Hai ngón cái Triệu Tử Huân phân biệt ấn trên đầu v* cô, Bạch Chỉ giống như bị điện giật sợ hãi kêu một tiếng, dòng điện hỗn loạn đau chạy trong óc cô. Hắn vê lộng hai điểm đỏ thắm, hơi hơi tách ra vệt đỏ bị che kín trên vυ", rút ra vật lớn dữ tợn, thở hổn hển, một chút mà đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn trên mặt cô.
Chất lỏng màu trắng vẩn đυ.c phun ra trên lông mi cô, đôi mắt, cái mũi cùng trên môi, tạo thành dòng nước từ mặt bên chảy xuống.
“Ân... Ân... Ha a...” Lông mi Bạch Chỉ bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm dính vào nhau, tầm nhìn của cô mơ hồ màu trắng, khẽ nhếch miệng ức chế không được mà thở dốc.
Đó là một cảm giác kỳ quái, rõ ràng không có bị bất cứ thứ gì cắm vào, cô lại đạt tới cao trào.
Dường như nhính mình bị người đàn ông này tước đoạt cùng chiếm hữu du͙© vọиɠ, không hề có ý thức của mình.
Tiểu huyệt sưng đỏ trống rỗng cao cao nâng lên, không ngừng run rẩy, phun ra từng dòng d*m thủy trong suốt, chảy qua kẽ mông, dính vào khăn trải giường.
Có chất lỏng chảy trong miệng cô, cô theo bản năng duỗi lưỡi liếʍ đi, thần thái mang theo mị hoặc không tự chủ mị.
Người đàn ông dùng vật lớn cứng rắng chọc môi cô, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn thừa vào trong miệng.
“Tiểu tao hóa, không cắm vào cũng có thể cao trào... Hửm?” Triệu Tử Huân đã sớm chú ý tới phản ứng thân thể cô, dùng ngôn ngữ hạ lưu khıêυ khí©h cô, nhẹ nhàng xoa đầu v* cô, liên tục mang đến kɧoáı ©ảʍ cho cô.
Bạch Chỉ cao trào còn chưa qua, đầu v* bị trêu đùa cứng mà đứng thẳng, từng trận kɧoáı ©ảʍ làm cô khép hai chân, nhẹ nhàng cọ xát, trong miệng phát ra ưm ưm rêи ɾỉ.
Người đàn ông nhìn bộ dáng cô ở dưới thân hắn bị du͙© vọиɠ đoạt đi lý trí, trong lòng có kɧoáı ©ảʍ chinh phục mãnh liệt. Hắn đỡ vật lớn của mình, dùng nó nhẹ nhàng đánh vào mặt cô, nam căn đỏ tím dữ tợn tàn sát bừa bãi gương mặt trắng nõn, cho thị giác người ta kí©h thí©ɧ mãnh liệt.
Bạch Chỉ khép hờ mắt, môi mở ra, nhẹ giọng thở dốc, trên mặt tất cả đều là dâʍ ɖị©ɧ, hồn nhiên không biết dáng vẻ này có bao nhiêu dâʍ đãиɠ mê người.
Qua thật lâu, Bạch Chỉ mới mặc quần áo. Màu xám mềm mại dính sát, bộ ngực no căng có hai điểm nhỏ cứng nổi lên, hiện rõ dấu vết.
Mặt cô còn đỏ ửng, môi sưng đỏ, trên người che kín dấu vết hoan ái.
Triệu Tử Huân nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cô, tính chiếm hữu ôm chầm eo cô, nâng cằm cô lên, nặng nề hôn môi.
Cô mỏng manh đáp lại, phí công mà nhẹ nhàng chống đẩy hắn. Một hồi lâu, người đàn ông mới buông cô ra.
“Em quá mức mỹ vị, anh thật sợ chính mình tinh tẫn nhân vong.” chóp mũi người đàn ông nhẹ nhàng cọ bên gáy cô, nghiêm túc nói.
Bạch Chỉ cảm thấy thẹn cúi đầu: “Em... Muốn tắm rửa một cái.”
“Tắm rửa? Hiện tại cũng không phải là thời điểm tốt.” Triệu Tử Huân nói: “trước tiên em ở đây một hồi, bất luận kẻ nào tới gõ cửa cũng không cần đáp lại. Anh ra ngoài tìm gì đó cho em ăn, trời tối rồi đưa em đi tắm rửa.”
Bạch Chỉ gật gật đầu, chờ Triệu Tử Huân rời đi.
Triệu Tử Huân lại vẫn không nhúc nhích, đứng tại chỗ nhìn cô, Bạch Chỉ không biết làm sao mà nhìn lại hắn.
“Anh lấy đồ ăn cho em, em...” Triệu Tử Huân hơi hơi mỉm cười, dùng ngón trỏ chạm chạm gương mặt mình, “Nơi này, hôn anh một cái.”
Mặt cô đỏ lên, thò lại gần, bay nhanh mà hôn một cái trên mặt hắn, cúi đầu.
Triệu Tử Huân phát ra tiếng cười trầm thấp, lúc này mới rời phòng ngủ.
Triệu Tử Huân chân trước mới vừa đi, Bạch Chỉ liền cẩn thận khóa trái phòng ngủ, có chút kiệt lực dựa vào trên giường.
Hắn tinh lực quá mức tràn đầy, một lần lại một lần mà muốn cô, cô cơ hồ không thể thừa nhận. Hiện tại hạ thân cô lại sưng lại đau, toàn thân nhão dính dính, đều là chất lỏng hoan ái, làm cô cảm thấy rất khó chịu, chỉ nghĩ tắm rửa một cái.
Triệu Tử Huân luôn miệng nói phải bảo vệ cô, nhưng, hắn luôn đổi ý... Bạch Chỉ nghĩ đến hắn đã từng đáp ứng sẽ không chạm vào cô, sau một lần lại một lần mà đùa giỡn cô, cuối cùng còn bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt, trong miệng... mặt cô bắt đầu nóng lên, cảm thấy ủy khuất, lại cảm thấy thẹn.