Chương 1: Thù hận

01: Thù hận

Thường Huyên, kẻ khống chế toàn bộ đế chế hắc đạo Thanh Diệu, ông trùm buôn bán súng đạn, sau chín tháng hai ngày chống lại lệnh bắt giữ, cuối cùng vẫn bị đánh chết.

Chuyện bảo mật hắn vẫn luôn làm rất tốt, vốn là tuyệt đối không có khả năng bị cảnh sát bắt được dù chỉ là một chút ít dấu vết để lại.

Nhưng đến cùng lại là tài xế bán đứng hắn.

Người theo hắn 5 năm, cậu tài xế kiêm trợ thủ luôn luôn ít nói kia thế nhưng là cảnh sát ẩn núp ở hắn bên người, một kẻ ẩn nhẫn nằm vùng!

5 năm, Thường Huyên tất nhiên cũng từng thử hắn, điều tra về người nhà cùng tin tức của hắn, hết thảy hết thảy đều khiến Thường Huyên dần tiêu trừ hoài nghi. Thậm chí, cậu ta vẫn luôn điệu thấp đồng thời là một người vô cùng thông minh.

5 năm, Thường Huyên coi hắn như anh em tốt của mình... Không, có lẽ không chỉ đơn giản là anh em như vậy.

Thường Huyên hắn là người kế thừa gia nghiệp, cũng không phải trải qua quá nhiều hung hiểm, cũng không cần dốc sức đã có thể đứng ở địa vị cao. Kỳ thật đối mặt với lòng người hắn không thể nào tinh thông như người cha của hắn. Thẳng đến một khắc hắn bị người đánh gục, trong ánh mắt hắn, mới để lộ ra thần sắc không thể tin. Ngay sau đó, thân thể hắn bị nện thật mạnh xuống đất. Linh hồn lập tức thoát khỏi, trôi nổi trong không gian.

Hắn thấy thi thể của mình bị chở đi, tổng bộ Thanh Diệu bị cảnh sát điều tra triệt để. Nhưng cho dù tìm được chỉ xót số ít tâm phúc của hắn mới biết được bí mật kho hàng. Vũ khí buôn lậu giá trị trăm tỷ bị lục soát, tiêu hủy, tang vật đều được lấy ra, chứng cứ vô cùng xác thực, tổng bộ Thanh Diệu tồn tại bao năm bị dọn sạch trong thời gian ngắn đến không còn một mảnh.5723 thành viên tổng bộ chạy chạy, trốn trốn, đến cuối vẫn trung thành và tận tâm thắt cổ tự vẫn mà bỏ mình…… Đế chế đã từng hô mưa gọi gió một tay che trời, liền như vậy tan thành mây khói, giống như cái khoảnh khắc tòa cao ốc trăm tầng sụp đổ.

Mẹ hắn sau khi nghe tin con trai mình bị gϊếŧ chết, lại đối mặt gia nghiệp đã rơi vào tuyệt cảnh, bệnh tim đột phát không trị được cũng đã bỏ mình. Tất cả mọi người ốc còn không mang nổi mình ốc. Sau khi bà mất mấy ngày cảnh sát mới phát hiện ra thi thể.

Thường Huyên ở không trung nhìn thi thể mẹ mình bị nâng trên cáng. Lại nhìn đến một thân cảnh phục có vẻ cực độ xa lạ kia - Từ Nam, Thường Huyên không biết chính hắn đã là nghiến răng nghiến lợi đầy mặt hận ý! Nếu hắn có thể, hiện tại liền muốn đem tên Từ Nam kia ăn tươi nuốt sống!

Thứ gọi là tình yêu như có như không ấy cũng đã sớm tiêu tán vô tung vô ảnh, ngược lại đổi lấy thù hận càng sâu. Thường Huyên nghĩ đến vì chính hắn luôn tín nhiệm Từ Nam, mới cửa nát nhà tan, trăm năm cơ nghiệp hủy trong một sớm một chiều. Trong l*иg ngực hắn hừng hực lửa giận, quả thực muốn thoát ra thiêu đốt tất cả!

Nếu có kiếp sau, hắn nhất định phải báo thù!

Hắn muốn cho người kia cả đời sống không bằng chết!