Chương 1
Tô Phù là người đẹp song tính nổi tiếng gần xa, đáng tiếc còn trẻ đã phải lấy chồng, có điều người anh gả cho là con trai của lão Cố trưởng thôn, cũng coi như là trai tài gái sắc.
Có điều bọn họ không biết, con trai Cố Viễn của trưởng thôn là ma ốm, mọi người chỉ biết con trai của trưởng thôn muốn thi Trạng Nguyên, bây giờ cũng đã tới bậc tú tài, vậy nên cũng vô cùng tán đồng với Cố Viễn như khuê nữ “cổng ngoài không ra, cửa trong không bước tới” này. Tú tài sao? Đương nhiên là ngồi đọc sách trong thư phòng rồi!
Có người cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi: “Tú tài thôn bên cạnh thỉnh thoảng cũng ra ngoài đi dạo, sao tú tài thôn mình lại giống như khuê nữ?”
Người khác mắng hắn: “Ông thì biết cái gì? Cố Viễn thi Trạng Nguyên, thôn bên cạnh làm sao so sánh được?”
Ban đầu, Tô Phù biết mình phải gả cho nhà trưởng thôn thì rất vui, dù sao nhà trưởng thôn cũng là nhà giàu có nhất xung quanh, hơn nữa người dân xung quanh đều khen tính tình trưởng thôn rất tốt, con trai cũng rất tuấn tú, lại có tài hoa.
Tô Phù cũng tự biết lượng sức mình, đối với gia đình giàu có mà nói, chỉ ngoại hình thôi thì chưa đủ mà còn cần có tài năng. Đáng tiếc nhà Tô Phù không có đủ điều kiện cho đi học, Tô Phù không có khả năng trèo cao.
Chờ đến ngày gả chồng, Tô Phù dậy sớm rửa mặt chải đầu trang điểm, ngồi lên kiệu tới nhà trưởng thôn. Anh mong chờ muốn được gặp mặt trượng phu tương lai, nhưng khăn voan đỏ đã che khuất tầm mắt của anh.
Tô Phù đành phải kiên nhẫn thầm nhủ không cần vội vàng, sớm hay muộn cũng sẽ nhìn thấy. Nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc lát nữa, Tô Phù cảm thấy hơi ngượng ngùng. Lúc giặt quần áo, mấy người phụ nữ đã thành hôn tụ tập với nhau thảo luận chuyện phòng the, anh cũng nghe lén mấy lần, nghe nói rất sảng khoái nên anh cực kỳ mong chờ.
Tô Phù ngồi trên giường đợi, chờ đến khi trời tối, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, anh không nhịn được cảm thấy vui vẻ. Chắc hẳn là Cố lang đã tới, nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, anh lại càng thấy xấu hổ.
Chỉ thấy một người đàn ông chậm chạp tiến vào, tiếng bước chân lại gần người Tô Phù.
Tô Phù ngượng ngùng nói: “Tướng công, nên vén khăn voan rồi.”
Người đàn ông không nói lời nào, vén khăn voan. Tô Phù giương mắt lên nhìn, đúng là một gương mặt điển trai, có điều sắc mặt trắng bệch, mắt có quầng thâm đậm, vừa nhìn đã biết cơ thể yếu ớt.
Người đàn ông mở miệng: “Nương tử, khụ khụ, anh là Cố Viễn, đang đọc…” Dứt lời là 1 chữ chương, cộng thêm 19 tiếng khụ.
Tô Phù đành phải đứng dậy rót chén nước đưa cho Cố Viễn.
Cố Viễn nhận lấy, uống xong lại ho khan một tiếng: “Giờ không còn sớm nữa, mau nghỉ đi.”
Tô Phù kinh ngạc, muốn bắt đầu chuyện kia sao? Nhưng mà trông Cố Viễn như vậy, có khi nào sẽ chết trên bụng hắn không…
Cố Viễn cởi hết quần áo của Tô Phù, lót khăn dưới người Tô Phù, sau đó cũng cởϊ qυầи áo của mình ra. Anh ta đỡ dươиɠ ѵậŧ cọ xát miệng huyệt của Tô Phù, khô ráo không vào được nên đành phải dùng mỡ lợn bôi lên, rồi cắm vào mạnh mẽ.
“Đau quá… Tướng công… Nhẹ một chút…” Tô Phù là lần đầu tiên, vừa đau vừa rát, sau vài lần Cố Viễn cắm rút ra vào thì chậm rãi cảm nhận được sự sung sướиɠ, bắt đầu rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.
Cố Viễn không lên tiếng, nhanh chóng ra vào bên trong hoa huyệt của Tô Phù, sau đó kêu lên một tiếng, cuối cùng đâm thật sâu rồi bắn ra.
Tô Phù không nghĩ Cố Viễn nhanh như vậy, mình còn chưa cảm nhận được chút thoải mái gì… Nhưng anh không dám nói, không thể nói mình muốn nữa, vậy chẳng phải là da^ʍ phụ hay sao. Anh nhìn Cố Viễn, chỉ thấy sắc mặt Cố Viễn càng thêm xanh trắng, hơi thở cũng yếu dần, anh ta nằm liệt trên người Tô Phù không chịu nhúc nhích.
Tô Phù đẩy Cố Viễn, sợ hãi nói: “Tướng công, anh không sao chứ?”
Sẽ không chết trên bụng hắn luôn chứ?
Cố Viễn yếu ớt nói: “Không sao đâu nương tử, anh hơi mệt một chút, chúng ta ngủ sớm đi.” Vừa dứt lời thì xoay người nằm sang bên cạnh, chưa gì đã ngủ say.
Tô Phù nằm ở trên giường, mãi không thể bình tĩnh lại. Anh không phát ra tiếng động, quay đầu nhìn gương mặt trắng bệch kia của Cố Viễn, tâm lý cảm thấy trống rỗng. Anh nhìn bên dưới của mình còn đang dính ướt dâʍ ŧᏂủy̠, miệng huyệt không ngừng khép mở dụ dỗ đàn ông tiến vào, nhưng đáng tiếc là bây giờ không có ai nhìn ngắm cảnh tượng phong tình này.