Chương 21 Điều Kiện Của Anh

Qua ngày hôm sau, Cố Thừa Bạch đã cho người đi tới. Một quản gia, một đầu bếp và một hầu gái.

Còn có thêm bốn người cận vệ, phụ trách thay phiên canh giữ ở cửa. Cho dù cô có muốn trốn thì cũng không được.

Diệp Vũ Thường đứng ở ban công nhìn xuống, thật sự không thể tin nổi bản thân đang bị nhốt ở chỗ này.

Một hòn đảo xa lạ, vắng vẻ vô cùng.

Khi anh bước lại, cô cũng không quay đầu.

Chính là đứng như vậy, đưa lưng về phía anh.

Gió thổi man mát khiến lòng cô dịu lại.

Thật ra suy nghĩ cho cùng nơi này cũng không hẳn tệ lắm. Phong cảnh rất đẹp, cái gì cũng có…hơn nữa còn có cả anh.

Thế nhưng cô lại không thể ở đây mãi được. Một hai ngày thì không sao nhưng nếu là thời gian dài, e rằng…

“ Em đang nghĩ cách để trốn khỏi đây sao ?”

Khi cô còn miên man suy nghĩ thì Cố Thừa Bạch đã đứng phía sau, giọng nói có vẻ châm chọc.

Diệp Vũ Thường xoay lại, chỉ thấy một tay anh đưa điếu thuốc lên môi, dựa lưng vào thành ban công, đối mặt với cô.

Bất giác cô ho khan hai tiếng, bởi vì làn khói từ trong miệng anh bay ra, theo chiều gió đang phả vào mặt cô.

Diệp Vũ Thường nhíu mày, khẽ nghiêng mặt qua một bên, tránh đi thứ mùi khó ngửi kia.

Hồi lâu mới nói.

“ Trốn đi đâu bây giờ ? Nhảy xuống biển sao ? Tôi cũng không có gan như vậy…”

Vừa nói cô vừa đưa hai ngón tay chặn ngang mũi mình lại, không hiểu sao người phụ nữ kia có thể chịu nỗi mùi vị này.

Chắc là cô ta cũng yêu người đàn ông này nhiều lắm, chẳng khác gì cô, bọn họ đều là kẻ ngốc.

Cố Thừa Bạch nhíu mày, một giây sau đã bỏ xuống điếu thuốc trong tay. Vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng đang quan tâm đến cô.

Nhưng sau đó chỉ thốt ra lời nói châm chọc.

“ Cũng đâu phải là em chưa từng…”

Nói xong anh liền xoay người đi vào trong phòng, cẩn thận vùi tắt điếu thuốc vào cái gạc tàn.

Diệp Vũ Thường nhìn theo bóng lưng anh, cô chợt mở miệng.

Giọng nói vang vọng ở phía sau anh.

“ Anh nên bỏ loại chất độc đó đi, cẩn thận kẻo chết sớm đấy…”

Hình như trong câu nói của cô còn có mấy phần lo lắng, nghe giống như là đang rất quan tâm anh.

Cố Thừa Bạch xoay người, nhìn chằm chằm lấy cô.

Khuôn miệng anh hơi cười , gật gật đầu hỏi lại.

“ Em đang quan tâm anh sao ?”

Cô không trả lời, chỉ là đứng đó nhìn anh.

Cũng không muốn nói về vấn đề này nữa.

Hồi lâu mới khẽ lên tiếng.

“ Anh thả tôi ra đi, sớm muộn gì bạn tôi cũng sẽ tìm được đến đây đấy…”

Nghe cô nói vậy, anh liền nhíu mày lần nữa mà lần này còn đặc biệt tức giận hỏi lại cô.

“ Vậy ra là em vẫn đang trông chờ vào người đàn ông đó đến đây cứu em sao ?”

Thấy cô không trả lời, cũng không có phản ứng, trong lòng anh càng thêm tức tối.

Cô cho rằng đây là nơi nào ? Anh là ai ?

Người bạn đó của cô, có thể đặt chân đến được à ?

Nhưng anh đã rất cố gắng kìm nén lại, nói cho cùng vẫn là anh có lỗi .

Nhịn cô một chút cũng không chết được.

Sau đó anh liền xoay người đi ra ngoài. Tiếng cánh cửa đóng lại, khiến cô hụt hẫng.

Nhốt cô sao ? Định nhốt cô cả đời ở đây luôn sao ?

Người đàn ông này…thật sự điên quá rồi !

Diệp Vũ Thường cúi đầu thầm nghĩ.

Buổi trưa, ngồi trên bàn ăn, quản gia đứng bên cạnh, cung kính mời bọn họ dùng cơm.

Diệp Vũ Thường cảm thấy hình như đối với những người này, cô chính là Cố phu nhân đường đường chính chính vậy.

Cố Thừa Bạch ngồi bên cạnh, chậm rãi bỏ thức ăn vào miệng. Lâu lâu lại đưa mắt nhìn cô, còn tốt bụng gấp một ít thức ăn đặt vào chén của cô.

Diệp Vũ Thường ngẩng đầu, cô ăn cũng không nhiều lắm, chỉ là không muốn lãng phí thức ăn, đành nói.

“ Tôi ăn no rồi…”

Ngữ điệu giống như một người vợ đang nói với chồng mình. Nói xong đến cô cũng cảm thấy kỳ lạ.

Anh hơi cười cười, sau đó liền mở miệng .

“ Anh đã cho người chuẩn bị xe, một chút nữa anh sẽ đưa em đi tham quan nơi này .”

Diệp Vũ Thường im lặng, nghe qua giống như bọn họ đang đi nghỉ dưỡng nhỉ.

Nhưng rõ ràng là anh đang giam cô ở đây mà.

“ Anh không sợ tôi tìm cách bỏ trốn sao ?”

Cô nhìn anh hỏi.

Lúc này bàn tay anh lại chậm rãi gấp thức ăn bỏ vào miệng, một lúc mới thản nhiên đáp lại.

“ Không phải trước khi lập ra kế hoạch, em cần nắm rõ địa hình một chút hay sao ?”

Diệp Vũ Thường nghe vậy chỉ khẽ mím môi. Cái người đàn ông đáng ghét này, sao cứ thích trêu chọc cô nhỉ ?

Nhưng bất giác, khuôn miệng của cô chợt nở ra một nụ cười xinh đẹp, như có như không.

Khi anh ngẩng mặt, cô đã xoay đầu nhìn về hướng khác. Nụ cười trên môi lúc nãy cũng lập tức bị cô thu lại.

Cố Thừa Bạch dường như cho rằng, cô là đang tức giận. Nên anh cũng không nói nữa, tránh mất hoà khí thì hơn.

Sau đó anh dẫn cô vào một căn phòng, bên trong xa hoa không thể tưởng tượng.

Đủ loại váy áo được trưng bày nhưng màu sắc dường như chỉ nghiêng về vàng nhạt, chính là loại sắc màu yêu thích của cô.

Xung quanh còn có những chiếc tủ, bên trong đựng đầy nữ trang, vòng cổ đắt tiền.

Một chiếc bàn trang điểm theo phong cách cổ điển được đặt cạnh cửa sổ.

Bên trên toàn là mỹ phẩm của những thương hiệu lừng danh .

Diệp Vũ Thường nhìn qua anh, khuôn mặt cô không tỏ vẻ bất ngờ. Bởi vì cô biết, người đàn ông như anh, có gì mà không làm được chứ.

Có điều, cô chỉ muốn hỏi anh. Rốt cuộc dẫn cô đến đây là để làm gì.

Giống như hiểu được lời nói trong ánh mắt cô, anh chậm rãi đi lại phía cửa sổ. Lẳng lặng nhìn ra bên ngoài.

Ánh mắt anh mông lung, lại có phần say đắm . Anh đưa lưng về phía cô, che giấu đi của xúc của mình.

Anh nói.

“ Thật ra nơi này anh đã chuẩn bị cho em từ bốn năm trước…”

“ Khi đó anh chỉ muốn đưa em đến đây, nhốt em cũng được, trối buộc em cũng được…”

“ Chính là, muốn em ở lại bên anh…giống như bây giờ vậy…”

Diệp Vũ Thường thất thần sau lời nói của anh. Vậy là khi đó anh đã lập ra kế hoạch, nuôi nhốt cô ở đây cả đời à.

Nhưng cô cũng không phải là một con chim trong l*иg.

Hơn nữa hiện tại cô cũng không thể ở lại đây lâu được.

Cô cần phải quay về Paris. Dù anh có muốn hay không cũng phải để cô đi.

“ Anh nghĩ anh có thể nhốt tôi ở đây cả đời thật sao ?”

Cô dùng ngữ điệu của một người đang bị người khác giam cầm hỏi anh.

Thật ra cô biết rõ, người đàn ông này ngoại trừ hận thù với cô ra. Thực chất anh yêu cô nhiều lắm.

Bởi vì nếu không yêu, không ai lại mạo hiểm đi bắt giữ người khác .

Nếu không yêu, anh đã không vì cô làm nhiều chuyện như vậy.

Còn nếu không yêu, sau bốn năm gặp lại. Bọn họ đã không đứng ở đây, đối mặt thế này.

Sau khi nghe cô hỏi vậy, Cố Thừa Bạch chỉ lãnh đạm đáp lại.

“ Anh không nghĩ mà là anh chắc chắn…”

“ Đợi sau khi em sinh cho anh vài đứa con, đền bù lại những tổn thất năm xưa em đã gây ra cho anh. Biết đâu lúc đó anh sẽ suy nghĩ lại, cho em có được một chút tự do thì sao…”

Nói xong thì liền xoay người. Trước khi rời khỏi căn phòng, anh còn nói thêm.

“ À, em chọn một bộ thay vào đi. Anh xuống nhà chờ em…”

Đứng lại, Diệp Vũ Thường chỉ ngơ ngác nhìn theo.

Anh muốn cô sinh con cho anh à ?

Thật ra nếu năm xưa cô không quá cố chấp, thì hiện tại bên cạnh bọn họ đã có một đứa bé đáng yêu rồi.

Là do cô không tốt, cứ muốn rời xa anh.

Bây giờ nghĩ lại, mới thấy bản thân thật ngu ngốc vô cùng.

Khi cô đi xuống lầu, anh đã ngồi chờ sẵn.

Áo sơ mi, quần sọt thoải mái. Phong cách này của anh cô chưa bao giờ nhìn thấy.

Còn cô, vẫn là màu vàng nhạt nhưng váy ngắn cũn cỡ, giống như muốn quyến rũ anh vậy.

Bất giác miệng lưỡi anh trở nên khô khốc, anh nhìn cô không chớp mắt.

Hồi lâu mới đi lại nhưng chỉ nói được một câu.

Trầm ấm bên tai cô.

“ Vũ Thường, em đẹp quá…”

Sau đó liền nhìn lấy cô không rời mắt.

Khéo miệng cô hơi cười nhưng vẻ mặt vẫn giả vờ lạnh nhạt, hỏi lại anh.

“ Chúng ta đi được rồi chứ ?”

Cố Thừa Bạch gật đầu, say đắm nhìn lấy cô.

Anh chở cô trên một chiếc xe mui trần thoải mái, gió biển phả vào, vô cùng mát mẻ.

Mái tóc dài của cô bay bay theo làn gió, nhìn vào thật sự rất đẹp mắt.

Cố Thừa Bạch đang lái xe, bởi vì xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có bọn họ. Trên con đường dài, anh rất thoải mái nhìn qua cô.

Diệp Vũ Thường đang ngắm nhìn phong cảnh, bốn bề đều là biển xanh. Cảnh vật phải nói tuyệt đẹp vô cùng.

Thật ra cô cũng không có ý định trốn khỏi nơi này, chỉ là muốn quay về Paris một thời gian, sắp xếp một chút.

Sau đó sẽ quay về đây, cùng với người đàn ông này.

Làm gì cũng được…

Suy nghĩ đó chợt khiến cô mỉm cười, đương nhiên nụ cười kia ngay lập tức đã bị anh thu vào tầm mắt.

Cố Thừa Bạch không khỏi khó hiểu, biểu tình này của cô là có ý gì.

“ Em đang cười gì vậy ?”

Vì để giải đáp thắc mắc, anh không ngại mà hỏi cô.

Anh là người thẳng thắng, nhất là những chuyện liên quan đến cô anh đều muốn biết rõ.

Tốt nhất là cô nên nói thật, đừng lừa gạt anh.

Nghe anh hỏi vậy, cô liền chột dạ. Lại đưa mắt nhìn xa hơn một chút, giả vờ nói sang chuyện khác.

“ Cảnh đẹp thế này, không phải chúng ta nên đi xe đạp hay sao ?”

Câu trả lời này của cô quá sức tưởng tượng của anh. Cố Thừa Bạch nhíu mày, thành thật đáp lại.

“ Anh không biết đi loại phương tiện đó…”

Lúc này cô mới nhìn qua anh nhưng chưa kịp nói gì thì anh lại tiếp.

Mà câu nói này chợt khiến cô mỉm cười lần nữa, còn mỉm cười trước mặt anh.

“ Nhưng nếu em thích thì anh có thể tập…Dù sao cũng chỉ để chìu lòng em, không có chuyện gì làm khó anh được…”

Thấy cô mỉm cười như vậy, anh thật sự rất hài lòng.

Nếu có thể khiến cô vui, khiến cô tự nguyện ở lại bên anh. Chuyện gì anh cũng có thể làm được.

Khẽ đưa tay mình nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng đặt đôi môi lên đó. Giống như bốn năm trước anh đã từng.

Cảm giác này thật sự quá quen thuộc nhưng rất ít khi anh thể hiện.

Cô nhìn anh không chớp mắt, không có loại từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng của cô ngay lúc này.

Cho nên cô cứ nhìn anh như vậy, cho đến đi chiếc xe dừng lại mới thôi.

Lúc này, bọn họ đã đi đến nơi cuối cùng của hòn đảo.

Cảnh đẹp đến mức, khiến cô cũng thất thần.

Ở đằng xa, cô còn nhìn thấy một ngọn hải đăng cao lớn.

Khi cô xoay người, anh đã ngồi ở phía sau, trên một tảng đá.

Anh đang nhìn cô chăm chú, vẻ mặt lại si mê như vậy.

Diệp Vũ Thường cúi đầu, có chút ngại ngùng.

Thật không ngờ sau bao nhiêu chuyện , bọn họ chẳng khác nào đang quay trở lại những ngày mới yêu nhau.

Anh luôn khiến cô mắc cỡ mỗi khi ở bên cạnh anh.

Khi cô đi lại, anh đã cầm lấy chai nước bên cạnh. Mở ra, hỏi cô.

“ Em uống không ?”

Cô lắc đầu, anh liền ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch.

Gió biển khiến váy cô bay bay, mỗi lúc một cao. Khi cô đưa tay vịn lấy, liền thản nhiên hỏi lại anh.

“ Em có thể ngồi xuống đây không ?”

Cố Thừa Bạch còn cho rằng ý cô là ngồi bên cạnh, anh liền gật đầu.

Nhưng một giây sau đó, cô đã chủ động ngồi vào lòng anh. Trên đùi anh, một cách mềm mại.

Anh ngây người mất khoảng năm giây, đây là lần đầu tiên cô có hành động như vậy với anh.

Kể cả lúc trước khi bọn họ còn hạnh phúc, cô cũng chưa từng làm vậy .

Cố Thừa Bạch hơi nghi ngờ, nhìn thẳng vào gương mặt cô.

Chỉ thấy một tầng mây màu hồng nhạt trên đó, nhìn qua thật sự quá mức đáng yêu.

Cô hơi cúi đầu, cùng lúc anh đã đặt lại chai nước bên cạnh. Thấp giọng giả vờ hỏi cô.

“ Em có cần anh chỉ cho em hướng về đất liền không ? Nếu tìm ra cách em có thể tự mình đi được đấy…”

Diệp Vũ Thường mím môi, cái người đàn ông đáng ghét này.

Sao cứ thích trêu chọc cô như vậy chứ, có phải muốn cô tức chết hay không ?

Khuôn mặt cô liền cau có, lập tức có ý đứng dậy.

Nhưng rất nhanh thân thể mềm mại đã bị anh giữ lại, một lần nữa nghe thấy giọng nói của anh.

“ Tuy là em chủ động ngồi vào lòng anh nhưng nếu anh không cho phép thì em không được rời đi, biết không ?”

Người đàn ông bá đạo này…

Lập tức cô liền tức giận nói lại anh, cũng không để ý biểu cảm trên gương mặt anh.

“ Ai kêu anh nói toàn những lời chướng tai làm gì…”

“ Tôi nói cho biết, Cố Thừa Bạch…”

Nhưng chỉ vừa nói đến đó, khuôn miệng cô đã bị anh chặn lại, không thể nói thêm được gì nữa.

Thật ra từ lúc nãy khi thấy cô bước xuống từ cầu thang, anh đã muốn làm như vậy.

Nhưng anh đã nhẫn nhịn, nhẫn nhịn cho đến lúc này.

Một tay anh siết lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, ôm sát vào lòng. Tay còn lại thì đang đặt trên đùi cô sờ soạng lên đó.

Ai kêu cô quyến rũ anh làm gì, rõ ràng là cô cố ý mặc như vậy, lại còn chủ động ngồi vào lòng anh.

Nếu hôm nay anh không tận từng hưởng thụ, thì xem ra đã quá có lỗi với bản thân rồi.

“ Ưm…Thừa Bạch…”

Cô chỉ có thể thốt ra được như vậy, cũng không có ý đẩy anh ra. Nếu hiện tại trong lòng cô biết rõ đã muốn gì, thì cô cũng không cần suy nghĩ nữa.

Cứ như vậy, để cho mọi chuyện theo lẽ tự nhiên đi.

Hai tay cô đang đặt lên l*иg ngực rắn chắc của anh, cô biết vào giờ phút này bản thân muốn gì.

Cô hơi hơi ngửa đầu, đôi môi đã bị anh gặm cắn, có chút nóng rát. Khi anh tận tình dùng răng kéo nhẹ môi cô, Diệp Vũ Thường cảm thấy toàn thân đều rã rời.

Không chút sức lực.

Anh hôn sâu tới mức, khiến cô không kịp hít thở. Chiếc lưỡi bị anh cuốn lấy, còn cuốn theo tất cả ngọt ngào trong miệng cô, anh đều nuốt xuống.

Diệp Vũ Thường nức nỡ, chỉ có thể mềm mại để mặc anh hôn như vậy.

Cô không muốn phản kháng, bởi vì dù sao người đàn ông trước mặt cô đây. Bốn năm trước chính là người cô yêu say đắm.

Và cho đến hiện tại, cũng chưa từng có một người nào thay thế được vị trí của anh trong lòng cô.

Hồi lâu, cuối cùng thì anh cũng chịu dừng lại, khó khăn lắm mới rời khỏi được đôi môi như quét mật ngọt của cô.

Khi thấy anh nhìn mình bằng ánh mắt say đắm. Cô khẽ cúi đầu, ngại ngùng tựa vào ngực anh.

Cố Thừa Bạch thật không tin nổi, cô gái trước mặt anh đây lại dễ dàng để cho anh ôm hôn như vậy.

Hay là anh đang nằm mơ, một giấc mơ trong suốt bốn năm qua mà anh hằng ao ước.

Nhưng rất nhanh lời nói tiếp theo của cô đã khiến anh hụt hẫng, khiến anh cảm thấy khó chịu vô cùng.

Cô nói…

“ Thừa Bạch, hay là anh cho em quay về Paris một thời gian nhe…Em chỉ về đó xử lý công việc, sẽ nhanh chóng trở lại…Có được không anh ?”

Cố Thừa Bạch nhíu mày, cúi xuống nhìn cô.

Chỉ thấy một gương mặt ngại ngùng, cũng không nhìn ra là cô đang nói dối.

Nhưng anh khó thể tin được những gì cô nói. Để cô rời đi, chẳng lẽ cô còn ngu ngốc quay về bên anh sao ?

Lúc này khuôn mặt anh chợt lạnh lại, khi cô ngước mặt nhìn anh. Đó là biểu tình khiến cô lo lắng.

Giọng nói của anh liền thâm trầm vang bên tai cô. Giống như giữa mùa hè nóng bức, chớp mắt một cái anh đã đưa cô đến tận vùng Nam Cực, giá lạnh quanh năm.

“ Em cho rằng anh sẽ ngu ngốc như vậy sao ? Diệp Vũ Thường, em còn định lừa anh…”

Diệp Vũ Thường mím môi, không phải cô không hiểu được sự ngờ vực của anh. Chỉ là cô là đang nói thật, cô nhất định sẽ quay về bên anh mà.

Tại anh lại không thể tin cô một lần được chứ ?

Bất giác hai khoé mắt cô có cảm giác cay xoè, giống như cô vợ nhỏ bị anh ức hϊếp.

Đúng vậy, chính là bị anh ức hϊếp.

Cô khẽ nghẹn ngào trách cứ anh.

“ Cố Thừa Bạch, anh là cố tình đúng không ? Tại sao anh lại muốn làm khó em chứ ?”

“ Em chỉ xin anh có mỗi việc này, vậy mà anh cũng không đồng ý….Anh bắt em đến đây, còn nhốt em như vậy. Kêu em làm sao nhất thời chấp nhận được đây…Anh thả em ra, thả em ra…”

Vừa nói hai tay cô vừa đánh loạn xạ lên ngực anh, âm thanh bình bịch chợt khiến anh nhíu mày.

Có điều anh lại không cảm thấy tức giận hay đau đớn nào cả. Chỉ là có chút bất ngờ với biểu cảm thế này của cô mà thôi.

Thật sự quá mức đáng yêu rồi.

Anh để mặc cô đánh một lúc, đến khi cô mệt rồi thì cũng chịu dừng lại. Lúc này anh liền nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cằm tựa lên hõm vai của cô.

Thì thầm si mê nói.

“ Vũ Thường à, sao em lại làm khó anh như vậy hả ?”

Vừa nói anh vừa nghiêng đầu, đôi môi ấm nóng khẽ chạm nhẹ vào chiếc cổ trắng ngần của cô, từ từ hôn hít lên đó.

Cảm giác nhột nhạt lập tức khiến cô rùng mình nhưng cũng cố chịu đựng.

Cô hiểu người đàn ông này, nếu những gì cô yêu cầu mà anh lại bày ra bộ dạng này với cô.

Có nghĩa là cô sắp thành công rồi.

Cô khẽ cắn cắn môi, run run hỏi lại.

“ Là điều kiện gì ?”

Cố Thừa Bạch dùng môi mình chà sát lên làn da mịn màng, trắng nõn của cô. Anh hôn một đường từ cổ xuống xương quai xanh .

Nhẹ nhàng như thể đang chạm vào một vật gì đó vô cùng trân quý…mà cả đời này anh luôn ao ước có được.

Hồi lâu anh mới chậm rãi nói.

“ Chính là em phải ở lại đây thêm vài ngày nữa, bởi vì đêm qua anh vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn đâu…”

Lời nói vô cùng ái muội này lập tức khiến cô đỏ mặt. Còn tưởng đây là điều kiện duy nhất của anh, ai ngờ lại nghe anh nói thêm.

“ Còn có, nếu em quay về đó sau mười ngày nhất định phải trở lại cho anh…Nếu không anh sẽ tìm em cho bằng được, sau đó kết quả thế nào thì em cũng biết rồi đấy…”

Câu nói tiếp theo này của anh thật sự quá đáng sợ nhưng Diệp Vũ Thường cũng không có từ chối. Bởi vì cô biết bản thân cô không có khả năng đó.

Đối với một người đàn ông đầy ma lực này, rõ ràng từng lời nói và cử chỉ của anh chính là liều thuốc độc chết người đối với cô.

Khi thì anh nhẹ nhàng, lúc lại giống như muốn chiếm đoạt nghiền nát cô ra.

Nhưng đến cuối cùng thì cô vẫn không có sợ anh, thậm chí còn mù quáng sa vào, trầm luân không muốn thoát.

Nếu anh đã một lòng si mê cô như vậy, thôi thì cứ chiều lòng anh đi.

Dù sao cô đã quyết định sẽ quên đi tất cả, làm lại từ đầu với anh.

Thế thì tại sao đối với những yêu cầu này của anh, cô lại không làm được chứ.

Diệp Vũ Thường gật đầu, cũng không nói thêm gì, cứ thế mặc kệ đôi môi anh tàn sát da thịt trước ngực mình.

Cố Thừa Bạch, anh muốn gì chẳng được. Dù sao em cũng yêu anh mà…