Quyển 2 - Chương 17: Thuyền chìm thuyền nổi

Hai giờ sáng, ngày thứ hai

Ba vệ sĩ của Đông Hoàng đến với ông chủ đầu sẹo vì những lý do khác nhau. Bất Vọng kiếm tiền trả nợ cho con nuôi, Thiên Hải kiếm tiền để ăn uống thỏa thích. Còn Quạ Đen? Đơn giản là hứng thú. Bảo vệ ông chủ, đánh chiếm quận 4, xử lý con nợ cứng đầu cứng cổ… gã cảm thấy thú vị với những việc đó. Nhưng không ai ăn mãi một món. Quạ Đen giờ phát ngấy chuyện chém gϊếŧ tối ngày ở khu chung cư và định bỏ đi không lời từ biệt. Tuy nhiên, lời đề nghị của Đông Hoàng đã khơi gợi cảm hứng mới trong con người gã.

Và Quạ Đen phấn khích đến mức phăm phăm đến gặp ông chủ mà chẳng quan tâm rằng lúc này đã quá nửa đêm. Tháp sòng bạc vẫn thức song chủ của nó đang say giấc. Nữ nhân viên tiếp tân thấy gã từ xa bèn chạy đến can ngăn:

-Xin lỗi, ngài Đông Hoàng đang ngủ!

Quạ Đen nói cụt ngủn:

-Gọi lão dậy.

Lời của gã không chừa lại chút cơ hội phản bác nào. Cô gái nọ đành đi đánh thức ông chủ.

Bị làm phiền giấc ngủ, Đông Hoàng cố nhiên khó chịu. Nhưng bộ mặt cau có của lão dãn ra ngay khi Quạ Đen bước vào. Lão cười:

-Việc quan trọng đến nỗi không gọi điện được hay sao mà anh bạn phải đích thân tới vậy?

Quạ Đen ngó nghiêng mặt đất theo thói quen rồi trả lời:

-Ba đứa người Phi Thiên ra khỏi căn hộ rồi. Hai đứa đang ở phố ẩm thực, đứa còn lại không biết đi đâu.

Đông Hoàng gác trán suy nghĩ, lòng ngờ vực ba đứa nhóc từ Phi Thiên đang âm mưu chuyện gì đó. Sau bao năm tháng trên chiến trường và kinh doanh, sự nhạy cảm của lão đã đạt đến mức hiếm có. Lão biết biến sự sắp xảy ra, chỉ là không biết nó sẽ diễn ra như thế nào.

-Tôi gϊếŧ hai đứa kia nhé? – Quạ Đen hỏi.

-Không. Bây giờ bàn chuyện chém đứa nọ gϊếŧ đứa kia là hỏng! Khôn ngoan là gϊếŧ đúng thời điểm và đúng đối tượng.

Quạ Đen nhún vai không quan tâm. Đông Hoàng cười:

-Tình hình quận 4 dạo này ra sao?

-Gần một nửa chung cư giờ là của ông. Còn lại chia đều cho băng nhóm khác, chiếm nhiều nhất là băng của Năm mắt lươn.

Lão già đầu sẹo gật gù, tay vân vê hai con xúc xắc đỏ au. Quạ Đen nói, giọng vang đều đều qua chiếc khẩu trang:

-Ông có thể trở thành chủ nhân của chung cư. Tại sao ông không làm vậy?

Bằng thực lực của mình, Quạ Đen hoàn toàn đủ khả năng đánh dẹp tất cả băng đảng quận 4 trong thời gian ngắn. Nhưng Đông Hoàng luôn dặn dò gã nếu không phải tình huống bất khả kháng thì hãy để lại đường sống cho địch thủ. Địa bàn tòa chung cư năm năm qua vì thế cứ giằng co liên tục. Đông Hoàng mỉm cười:

-Tôi hỏi câu riêng tư nhé? Cậu đến từ đâu?

-Hỏi làm gì?

-Cứ trả lời đi!

-Lục địa Băng Thổ.

Lão già vỗ đùi cười ha hả:

-Phải! Băng Thổ! Vùng đất chiến tranh, nơi các vị hoàng đế tranh đấu vì mục tiêu quét sạch tất cả rồi lên ngôi vị cao nhất, một thứ quyền lực tuyệt đối. Đông Thổ thì khác, chúng tôi theo đuổi quyền lực tương đối. Nói một cách dễ hiểu là có nhiều vị vua nhưng quyền lực thực tế chỉ tập trung ở một người. Kết quả? Băng Thổ sụp đổ, mọi thứ vinh quang bị chôn sâu trong Nghĩa Địa Băng, còn Đông Thổ? Chúng tôi lưu giữ rất nhiều thứ! Này, đã bao giờ cậu nhìn thấy cung điện tại Xích Quỷ thành chưa?

Quạ Đen vẫn thủ tay túi quần, cặp mắt ngái ngủ chăm chăm ngó lão già. Đông Hoàng cụt hứng, cảm tưởng như vừa khai hóa văn minh cho những kẻ lạc hậu. Lão khoác áo bước ra phía cửa rồi nói:

-Đi! Chúng ta cần gặp một người, hy vọng cô ta hợp tác.

-À, có đứa mới thắng “bắn súng ảo”. – Quạ Đen nói – Một triệu một trăm điểm!

Đông Hoàng nhíu mày ngạc nhiên:

-Ghê gớm nhỉ? Hơn cả Thiên Hải cơ à?



Bề ngoài ông chủ Năm không khác mấy người thường, trừ đôi mắt. Chúng như hai đường kẻ mờ mờ trên gương mặt khiến người đối diện nghĩ ông ta nhìn đời bằng một nửa của một nửa con mắt, biệt danh Năm mắt lươn từ đó mà ra. Ông chủ Năm coi đó là một sự xúc phạm ghê gớm. Hơn mười nhân viên đã bị lão đuổi việc vì tội bép xép mắt lươn với mắt muỗi.

Hỏa Nghi và ông chủ Năm đang mặt đối mặt nhau trên sới bạc ở khu cao cấp, bình phong cách âm quây kín bốn bề. Trước mặt họ là khay trà vừa pha còn bốc hơi nghi ngút. Hỏa Nghi nghĩ nên chào hỏi trước để giữ phép lịch sự, hắn chìa tay:

-Tôi tên Hỏa Nghi. Chào ngài Năm mắt lươn!

Lão già tức nghẹn họng, cặp mắt kẻ chỉ hơi mở ra, tay ngứa ngáy muốn liệng ấm trà vào đầu thằng ôn này. Nhưng nể Hỏa Nghi là dân ngoại quốc không biết phép tắc lề lối nên lão bỏ qua. Ông chủ Năm rót trà đoạn mời gã trai trẻ:

-Cứ gọi ta là anh Năm. Chúc mừng cậu vượt qua kỷ lục của “bắn súng ảo”!

Hỏa Nghi nhăn nhó mặt mũi khi phải nuốt thứ nước đắng nghét này. Năm mắt lươn nhấp ngụm trà rồi thở dài khoan khoái, sau tiếp lời:

-Ở đây… nói đúng hơn là khắp trung tâm sòng bạc, từ trước đến nay chưa khách hàng nào đấu nhà cái với tỉ lệ một ăn bảy mươi. Ngay cả con cháu hoàng đế cũng không dám! Cậu hiểu đấy, tiền đặt cược từ mười thùng vàng trở lên và bên thua phải trả số tiền gấp bảy mươi lần cho bên thắng. Ta đoán cậu đến đây không hẳn để chơi ván bạc lớn như thế.

Hỏa Nghi gật gù thầm khen lão già nhanh nhạy. Hắn không vòng vo mà vào chủ đề ngay:

-Ông nói đúng! Tôi đến để bàn việc làm ăn. Nếu ông chịu giúp, tôi sẽ hậu tạ!

-Nói nghe coi?

-Chúng tôi có chút rắc rối nho nhỏ với quý ngài Đông Hoàng. Ông ta đang cất giấu một vật nguy hiểm nhưng chúng tôi không đủ lực lượng để lôi nó ra. Vì vậy tôi nhờ ông giúp đỡ.

Ông chủ Năm cười ngất:

-Cậu giỡn à? Ta hành nghề kinh doanh, bói đâu ra lực lượng hay lực lưỡng?

Hỏa Nghi nhếch mép:

-Vì sao khu phía tây sòng bạc lại luôn mất an ninh vậy? Vì mọi ông trùm đều có băng đảng riêng. Băng đảng từ đâu? Chung cư số 4. Tôi điều tra rồi, hiện giờ băng đảng của ông đang lép vế so với Đông Hoàng. Đừng phủ nhận! Gián điệp Phi Thiên không ít, các ông đấu đá nhau thế nào, chúng tôi biết hết!

Cặp mắt ti hí bỗng mở lớn trên gương mặt ông chủ Năm. Đúng như Hỏa Nghi nói, thế lực của lão đang mất dần sức ảnh hưởng tới trung tâm sòng bạc. Lão muốn xử lý Đông Hoàng hơn lúc nào hết, nhưng nó không có nghĩa là Hỏa Nghi có thể mượn gió bẻ măng. Một ông chủ tiếng tăm cớ sao phải nghe lời thằng ranh ất ơ? Năm mắt lươn phẩy phẩy tay:

-Ta không hiểu anh bạn nói gì! Nếu không hài lòng thì hỏi chính quyền, ta không rảnh để phân bua.

Lão chống tay đứng dậy định rời phòng song Hỏa Nghi nói:

-Từ từ, còn ván chơi này, ông tính sao?

Cặp mắt lươn mở to như mặt trời tỏa nắng, ông chủ Năm bỗng bảnh trai xuất thần. Lão già từ từ quay lại, miệng cười tươi nhe đường răng vàng ệch:

-Ồ… vậy là… cậu thực sự muốn chơi?

Hỏa Nghi nhún vai:

-Tại ông ép tôi đấy chứ!

Ông chủ Năm quay lại chỗ ngồi đoạn gọi nhân viên chuẩn bị trà nước cùng đồ nghề cho “thuyền chìm thuyền nổi”. Trông lão hết sức hứng khởi bởi đã lâu mới có người thách đấu nhà cái. Xui xẻo cho Hỏa Nghi, Năm mắt lươn là tay cờ bạc có trình độ ngang ngửa Đông Hoàng. Lắm kẻ lỡ dại khiêu chiến lão đều phải nhận kết cục thảm hại, nhẹ thì tiêu tán gia sản, nặng thì phó mặc thể xác trên quãng đường từ nóc nhà đến mặt đất. Dân tình đồn đại ông chủ Năm từng giao chiến với Đông Hoàng, kết quả ra sao không ai rõ nhưng nó trở thành truyền thuyết tồn tại suốt hai mươi năm qua ở Cửu Long.

Hỏa Nghi chợt thấy sới bạc rung rung. Ngay giữa tấm phản xuất hiện một hố sâu, sau đó một chiếc bàn gỗ từ trong hố nổi lên. Trên bàn là một chậu nước lớn bằng thủy tinh, bên trong có chiếc cốc cũng bằng thủy tinh nổi lưng chừng giữa mặt nước gọi là “thuyền”, đáy chậu tràn ngập các đồng xu giống hệt nhau. Luật khá đơn giản: người chơi lần lượt bốc từng đồng xu bỏ vào cốc, ai làm nó chìm trước hoặc để đồng xu rớt ra ngoài là thua. Luật lệ khu cao cấp bắt buộc người chơi đặt cược toàn bộ số tiền mình có và chơi đủ ba ván liên tiếp kể cả khi tài khoản bị âm. Kẻ thắng hai ván trước chưa chắc sẽ thắng ván cuối cùng, đó là quy luật khắc nghiệt của thuyền chìm thuyền nổi. Năm mắt lươn nâng chén trà, cặp mắt vẽ hai đường sắc lẹm sau làn khói nghi ngút:

-Bắt đầu chứ?

Cảm giác ớn lạnh trườn theo xương sống tuồn lên não Hỏa Nghi, hai bên thái dương bất giác lấm tấm mồ hôi. Hắn đáp lời:

-Tôi… muốn đi vệ sinh!

Hỏa Nghi rời sới bạc và nhác thấy dăm ba gã vệ sĩ canh chặt cửa ra vào. Chưa hoàn thành trò chơi, hắn đừng hòng rời khỏi đây nửa bước. Hắn đi đi lại lại trước cửa phòng vệ sinh, hít thở chậm rãi lấy lại bình tĩnh. Thuyền chìm thuyền nổi hoàn toàn khác bắn súng ảo. Hỏa Nghi vượt trò chơi điện tử dễ dàng vì hắn biết những mánh riêng, còn thứ kia lại dựa vào may rủi. Hắn ghét may rủi.

-Vác xác đến và thách đấu Năm mắt lươn, liều nhỉ?

Giọng nói phát ra từ sau lưng và Hỏa Nghi biết đó là Thanh Nhi. Hắn chậm rãi quay lại, bản mặt cố ra vẻ ngầu:

-Vậy tôi là người đàn ông tuyệt vời chứ hả?

-Một thằng ranh con thích thể hiện. – Cô gái lắc đầu.

Hỏa Nghi nhún vai:

-Ranh con cũng được. Miễn sao tôi thắng, mời cô đi ăn là được, he he!

-Đừng giỡn mặt! – Thanh Nhi nổi cáu – Tôi không biết cậu mưu tính chuyện gì, nhưng tôi biết Phi Thiên các người đang tìm cách thúc ép cha tôi! Tại sao các người không chịu buông tha ông ấy?

Trực giác phụ nữ luôn nhạy cảm hơn mọi máy móc tân tiến. Hỏa Nghi không tốn thời gian giải thích với phụ nữ, hắn bỏ đi rồi nói:

-Có người nên thay đổi, có người nên sống ở nơi mà họ thuộc về. Có thể không vui, nhưng ít nhất họ cũng không trở thành xỉ thép!

Thanh Nhi uất ức không nói nổi lời nào, thâm tâm chỉ mong Hỏa Nghi thua sạch trước Năm mắt lươn.

Hỏa Nghi trở lại sới bạc. Trò chơi chính thức bắt đầu. Hắn cùng ông chủ Năm đặt “hộp” vào khe cắm, cả hai đều đặt cược mười thùng vàng trong ván đầu tiên.

Theo luật, nhà cái đi trước. Năm mắt lươn chậm rãi thò tay vào chậu, bàn tay bè bè rờ mó khắp mọi chỗ. Đây gọi là “khoắng đáy” – một loại chiến thuật khi chơi thuyền chìm thuyền nổi. Hàng trăm đồng xu bề ngoài giống nhau nhưng mỗi đồng lại có trọng lượng riêng biệt, “khoắng đáy” sẽ cho người chơi biết những đồng nào nhẹ hơn, đồng nào nặng hơn. Kỹ năng này yêu cầu người chơi sở hữu xúc giác tinh tế hoặc qua luyện tập. Năm mắt lươn tiếp xúc cờ bạc từ nhỏ, lại thêm tập luyện nên các giác quan mẫn tiệp hơn người thường. Sau vài phút thăm dò, lão già chọn một đồng xu trọng lượng trung bình, tay rút chậm rãi khỏi mặt nước đoạn đặt vào thuyền.

Đến lượt kế tiếp, Hỏa Nghi cũng dùng chiến thuật “khoắng đáy” xác định trọng lượng từng đồng xu. Hắn không đánh bạc song hàng ngày tiếp kim loại thành quen, không những biết rõ trọng lượng từng đồng mà còn biết chúng làm từ chất liệu gì. Nhìn cách hắn “khoắng đáy”, Năm mắt lươn biết Hỏa Nghi không phải tay vừa. Lão rót trà mời hắn đoạn cười:

-Chuyên nghiệp lắm! Cậu tự tin đấu nhà cái không phải là không có lý do! Nói nghe coi, tại sao cậu cần ta chống lại Đông Hoàng?

Hỏa Nghi cẩn thận bỏ một đồng vào “thuyền”, sau đáp:

-Lẽ ra có thể nhờ vả chính quyền Xích Quỷ! Đáng tiếc, chúng tôi chưa hiểu hết những mối quan hệ nhì nhằng phức tạp ở đất nước các ông. Và chúng tôi không định tìm hiểu thêm những mối quan hệ ấy. Việc cần làm là chứng minh Đông Hoàng phạm tội.

Cốc thủy tinh hơi lún xuống sau lượt đi của Hỏa Nghi. Năm mắt lươn rà đáy chậu tìm đồng xu khá nặng rồi đặt vào “thuyền”, chiếc cốc lún nước rõ rệt. Theo lẽ thường, người chơi sẽ dùng đồng xu nhẹ kiểm tra tải trọng của “thuyền” sau đó mới dùng những đồng nặng hơn để quyết định ván đấu. Tuy nhiên Năm mắt lươn dùng đồng xu nặng từ sớm cho thấy lão biết tải trọng của cốc từ trước đồng thời gây áp lực tâm lý lên đối phương. Hỏa Nghi lựa vài đồng dưới đáy chậu, ánh mắt lộ rõ sự đắn đo. Lão già cười:

-Tóm lại là cậu muốn ta làm công việc bẩn thỉu gì đấy thay cậu?

Hỏa Nghi đặt một đồng xu trọng lượng nhẹ dựa thành cốc. Vì không rõ “thuyền” chịu được tới đâu nên hắn chưa vội mạo hiểm. Gã trai trẻ nhìn lão già rồi tiếp lời:

-Không hề bẩn thỉu, ngài mắt lươn à! Ồ, xin lỗi, anh Năm! Đây là việc hợp pháp nhưng như tôi đã nói, ở đất nước phức tạp của các ông, nó trở thành bất hợp pháp.

Ông chủ Năm tiếp tục bỏ đồng xu hạng nặng, chiếc cốc ngập nước quá nửa. Lão nói:

-Cậu tự giới thiệu mình làm việc cho chính phủ Phi Thiên. Vậy lấy gì xác thực đây?

-Ông biết công chúa Lục Châu chứ? Cô ấy là thánh sứ và tôi là hộ vệ.

Nói đoạn hắn kéo tay áo cho Năm mắt lươn thấy vết xăm hình đôi cánh. Lão già nhìn chằm chằm rồi đột nhiên cười ha hả:

-Nói thật nhé, ngoài kia đầy thằng có hình xăm này! Công chúa Lục Châu? Dĩ nhiên tôi biết! Nhưng cậu giải thích không thuyết phục! Kìa, đến lượt cậu đấy!

Hỏa Nghi không biết nên dùng đồng xu hạng nặng hay trọng lượng trung bình. Dùng đồng nặng thì sợ chìm “thuyền”, đồng trung bình thì không đẩy được đối phương vào thế khó. Hắn rà tay khắp đáy chậu mà chưa nghĩ ra chiến thuật phù hợp. Ông chủ Năm nhấp ngụm trà mà vẫn dõi theo từng cử động của đối thủ, ánh mắt chợt lóe tia lạnh lẽo:

-Mà hộ vệ thánh sứ tới đây làm chi? Công chúa Lục Châu cao quý cần người bảo vệ ngày đêm, hộ vệ như cậu có vẻ… hừm… sao nhỉ? Thiếu tư cách đạo đức! Nói thẳng là mất dạy đó!

Lão cười ha hả. Hỏa Nghi không thể nói công chúa đang trên đường bắt Quỷ Vương, đây là chuyện tối mật. Nhưng nếu không kể rõ đầu đuôi thì Năm mắt lươn sẽ chẳng tin. Vậy làm sao? Hỏa Nghi vừa nghĩ cách đối phó lão già lại vừa tính kế thắng ván bạc. Hắn bốc đại một đồng xu cỡ trung bình bỏ vào “thuyền”, hai phần ba thân cốc giờ lơ lửng trong lòng nước. Năm mắt lươn nói tiếp:

-Tuy nhiên cậu bỏ công lặn lội tới đây, xem chừng không phải nói dối. Ta đoán cậu nhờ vả ta vì không thể đưa người vào Cửu Long?

Lời này đυ.ng trúng tim đen của Hỏa Nghi. Bị đối phương nắm thóp sẽ không có lợi, hắn bịa chuyện sao cho hợp tình hợp lý:

-Phi Thiên có thể đưa đội đặc nhiệm vào. Nhưng thời gian cấp bách nên phải nhờ lực lượng khác…

Năm mắt lươn sục sạo đáy chậu. Lão tiếp tục chọn đồng xu loại nặng, cặp môi thâm sì cười gằn:

-Đừng tưởng ta lo kinh doanh mà không hiểu biết tình hình thời sự! Xích Quỷ và Phi Thiên quan hệ phức tạp, hơn nữa lại không phải là liên minh, sao Phi Thiên đưa lực lượng vũ trang vào được?

Lão bỏ đồng xu vào cốc khiến nó lún sâu hơn, nước đã ngấp nghé miệng. Hỏa Nghi dự cảm chẳng lành. Hắn thò tay lấy đồng xu nhẹ nhất rồi đặt vào “thuyền”. Chiếc cốc vẫn giữ nguyên vị trí cũ, hoàn toàn không suy chuyển. Năm mắt lươn cười:

-Thua rồi, nhóc ạ!

-Cái gì?

-Cậu không hiểu đất Cửu Long, không hiểu Xích Quỷ.

Chiếc cốc bất chợt lún thêm tí nữa, nước tràn qua miệng dìm nó xuống đáy chậu. Máy tính vang lên giọng nói tự động:

“Nhà cái thắng, tài khoản có bảy trăm thùng vàng. Khách hàng thua, tài khoản âm bảy trăm thùng vàng.”.

Hỏa Nghi tái mặt, hắn chỉ tính trọng lượng đồng xu mà quên rằng chúng dính nước. Càng nhiều đồng xu, lượng nước tồn dưới đáy cốc càng nhiều. Một nước đi của Năm mắt lươn đã quyết định kết cục ván đấu và hắn đã thua ngay từ lúc đó.

-Chơi tiếp chứ? – Ông chủ Năm cười.

Hỏa Nghi chợt nhận ra mình chẳng hiểu quái gì về xứ này. Lời cảnh báo của Thanh Nhi không sai, vác thân đến đây một mình thực quá dại dột.

-Chơi tiếp! Đêm dài lắm lần đi vệ sinh (*), anh Năm ạ!

Trong lúc đó Thanh Nhi cùng cô bạn tóc nhiều màu đang chăm chú theo dõi trận đấu thuyền chìm thuyền nổi qua màn hình ba chiều. Lúc đầu Thanh Nhi mong Hỏa Nghi thua không còn manh áo, nhưng nghĩ sao nàng lại mong hắn thằng dù cơ hội là… không có. Cô nàng tóc nhiều màu lắc đầu cười:

-Tưởng hắn dữ dội thế nào chứ? Mới vài lượt đã thua rồi! Xem làm gì nữa?

Thanh Nhi lắc đầu chán nản. Cô gái đi xuống tầng dưới đoạn châm lửa hút điếu thuốc, trong lòng chộn rộn chẳng yên vì lo cho gã trai ngu ngốc kia. Nàng sợ một kiếp người nữa lại chôn sâu bởi Năm mắt lươn. Đồng cảm chăng? – Nàng tự hỏi.

-Bận rộn gì không?

Tiếng nói khô khốc từ sau lưng khiến Thanh Nhi sững người. Nàng quay lại và thấy một gã đeo khẩu trang với ánh mắt ngái ngủ đương nhìn mình. Cô gái lắp bắp:

-Quạ Đen… anh tới đây làm gì?

-Đông Hoàng muốn gặp cô. Tiện thể sửa giùm tôi.

Gã lôi ra một cán kiếm, thanh kim loại từ trong cán bật ra thành hình lưỡi kiếm như mũi khoan nhọn hoắt, hình dáng kỳ dị không giống lưỡi kiếm bình thường. Thanh Nhi nhìn thanh kiếm, ánh mắt chan chứa cảm xúc vì gặp lại vật xưa cũ nàng từng khổ công chế tạo:

-“Muỗi vằn”…

(*) chú giải: Hỏa Nghi đọc sai thành ngữ.