Qua hồi lâu, hắn dường như chơi chán rồi, ném súng bắn nước đi. Tiểu huyệt Bạch Chỉ không ngừng run rẩy, chậm rãi phụt ra nước đã mạnh mẽ rót vào trong cơ thể.
Người đàn ông không chớp mắt nhìn hết thảy, đột nhiên vươn ngón giữa, cắm vào hạ thể cô, ngăn nước chảy ra, tà ác khắp nơi quấy loạn, một cái tay khác lại bắt đầu dùng sức ấn bụng nhỏ cô, bức hạ thể cô một trận bủn rủn trướng đau.
"A, ha a, cút ngay, anh là đồ biếи ŧɦái." Bạch Chỉ vặn vẹo mông, bị kí©h thí©ɧ càng thêm khó chịu.
Đôi mắt người đàn ông lại hơi hơi sáng, hắn quả thực rút ngón tay khỏi tiểu huyệt cô, rất hứng thú mà nhìn d*m thủy và nước trong nháy mắt đồng thời phun ra thành một màn dâʍ đãиɠ.
Không đợi dòng nước xong, hắn đột nhiên dùng sức bẻ ra tiểu huyệt mềm mại run rẩy của cô, dựng thẳng vật lớn, mạnh mẽ lấp kín tiểu huyệt đang phun nước, đâm thọc thật sâu vào âm đ*o cô, cậy mạnh hung hăng thọc vào rút ra.
"Ô... Ô ô ô a... Ân... Cứu mạng... Cứu mạng... Triệu Tử Huân..." Bạch Chỉ sớm đã không thể thừa nhận, chỉ có thể bất lực kêu to.
Người đàn ông ở trước người cô, vật lớn cơ hồ đẩy cơ thể cô lên từng chút một chút, hai tay nắm hai viên đậu nhỏ cương cứng, không hề thương tiếc về dùng sức kéo, mang đến cho cô từng đợt kɧoáı ©ảʍ hỗn loạn đau đớn.
"Em gọi tên gì cho mất hứng vậy? Gọi Lý Kiêu, nhanh lên, gọi nghe một chút."
"Không, không... Triệu Tử Huân... Cứu cứu ta... Ô ô..." Nghe hai chữ này, cô nhớ lại nàng khi Triệu Tử Huân dặn dò, trong lòng một mảnh tuyệt vọng.
"Em không gọi tôi liền thao phiên em, đợi lát nữa gọi Triệu Tử Huân tiến vào, ngay trước mặt hắn thao em đến tử ©υиɠ tất cả đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi. Sau đó hai chúng ta làm một trận chết ngươi, em cho rằng hắn sẽ không cùng tôi làm em một trận sao?" Chính Lý Kiêu cũng không biết mình đang nói cái gì, hắn đã thật lâu không hưng phấn như vậy.
"Ô ô ô... Lý... Lý Kiêu..." Âm thanh của cô mang theo nồng đậm tuyệt vọng, còn có không tự giác cầu xin.
Lý Kiêu kêu lên một tiếng, tiến vào cửa tử ©υиɠ, đem tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầy tràn bắn ở thân thể cô, gắt gao bắn vào. Đợi cô đánh mất ý chí phản kháng, mềm mại tê liệt ngã xuống trước người hắn, mới rút ra cự vật, nhìn tiểu huyện run rẩy bất kham nặng nề phụt ra một dòng lại một dòng chất lỏng vẩn đυ.c.
Thân thể cô vừa rồi bị Lý Kiêu quá mức tàn nhẫn đùa giỡn, đầu óc đã sớm choáng váng, biểu tình hoảng hốt. Theo hắn phóng thích, trước mắt cô một mảnh đen kịt, đánh mất ý thức, té xỉu trên mặt đất.
Lý Kiêu không có chút khái niệm gì về thương hương tiếc ngọc, thậm chí bàn tay dùng sức nhéo vυ" cô, nhìn nhũ thịt đánh vào nhau, tạo nên cuộn sóng mê người, lại bắt đầu xả lộng đầu v* sưng đỏ của cô.
Qua một hồi lâu, người đàn ông thấy cô không hề phản ứng, xác nhận cô thật sự hôn mê, sẽ không lại tỉnh lại, mới hậm hực dừng động tác, kéo khóa quần, đứng dậy lập tức rời đi.
Phòng tắm vòi sen, cô gái hôn mê một mình lưu nằm trên sàn nhà lạnh băng, thân thể trần trụi đầy ắp dấu vết bị ngược đãi. Súng bắn nước bị ném ở một bên, không ngừng phun ra cột nước. Sàn nhà ướt nhẹp, phản chiếu cảnh tượng da^ʍ mỹ trong phòng tắm vòi sen.