nhiều, không bằng trở về đi?” Đông Anh phủ thêm áo choàng cho nàng, lại thắp chậu than bên cạnh nói: “Hoa mai tuy rằng nở không tệ, nhưng chúng ta ở đây cũng không tốt mà.”
Diệp Ngưng Hoan cười cười: “Trà long nhãn bát bảo này nồng lắm, em cũng uống một chén giải lạnh đi.”
Đông Anh nhìn nàng, sắc mặt đột nhiên có chút ảm đạm: “Phu nhân, người trong cung tới nói, giao thừa điện hạ phải ở trong cung dự tiệc đón giao thừa, chúng ta đành phải tự mình đón năm mới.”
Diệp Ngưng Hoan nghe xong có vài phần lo lắng, dù sao Sở Hạo vào cung mấy ngày, cũng không biết những chuyện kia đã chấm dứt chưa: “Còn nói gì không?”
“Phùng công công tiếp, em không dám lại gần, chỉ đứng xa nghe được một cái lỗ tai.” Đông Anh nói, “Nghe nói mấy ngày nay Hoàng thượng lần lượt tuyên không ít người vào, điện hạ vẫn theo cùng, cũng rất bận rộn.”
“Ồ.” Diệp Ngưng Hoan thở phào nhẹ nhõm, “Như vậy thì tốt rồi.”
Nói vậy người trong triều đã biết chuyện Vĩnh Thành Vương chết ở bắc phiên. Nay sắp đến Tết, Hoàng thượng đè xuống mà không tuyên bố rộng ra. Cũng chính là vì sắp đến Tết, Hoàng thượng cho thời gian tốt nhất để thanh lọc quan hệ. Nên tận trung như thế nào, mọi người cũng không ngốc.
Đông Anh muốn nói lại thôi, Diệp Ngưng Hoan hoà hoãn nhìn nàng ta: “Làm sao vậy? Còn có gì khác sao?”
Đông Anh mếu máo: “Em nghe Tiểu Toàn bên người Phùng công công nói, Hoàng thượng đề nghị một mối hôn sự với điện hạ, một vị là cháu gái ruột của Trấn quốc công, một vị là con gái Tả thừa châu Thổ Hưng Hàn đại nhân. Nói rất có mũi có mắt, sợ là thật.”
Diệp Ngưng Hoan hoảng hồn, Trấn quốc công Phùng Xương Tiến, không phải ông ngoại của Vĩnh Thành Vương sao? Vì sao muốn gả cháu gái cho Sở Hạo?
Thấy Diệp Ngưng Hoan không có phản ứng, Đông Anh thấp giọng nói: “Đông Lâm Vương cùng vai vế với Thái tử quá cố, là thúc thúc của Vĩnh Thành Vương. Nay lại kết hôn với cháu gái Trấn quốc công, nếu tính theo nhà mẹ vậy chẳng phải là ngang vai ngang vế với Vĩnh Thành Vương?”
Diệp Ngưng Hoan không nói gì, người Thái tử quá cố cưới, đúng là con gái của Phùng Xương Tiến. Chỉ có điều hắn lớn hơn Sở Hạo bốn mươi tuổi, nếu hắn còn sống thì đã là đương kim Hoàng đế. Phùng gia kia nay tất nhiên không thua kém Vương thị. Nếu thật đã đến mức đó, sao còn cần dựa vào kết thân với Sở Hạo?
Sở Chính Diêu là tôn thất, cho dù y phạm tội lớn hơn nữa, cũng không đến mức liên luỵ cửu tộc. Nói cách khác, chẳng phải là ngay cả hoàng tộc trên dưới đều chạy không được?
Chị họ của Phùng Xương Tiến gả cho Tiên đế, con gái gả cho Thái tử quá cố Sở Phong, có quan hệ rất thân thiết với vị Hoàng hậu đầu tiên và Thái tử quá cố. Gia tộc như vậy, lại có thể sống sót sau khi Sở Phong trong ngoài triều đình tranh đấu không ngừng, lại còn nổi danh không suy, không chỉ có là do công trạng năm đó.
Lôi kéo bọn họ, có nghĩa là bè cánh tàn dư của Thái tử quá cố đã thuộc về Hoàng thượng.
Mà Phùng Xương Tiến nay tiến lui không còn đường nào, ngoại trừ đáp ứng thì không còn đường khác.
Hai đứa con gái của Phùng gia đều là thân phận chính vị, vị thứ ba này quan hệ thân thích với Sở thị, tất nhiên cũng không thể bạc đãi.
Về phần Hàn đại nhân châu Thổ Hưng kia, Diệp Ngưng Hoan sớm có nghe về hắn, hắn là thân đảng của Hoàng thượng, tùy tùng bên người Sở Lan khi làm Thái tử, là thành viên đảng đông cung, Hàn thị cũng là dựa vào Sở Lan mới có thể quật khởi gia tộc.
Mang vinh hoa cả nhà đặt trên người Hoàng đế, tất nhiên là muốn hắn làm gì thì phải làm nấy, cho con gái của hắn làm trắc phi Sở Hạo, coi như cất nhắc hắn.
Hai nữ nhân này, tất nhiên là Hoàng đế đích thân chọn, đã hợp ý Thái hậu, có thê tộc cường thế kề bên Sở Hạo, lại hợp ý hắn, hai gia tộc này tất xem hắn làm chủ, sai đâu đánh đó.
Đợi Đông Lâm Vương về phiên, đương nhiên hai nhà đi theo sẽ chọn vài con cháu đến đất phiên làm quan phụ tá vào đông lâm lục quận giúp đỡ vị Vương gia trẻ tuổi. Cả nhà ở trong tay mình, không lo bọn họ không tận tâm vì triều đình.
Bên ngoài tuyết rơi dồn dập, Diệp Ngưng Hoan vẫn xuất thần. Đông Anh nhìn nàng, luôn giữ thái độ chuyện không liên quan đến mình như vậy, ở Tịnh Viên như thế, ở đây cũng như thế.
Đông Anh im lặng một hồi rồi nói: “Nếu là thật, sao phu nhân không sớm mưu tính, để tránh đến lúc đó trở tay không kịp?”
Diệp Ngưng Hoan không nói gì, xưng hô phu nhân này, quý môn bình thường tất nhiên là chính vị, tới vương phủ cũng chỉ là thứ vị. Cho dù Thái hậu muốn tuyên nàng vào cung, bài tử truyền ra bất quá cũng chỉ là bài thông hành cho cung thị nữ quan. Sớm mưu tính, có cái gì để mưu tính?
Diệp Ngưng Hoan bỏ chén trà xuống, duỗi tay nhìn Đông Anh: “Em là người của Thụy cô cô, chỉ cần ở đây hầu hạ thì không thua thiệt em. Vốn không liên quan đến em, nhưng em lại nói với ta, ta rất cảm kích.”
Đông Anh đỏ mặt lên, nhỏ giọng nói: “Dù sao cũng ở chung với nhau, em cảm thấy người không tệ, cho nên…”
Diệp Ngưng Hoan nở nụ cười, gật đầu kéo tay nàng ta: “Cám ơn.”
Đông Anh nói: “Chẳng phải lúc phu nhân ở Yên Ninh cũng không học lo liệu chút chuyện nội vụ sao? Thụy cô cô đều khen tốt, không bằng thừa dịp này, nghĩ biện pháp tạm nắm hết quyền trong nhà. Các nàng cũng là quý nữ danh môn, hôn sự này tất không thể qua loa, nói thế cũng không nhanh như vậy. Đến lúc đó các phòng quản sự bên kia phân công người của mình vào, sau này cũng tiện làm việc. Không bằng làm cho tốt, được Vương gia coi trọng, cho dù Vương phi, trắc phi vào đây, chỉ cần phu nhân không có sai sót gì thì cũng không tiện giành lấy! Dù sao cũng dễ chịu hơn nhìn sắc mặt bọn họ.”
Thật sự là tiểu nha đầu thông minh nha!
Diệp Ngưng Hoan cười tủm tỉm nhìn nàng ta, hỏi: “Cha mẹ em là người hầu ở đâu thế?”
Trong nháy mắt mặt Đông Anh ửng hồng, ngại ngùng một chút rồi nói: “Cha em quản xe ngựa ở Tịnh Viên, mẹ em… mẹ em không có việc gì làm, ở nhà coi em trai em gái…”
Nói xong, Đông Anh vội vàng giải thích: “Phu nhân đừng hiểu lầm, em tuyệt đối không có ý kia.”
Diệp Ngưng Hoan nháy mắt mấy cái, kéo tay nàng ta: “Ta hiểu mà, em đã nói cho ta biết chuyện này, ta cũng không nên lừa mình dối người. Ta đương nhiên sớm vào cửa, Vương phi chưa qua, ta tạm để ý là có thể. Nhưng mặc dù ta có khá hơn nữa thì cũng không thể vượt qua. Em cũng nói, hai nhà kia đều là quý nữ danh môn, người nào vào cửa, ai mà không mang theo của hồi môn cùng tâm phúc vào? Đến lúc đó tuy là không có sai sót gì thì thay đổi cũng là chuyện sớm muộn, không phải người của mình, ai dám an lòng?”
Diệp Ngưng Hoan buông chén, nhìn nàng ta nói tiếp: “Nhưng mà em đã hầu hạ ta một hồi, cũng không thể lôi kéo em. Đi theo ta không có tiền đồ, đợi đến lúc biết tin chính xác thì lại tìm một cơ hội, điều các em đến nhà chính hầu hạ trước. Đến lúc đó các em cứ lặng lẽ mà đợi chủ, có lẽ tạm thời không thể được sự tín nhiệm của nàng ta, nhưng dù sao vẫn là người của Vương gia, tất phải giữ thể diện cho Vương gia, sẽ không dễ dàng đuổi mấy em đi. Em thông minh tri kỷ như vậy, nếu chủ tử có thể hiểu, tuyệt đối sẽ không phụ em, về phần sau này như thế nào, có thể có tiền đồ hay không thì phải xem chính em.”
Đông Anh trợn tròn mắt, nhìn nàng thì thào nói: “Phu nhân, người…”
Diệp Ngưng Hoan nở nụ cười: “Ta là nói thật tình với em, mấy em từ Tịnh Viên đi ra, biết gốc rễ của ta. Về sau nếu không còn ở đây hầu hạ ta, sợ sau này cũng không tiện qua. Nhưng mà bây giờ không sao cả, Vương gia cũng sắp về phiên, đến lúc đó nô tài nhất thiết phải thay đổi. Em sớm theo Vương phi, coi như là người cũ bên cạnh nàng ta, lại theo Vương gia nhiều năm, đến lúc đó bên ngoài đương nhiên sẽ cần dựa vào em.”
Đông Anh hít mũi một cái, thấp đầu nói: “Phu nhân, nhưng người đừng chạy trốn nữa. Vương gia lúc ấy nói qua, nếu người chạy nữa thì đánh chết bọn em cho chó ăn. Nhà em chỉ trông vào em và cha em để lấp miệng, nếu Vương gia giận thì chết cả nhà.”
Diệp Ngưng Hoan hít một ngụm khí lạnh, nhìn Đông Anh: “Hắn thật nói như vậy?”
Đông Anh gật gật đầu, đôi mắt đỏ lên: “Bây giờ người sai em ra nhà chính hầu hạ, có phải muốn chạy hay không vậy?”
“Không phải, đương nhiên không phải.” Diệp Ngưng Hoan sốt ruột, nói liên tục: “Ta có chết cũng không chạy, có ăn có ở vì sao ta phải chạy?”
“Trước kia cũng không có ăn có ở?” Đông Anh nghiêng mắt, ra vẻ hoàn toàn không tin nàng.
Diệp Ngưng Hoan ảo não cúi đầu: “Ta thật sự sẽ không chạy, rõ ràng ta chính là có hảo tâm muốn giúp em một phen, sao em lại nhìn ta như vậy?”
“Nếu người không chạy, vậy phải giữ người lại chăm sóc, em đây cũng không đi nhà chính hầu hạ.” Đông Anh đổi thành một nụ cười tươi tắn, kéo tay nàng nói: “Vậy em đi theo người bỏ qua tiền đồ.”
“Bây giờ sao ta lại chạy chứ? Ở đây cũng không thông với sông suối, lại còn có ba cửa ải chặt chẽ, ta cũng không phải cao thủ võ lâm.” Diệp Ngưng Hoan liếc mắt, “Đi theo ta không có tiền đồ, dù sao đường ta chỉ cho em, nếu em không chịu, đến lúc đó ta sai các nàng đi, người ta lăn lộn tốt, em cũng đừng có đỏ mặt tía tai.”
“Em không có đỏ mặt tía tai, đi theo người, người không phách lối, em hầu hạ người thoải mái.” Đông Anh cười nhe răng, “Ai thích đi thì cứ đi, em ở đây hầu hạ, hì hì…”
“Khà khà khà…” Nhìn dáng vẻ kia của nàng ta, Diệp Ngưng Hoan thật sự hết cách.
Sở Hạo cũng thật là có năng lực, hù dọa tiểu nha đầu như vậy, làm hại con bé ngay cả tiền đồ cũng không dám muốn. Vương phi và trắc phi sắp vào cửa, đi theo nàng quả nhiên là không có tiền đồ. Nay nàng còn lăn lộn chờ chết, mấy người Đông Anh hầu hạ nàng một hồi, chung quy cũng có tình cảm, nếu bản thân đủ khả năng, Diệp Ngưng Hoan thật đúng là muốn mưu tính cho các nàng một chút.
Giao thừa đêm đó, Diệp Ngưng Hoan đón giao thừa ở Lâm Ba Đình, vương phủ từ ba chính đường tiến vào sân trong, từ đông nhị tiến vào nơi này kèm thêm một cái sân nhỏ, đào một cái ao sen lớn, chính giữa là đài nước, xây một cái tiểu đình bát giác sáu mặt hai tầng. Dẫn ba cây cầu, xung quanh là ngọc lan, phong, ngô đồng cùng với mai.
Vạn vật tiêu điều, chỉ có mai kiêu ngạo.
Hoa sen trong hồ sớm đã không còn, mặt nước chưa hoàn toàn chết rét, nhưng vẫn có băng di động. Trên cầu bày đèn hoa sen, dập tắt hết đèn từ đông nhị vào trong viện, chỉ chừa mấy ngọn đèn đường dựng thẳng, đến lúc đó đốt pháo bông sẽ hấp dẫn hơn.
Tiểu đình vốn không lớn, hơn nữa lại ngăn cách vắng vẻ, bởi vậy lại thêm phần đặc biệt mê người, chỉ bày hai cái bàn một lớn một nhỏ, có vài món ăn khá phong phú, lại còn có rượu mai đầu bếp ở đây tự cất, tuy rằng không phải rượu ngon lâu năm gì, nhưng rất ngon.
Phùng Đào rất cẩn thận, tự mình chạy tới một chuyến, hỏi nàng còn cần thêm bớt gì không, Diệp Ngưng Hoan chỉ nói đủ rồi, để hắn cứ lo phía trước là được.
Nghe xong, Phùng Đào lại dặn mọi người một chút rồi đi.
Diệp Ngưng Hoan cũng không tính gọi người, mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ hết, đơn giản để người hầu ở đây tùy ý, chỉ chừa mấy người Đông Anh lại cùng nhau ăn uống. Những người thường qua lại trong phủ cũng biết Diệp Ngưng Hoan không phải chủ tử chính thức gì, hơn nữa tin tức Phùng Đào bên kia Đông Anh có thể nghe được, sao bọn họ lại không biết? Cho dù Phùng Đào có ra vẻ cung kính lại đây dặn, cũng là thái độ hùa theo vừa phải, thấy nàng sẵn lòng cho mọi người tự tại thì chỉ đùn đẩy mấy cái rồi giải tán.
Diệp Ngưng Hoan tiếp đón mấy người Đông Anh ngồi xuống, các nàng bắt đầu không cần gượng gạo nữa, nàng nói dù sao không có người nào khác, không nhất thiết phải phô trương, nói quy củ gì cả, vui vẻ một chút thì xong rồi.
Mấy người nghe xong cười cười, cũng ngồi xuống.
Tuy là giao thừa, nhưng lúc này cũng không nghe thấy tiếng pháo, phỏng chừng là hành cung quá gần, quy củ rất nhiều. Hơn nữa vương phủ này vắng lặng, tuy là nhóm nô tài buồn cũng chỉ dám nhậu nhẹt, không rỗi rãi đốt pháo.
Diệp Ngưng Hoan đi theo mấy người Lục Vân tán gẫu câu được câu không, hỏi quê quán các nàng, nói thêm chuyện vài năm, nhất thời mấy người lại nói đến người nhà mình, đều cảm thấy có chút thổn thức.
Diệp Ngưng Hoan nghĩ tới Sương Lăng, lúc trước nói đến những chuyện hắn đã trải qua, lúc này không biết hắn có còn hầu hạ hay không, hay là đã nghỉ ngơi đón năm mới? Nhưng mà hắn lẻ loi một mình, nếu thật đón giao thừa một mình, không biết có thể nhớ đến người nhà hay không. Loại chuyện này ai mà trải qua, cả đời cũng khắc cốt ghi tâm khó có thể phai mờ.
Lại nghĩ tới cha mẹ nàng, chỉ còn lại chút ký ức, đó là khuôn mặt khô đét của phụ thân lúc hấp hối. Ông kéo tay nàng không chịu thả mà khóc, cha không thể chết được, cha chết thì con làm sao bây giờ!
Quả thật, phụ thân vừa chết, thúc thúc liền không muốn nuôi nàng, chỉ nói hai năm qua cho nhà nàng đốt bạc chôn, nàng lại là một món hàng lỗ vốn, tuyệt đối không thể để nàng ăn không.
Mỗi lần tới ngày hội lại nhớ đến cha, trời cao vô tận, luôn hờ hững nhìn nỗi buồn ly biệt thế gian.
Tâm tình lúc lên lúc xuống, đề tài cũng ngày càng xa, ngồi ở trong đình, vừa uống rượu vừa chuyển động cổ tay phải, mặc kệ về sau như thế nào, cũng không thể làm một phế nhân nữa.
Trên trời không có trăng sao, đen kịt như toàn bộ đều vẩy mực, đứng ở trên đình đài, nhìn về ngọn đèn mờ nơi xa, thấy ngói hiên vương phủ trùng điệp bất tận rốt cuộc có bao nhiêu, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng chơi đố nhau từ phòng bếp bên kia truyền tới, vùng này rất rộng, nơi khác thì đen tối vô cùng.
Đột nhiên, có vài điểm đỏ trong bóng tối lung lay hướng qua bên này, cảm thấy có chút sợ hãi.
Lục Vân cũng nhìn thấy, vội vàng đứng lên nói: “Có người lại đây …”
Điểm đỏ ấy càng lúc càng gần, đến phạm vi ánh sáng có thể bao lấy thì rõ ràng.
Là Sở Hạo, người bên cạnh đang giơ đèn, vừa đi theo vừa soi đường đúng là Phùng Đào, phía sau còn có Thụy nương, tiếp theo đó là một hàng người đang chuyển đồ trong tay!
Đúng là lặng yên không một tiếng động đi vào, Phùng Đào cũng không phái người nói với nàng một tiếng!
Dưới ánh đèn không nhìn rõ y phục của hắn là màu tím hay là màu đen, chỉ cảm thấy phản chiếu một quầng sáng.
Hắn thong thả bước qua đài nước trực tiếp rảo bước tiến lên, ồ một tiếng: “Sao chỉ có mấy người các ngươi?”
Diệp Ngưng Hoan vội nói: “Vốn ban đầu đều ở đây, đình nhỏ quá đứng không được, nhìn không rõ cảnh sắc nên cho bọn họ trở về rồi.”
Sở Hạo lập tức đi qua ngồi lên cái ghế nàng vừa mới ngồi, nhìn xung quanh rồi nói: “Bốn phía tối đen như mực, bên trên còn có mái hiên, ngay cả đèn cũng không thắp, có thể nhìn thấy cảnh gì?”
Diệp Ngưng Hoan không mở miệng, hắn nhìn cái bàn rồi nói: “Đồ cũng để không được, đổi chỗ.”
Hắn chỉ nói một câu, người người đều hổn hển lùa toàn bộ mấy món đồ vừa bày ra nhanh chóng dọn đi, mấy người đang chơi đố nhau các nơi đều lặng lẽ chạy tới, lẫn vào trong đội ngũ hỗ trợ.
Thụy nương trừng mắt liếc mấy bà quản gia, nhỏ giọng nói: “Ngày thường bỏ mặc các ngươi, bây giờ rót rượu vàng (1) thế à?”
(1) rót rượu vàng: ý nói mê uống rượu
Mọi người cũng không dám lên tiếng, vội vàng vâng dạ đi làm việc.
Diệp Ngưng Hoan nhìn thấy sắc mặt mấy người Đông Anh bên cạnh có hơi hoảng sợ, biết là Sở Hạo tới rất đột ngột, lại thấy các nàng chén đũa bề bộn trên bàn, sợ Sở Hạo hỏi lại.
Các nàng cẩn thận hầu hạ một chủ nhân mất mặt cũng không có bản lĩnh như nàng, nếu lại bởi vì nhất thời hưng phấn… Thật sự là hỏng cả tấm lòng vàng.
Nàng cọ cọ bên cạnh, lắc lư ở trước mặt Sở Hạo ngăn cản tầm mắt của hắn: “Điện hạ sao lúc này đã trở lại rồi? Trong cung không phải…”
Sở Hạo liếc nhìn nàng, lười biếng đứng lên: “Ta lười ứng phó, về nhà nghỉ ngơi một chút không được hả?”
Hắn không đến thì không có chuyện gì cả, hắn mà đến thì tất sẽ có chuyện.
Giao thừa trong cung khai tiệc, hắn không cùng Thái hậu mẹ con đoàn viên chạy tới đây làm gì? Hơn nữa, ngày mai là đại điển đầu tiên ở Hoàng Cực Điện, sáng sớm hắn không tiến cung sao?
Nhìn mũi giày của mình, vừa định nói chuyện, hắn đã kéo nàng: “Đi thôi, thấy nàng chọn nơi này. Cái gì cũng không bỏ được, đầu óc lúc trước ở Yên Ninh sao bây giờ lại phát sốt thế này?”
Diệp Ngưng Hoan không nói gì, đành phải một mình nàng qua năm mới, nói nhiều làm nhiều chẳng phải ngốc sao? Hơn nữa, sai bảo mọi người vây quanh có ý nghĩa gì, cũng không được.
Trên hành lang toàn bộ đều thắp đèn sáng choang. Từ đông nhị vào đại sảnh nhà chính bày bốn chiếc bàn ghép lại thành bữa tiệc, hắn mang đến không ít món ăn, phỏng chừng tất cả đều là từ trong cung ra, đều đủ loại ăn mừng quanh năm; hỉ thước đạp mai, bốn mùa hoa nở, cá vượt long môn, tùng hạc thêm tuổi (2), phượng bay hoa đón xuân…
(2) tùng hạc thêm tuổi: nguyên văn là “tùng hạc diên niên”, cây tùng và chim hạc ngụ ý trường thọ
Thấy Diệp Ngưng Hoan búi một kiểu tiểu hoa kế đơn giản, mặc áo hoa màu lam viền trắng hơi cũ, Sở Hạo nhíu mày nói: “Lúc ở Yên Ninh không phải mới làm thêm mấy bộ y phục sao? Sao không dựa vào tình hình mà thay?”
Ta biết ngươi hôm nay trở về à? Dựa vào tình hình gì chứ, thoải mái là được.
Tuy nghĩ như vậy, Diệp Ngưng Hoan lại nghiêm túc: “Đổi ngay, đổi ngay.”
“Quên đi, ngày mai đổi cũng không muộn.” Quở trách con người ta xong, hắn lại ngại phiền phức, vẫy tay với nàng.
Thụy nương nói: “Mấy món ăn này điện hạ nói ngon, Thái hậu liền cho làm, mang đến cho cô nếm thử.”
Diệp Ngưng Hoan ra vẻ được sủng mà lo: “A, ân điển Thái hậu dành cho thϊếp thân, thật sự làm cho…”
“Được rồi được rồi, đừng dùng mấy từ vô dụng này nữa.” Sở Hạo túm nàng ngồi xuống, tuỳ mọi người chia thức ăn, “Thấy nàng đợi mấy ngày trong phủ, hình như không để ý tới chuyện gì hả? Lại nghe thấy tin tức gì?”
“Hả? Không có không có, làm sao nghe thấy tin tức gì?” Diệp Ngưng Hoan cười gượng.
Sở Hạo nhíu mày, khoát tay ra hiệu cho tất cả mọi người lui xuống. Hắn giơ chén về phía nàng, nàng bưng chén nhỏ lên cụng với hắn, uống một hơi cạn sạch.
Hắn chậm rãi nói: “Ta có hai mối hôn sự rất phiền lòng…”
Lại là loại giọng điệu này, lại là loại giọng điệu này, lại còn sắp xếp bữa tiệc thế này, ra vẻ ơn nặng như núi với nàng. Mẹ ơi, cái cảm giác sởn tóc gáy mấy tháng trước lại nổi lên, hắn sẽ không muốn làm cái chuyện thiêu thân (3) gì đó chứ? Không được, nàng không muốn làm nữa.
(3) thiêu thân: tiếng Bắc Kinh xưa, ngụ ý giở mánh khoé, làm chuyện bất chính
Quan trọng nhất là, trong lòng nàng vô cớ như vị đâm vào, đau đến nóng rát. Không phải sợ hắn xách nàng ra ngoài lả lơi đưa tình với đám quý nhân, mà là hắn lúc này đã thấy có hi vọng, dù sao cũng đừng vì nhất thời tức giận mà lâm vào cảnh núi cùng nước tận. (4)
(4) Câu này tác giả dùng câu thơ: “Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” trong bài thơ “Du Sơn Tây thôn” của Lục Du. “Sơn trùng thủy phục” là núi cùng nước tận, “liễu ám hoa minh” là hi vọng, đại ý nguyên câu là trong tình huống không còn đường tiến nữa thì đột nhiên xuất hiện lối thoát.
Nàng chợt đứng dậy, thiếu chút nữa xốc cả bàn lên, trừng hắn nói: “Điện hạ, ngài nhận đi! Phùng Xương Tiến kia dù có ngông nghênh thì cũng phải cúi đầu, cái danh ngoại thích cũng khó thoát khỏi! Hắn đã tám mươi tám, không phải rất nhẫn nại sao? Lần trước là có Hoàng thượng ở trên cao gánh lấy, lần này cho dù Vân Tê Lam mang bao nhiêu cao thủ đến cũng không dùng được!”
Hắn thấp đầu, cười: “Còn nói cái gì mà chưa có nghe?”
Diệp Ngưng Hoan không phản ứng kịp, nhất thời nghẹn họng, lại bị cái vẻ mặt lười nhác kia của hắn làm cho có chút sốt ruột. Đúng vậy, chính là sốt ruột. Buồn phiền không nói ra được, nóng lòng không nói ra được.
Cố tình nhắc đến lời trước đó khiến cho Diệp Ngưng Hoan tự lòi đuôi, mục đích đơn giản chỉ có một —— thăm dò tâm tư của nàng!
Hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện như trước kia, nay tình hình không giống.
Cố Tịnh Nam mặc dù cũng coi như là một chi của vị Hoàng hậu đầu tiên, nhưng có quan hệ thân thích với Lư Tùng Vương và Giản Quận Vương, Hoàng thượng đương nhiên không muốn Sở Hạo cưới nữ nhân Cố gia. Sở Hạo nhìn ra tâm tư Hoàng thượng, cho nên làm chuyện hợp tâm ý Hoàng thượng. Như thế mới có thể mượn cơ hội mang Ảnh Nguyệt Môn từ tối ra sáng, như thế mới có thể đi Yên Ninh.
Nay hai nhà này, cũng là Hoàng thượng hướng vào. Chỉ có ngoan ngoãn cưới nữ nhân hai nhà này mới có thể làm cho chuyện mình về phiên càng thêm thuận lợi, hắn cũng không ngu ngốc, sao còn gây ầm ĩ?
Nàng tự biết thân phận của mình, lúc trước ở Yên Ninh chưa từng nghĩ tới chuyện chạy trốn, ngoan ngoãn hồi kinh biểu đạt thái độ bản thân. Đừng nói Vương phi, tâm tính của trắc phi còn không biết, cho dù biết rõ các nàng là hai mẫu dạ xoa hung thần ác sát, nàng cũng tuyệt đối sẽ không vì nhất thời khoái chí mà chạy trốn!
Là vì Sương Lăng, cũng là vì Lục Vân các nàng. Càng nhiều hơn là, trái tim lúc này cũng không giống trước kia nữa. Nàng sốt ruột mà buột miệng nói ra, đã phơi bày tâm sự. Nàng sợ hắn lại gặp chuyện không may, ầm ĩ không thể cứu vãn, đi vào con đường cũ của Vĩnh Thành Vương!
Không trưng ra cái vẻ mặt này thì nàng sẽ lại phạm vào cái tính tình lỗ mãng. Có một số việc, nàng rõ ràng chỉ muốn giấu ở trong lòng, tránh cho sau này không chỉ bản thân tổn thương mà còn thành trò cười của mọi người… Nay, nàng cảm thấy ngột ngạt!
Trong phòng im ắng, bên ngoài lại mơ hồ vang lên tiếng pháo hoa, chấn động đêm tối ngoài cửa sổ. Hôm nay là giao thừa, một hồi sẽ qua, một năm nữa lại bắt đầu!
Diệp Ngưng Hoan càng nghĩ càng buồn bực, cũng không để ý tới hắn, tự mình rót một ly rượu cắm đầu uống, sau đó lại đổ. Sở Hạo đưa tay bấm cổ nàng: “Cái tính tình lỗ mãng này của nàng lại tái phát.”
Diệp Ngưng Hoan buông chén, lại chỉ nhìn cái chén trên bàn không nói lời nào.
“Cái mặt trắng (5) kia vừa thông suốt, sợ ta lại gặp chuyện không may sao?”
(5) mặt trắng: ý nói vai phản diện
“Phải, sợ chàng lại gặp chuyện không may liên lụy cả một nhà.” Diệp Ngưng Hoan nghểnh cổ xoay về phía hắn, “Sương Lăng vào sinh ra tử vì chàng, còn chưa thấy tiền đồ đâu, còn có Thụy cô cô, Phùng Đào, Đông Anh, Lục Vân, Hạ Lan…”
Hắn cười rất vô lại: “Nói càng nhiều thì càng bại lộ.”
Mặt nàng kìm nén đến phồng tím, ánh mắt kia của hắn trước nay chưa hề câu nệ, vượt qua ánh sáng rực rỡ, để nàng nhìn thấy mà trong lòng không khỏi như có mũi nhọn đâm vào: “Ta uống nhiều rồi, muốn đi ngủ.”
“Không cho nàng ngủ.” Hắn kéo cánh tay của nàng siết vào trong ngực.
Nàng giãy dụa, đột nhiên nghe hắn nhẹ giọng nói: “Nhạn lẻ bay chậm chạp, gió ngăn trở xuôi nam. Cánh lạnh run hướng bắc, cớ sao không sớm bay?”
Diệp Ngưng Hoan thoáng chốc ngây người, Nhạn Hành! Lúc trước nghe Hoàng thượng gọi nhũ danh của hắn như vậy, nàng liền nghĩ tới mấy câu đó. Nhưng mà không nhớ rõ, nàng nói với hắn khi nào?
Hắn ôm chặt nàng, vân vê vành tai nàng, cũng nở nụ cười: “Ngưng Hoan, qua hết mười lăm thì ra phủ đi.”
Thân thể của nàng cứng đờ, cũng không giãy dụa nữa. Hắn… rốt cục chịu buông tay sao?
Hắn chôn trên vai nàng, ý cười nhợt nhạt. Bên ngoài vang lên tiếng pháo ầm ầm, pháo hoa bắn ra không ngớt, nhuộm cả đêm tối rực rỡ. Trong cung ngoài cung, một cảnh phồn thịnh!
Tân niên!