Tâm thần Bạch Chỉ gần đây có phần không yên.
Anh trai Bạch Quân của cô muốn kết hôn, nhưng chị dâu tương lai dường như không quá thích cô.
Cô và anh trai một năm trước mới được đoàn tụ. Trước đó, cô cũng không biết ba ruột của mình là tổng tài của tập đoàn Bạch thị, cũng không biết mình còn có một anh trai cùng cha khác mẹ. Mẹ cô một mình nuôi cô lớn lên, sau đó bị bệnh qua đời. Mãi sau, anh trai mới tìm thấy cô, đồng thời nhận cô.
Mà cô cũng không thích bầu không khí ở Bạch gia, cũng không có cảm giác gì thân thuộc đối với người ba ruột vẫn đang bệnh nặng trong người, cho nên sau khi tốt nghiệp đại học, cô rời khỏi biệt thự Bạch gia, làm một nhân viên nhỏ trong một công ty nhỏ, một mình ở trung tâm thành phố tự thuê một căn phòng nhỏ để ở.
Sinh hoạt của cô vẫn như cũ đơn giản mà an nhàn, nhưng cũng có một chút bất đồng —— cô không hề lẻ loi một mình, mà nhiều thêm một anh cả dịu dàng thường xuyên đến thăm cô. Vì thế, cô luôn cảm tạ thế giới này.
“A Chỉ, hôm nay anh không có cách nào qua đó, công việc cho tiệc đính hôn quá bận rộn, Cố Hồng lại luôn tức giận.” Bạch Quân ở trong điện thoại thở dài một hơi.
“Ừm, không sao đâu.” Bạch Chỉ ngồi trên ghế sofa trong căn nhà nhỏ, “Tình hình chị dâu bây giờ ra sao?”
“Còn đi lại được, mới mang thai hai tháng, không có gì phải cấm đoán. Nhưng tương đối tùy hứng.” Giọng Bạch Quân có chút xa xôi.
Cửa truyền đến ba tiếng gõ nặng nề.
“Làm sao vậy, có người gõ cửa hả? Ai đấy?”
“Ừm, có thể là chuyển phát nhanh tới rồi... Em gác máy trước, chờ đến lúc anh có thời gian rồi hẵng qua đây thăm em, không có gì quan trọng lắm đâu.” Bạch Chỉ nói, từ trên sô pha đứng dậy đi mở cửa.
“Ài, người còn chưa tới đã bị hạ lệnh trục khách, vậy được rồi, anh không dong dài, em ra lấy hàng chuyển phát nhanh trước đi.”
“Chào anh, cuối tuần gặp.”
Bạch Chỉ mỉm cười buông điện thoại, mở cửa ra.
Ngoài cửa là hai người đàn ông cao lớn mặc thường phục, so với người thường, thể trạng dường như khỏe khoắn hơn một chút.
“Xin hỏi là Bạch Chỉ phải không?” Trong đó một vị nước da rất trắng, đeo mắt kính, người đàn ông diện mạo văn nhã cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình di động, ngẩng đầu hỏi cô.
“Đúng vậy.” Bạch Chỉ đối mặt với đôi mắt đen thâm sâu sau mắt kính, trong lòng có chút bất an.
Một người khác da hơi ngăm, người đàn ông mang mũ lưỡi trai khoe một hàm răng trắng, nói tiếp: “Rất tốt, cô bị bắt.”
Một còng tay màu bạc khóa đôi tay cô, hai người trái phải chế trụ cô, đưa cô xuống dưới lầu. Hơi thở nam tính tràn ngập cảm giác áp bách trong nháy mắt bao bọc lấy cô.
“Các anh, các anh là ai?” Bạch Chỉ giãy giụa, nhưng vì đôi tay bị khóa nên có vẻ phí công vô ích.
“Cảnh sát.”
“Chứng, giấy chứng nhận đâu? Còn có... Lệnh bắt?”
Hai người liếc nhau, cười.
Vật thể cứng rắn lạnh băng đặt sau lưng cô cách một tầng áo sơ mi mỏng. Người đàn ông đeo kính đem môi dán bên tai cô, hơi thở nóng rực tê dại trộn lẫn với lời nói lạnh băng khiến cả người cô run lên: “Vấn đề của cô quá nhiều.”
“Đi thôi, lên xe.” Người đàn ông da ngăm một phen ôm chầm eo cô, rút ra di động trong túi cô, ném một cái vào thùng rác. Vì bên hông chống một khẩu súng, cả người Bạch Chỉ rét run, bắt buộc phải theo bọn họ xuống dưới.
Bọn họ căn bản không phải cảnh sát... Cô bị bắt cóc.
Bạch Chỉ bị người đàn ông da ngăm ném vào ghế sau chiếc Minibus, đầu óc cô suýt ngất đi, nhưng vẫn ý đồ tìm kiếm lý trí của mình:
“Các anh... Rốt cuộc là ai? Ai cho các anh làm như vậy? Tôi không có gì hết, bắt cóc tôi không có bất cứ chỗ tốt gì...”
“Biết ngục giam tư nhân Vĩnh Trạch không?” Người đàn ông da ngăm ngồi trên ghế lái, từ kính chiếu hậu thu thần sắc bất an của cô vào trong mắt, tốt bụng mà giải thích: “Cô chọc phải người không nên dây vào.”