Chương 20

Nếu như buộc phải chỉ ra đâu là bước ngoặt trong cuộc đời Lâm Loan, thì đó là thời điểm trước khi cậu thành niên.

Từ thời khắc được nhận nuôi, Lâm Loan đối với Lâm gia chính là tràn đầy cảm kích. Về mặt vật chất, Lâm Mưu chăm sóc Lâm Loan tuyệt không thua kém Lâm Dung, hắn mời giáo viên tốt nhất cho Lâm Loan dạy kèm ở nhà, mỗi ngày nghe Lâm Loan đàn bản nhạc mới, phụ đạo cậu làm bài tập. Khi đó Lâm Mưu vẫn duy trì hình tượng người cha mẫu mực, trước khi Lâm Loan đi ngủ hắn còn luôn hâm nóng một cốc sữa bò cho cậu.

Chỉ là con ngươi hắn nhìn Lâm Loan luôn sâu không thấy đáy, theo thời gian Lâm Loan ngày càng lớn lên, hắn càng ưa thích sờ sờ tóc và cái cổ mảnh khảnh của đứa con trai nuôi, nói rằng Lâm Loan sao còn không mau lớn lên đây.

Khi đó Lâm Loan cũng cảm thấy lớn lên là việc tốt, sẽ có thể báo đáp được Lâm Mưu, nhưng vì thời điểm cậu ở cô nhi viện dinh dưỡng không đầy đủ, vốn đang trong tuổi ăn tuổi lớn, nhưng đến mười lăm mười sáu tuổi vẫn mang dáng vẻ mảnh khảnh gầy yếu. Lại chờ thêm hai năm nữa, kèm theo hai lần phát dục mà chiều cao cùng hình thể cậu đều có biến hóa, Lâm Mưu mỗi khi nhìn đến bộ dạng Lâm Loan, đều đắc chí mình không nhìn nhầm người, cũng không uổng hắn chờ lâu như vậy, chờ Lâm Loan từ vịt nhỏ xấu xí chậm rãi lột xác.

Sau này khi Lâm Loan hiểu được ý đồ chân chính của Lâm Mưu, cậu cũng cảm thấy đôi chút may mắn, hoàn hảo Lâm Mưu chẳng hề luyến đồng, cho nên thời điểm mới thu nhận mình không làm sao lên hứng nổi, nếu như thân thể cậu không phát dục trễ như vậy, Lâm Mưu có lẽ đã hạ thủ.

Thế nhưng cậu vẫn phải lớn lên, chất nghệ thuật hun đúc cùng nhiều năm không tiếp xúc với bên ngoài tạo cho cậu khí chất đặc thù, cậu là tác phẩm nghệ thuật Lâm Mưu tỉ mỉ đánh bóng, tương lai cũng là đồ vật Lâm Mưu một tay độc chiếm.

Mà Lâm Loan cũng không phải không hề phát hiện, dù cậu không được tiếp nhận qua tri thức về phương diện này, nhưng thời điểm đàn dương cầm, tay Lâm Mưu vẫn thường ám muội mà xoa xoa eo cậu, điều này khiến Lâm Loan nảy sinh nghi hoặc tự bản năng, có một lần cậu tắm xong, quên mất lấy bột giặt nên đã quấn khăn tắm nửa khỏa thân đẩy cửa phòng tắm ra, cậu không nghĩ tới ngoài kia là cha nuôi vừa vặn ngồi xe lăn xuất hiện, trong tay là một cốc sữa bò.

Lâm Loan nhanh chóng mặc quần áo, ngoan ngoãn uống cạn cốc sữa, nhưng cậu cảm nhận được ánh mắt Lâm Mưu nhìn mình không đúng, có lẽ ánh mắt kia từ đầu vốn đã vậy, chỉ là ngụy trang quá tốt, hiện tại không giấu được, cũng không cần che giấu nữa.

Lâm Loan cảm thấy nghi hoặc, mà thầy giáo dạy đàn của cậu, là người duy nhất có thể giải đáp cậu.

Thầy giáo rất cảnh giác ngẩng đầu nhìn máy quay trong góc phòng, động tác trên phím đàn không dừng lại, khiến hắn trông như chỉ đang đối thoại chỉ dẫn thông thường cho Lâm Loan.

Thầy giáo hỏi: "Vậy cha nuôi em còn có cử chỉ nào em cảm thấy rất kì lạ không?"

Lâm Loan cũng gảy gảy phím đàn: "Mấy ngày trước em nằm trên giường ngủ trưa, bởi vì đồ ngủ chưa được phơi khô, cho nên chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ... sau đó cha liền vào, sờ chỗ đó của em... Em kì thực đã tỉnh, nhưng em sợ sệt, cũng không biết nên làm gì, vẫn giả bộ ngủ. Cha liền... đẩy qυầи ɭóŧ em ra, đẩy ra nhìn..."

Lâm Loan đàn đến loạn nhịp, cậu hỏi thầy giáo, ánh mắt chưa vẻ mê man tột độ: "Thầy, như vậy là bình thường sao?"

Giáo viên của cậu tiếp tục làm bộ dạy học, tuy rằng vừa mới tốt nghiệp chưa tới hai năm, hắn cũng có thể suy đoán được sự tình không đơn giản như vậy, đồng thời nếu hắn không có bất kì hành động gì, tình cảnh Lâm Loan về sau chỉ có thể ngày càng nguy hiểm. Hắn là nhánh cỏ cứu mạng duy nhất của cậu, trước mặt hắn là một người sống sờ sờ, tuyệt không thể trở thành đồ chơi của kẻ đó.

Thầy giáo phổ cập kiến thức giới tính cơ bản cho Lâm Loan, khiến cậu hiểu như vậy là không bình thường, cử chỉ Lâm Mưu làm ra với cậu là dâʍ ɭσạи, là phạm pháp. May mắn bọn họ đã phát hiện sớm, hết thảy đều còn cơ hội.

"Lâm Loan, em trước tiên bảo vệ tốt bản thân, thầy giúp em tìm luật sư xử lí chuyện này, em đã tròn mười sáu tuổi, nếu có thể lên án Lâm Mưu dâʍ ɭσạи với em, vậy hẳn có thể tước đoạt quyền nuôi nấng em của hắn."

Thầy giáo gảy thêm một đoạn ngắn, sau đó kéo nắp đàn, nói với Lâm Loan: "Bài học hôm nay kết thúc tại đây."

Sau đó hắn đứng lên, đưa lưng về phía máy quay, dùng khẩu hình nói với Lâm Loan: "Em sẽ tự do."

Lâm Loan xác thực "tự do", một tuần sau cậu được cảnh sát mang đi với danh nghĩa bảo vệ, tạm thời được thu xếp trong nhà thầy giáo, Lâm Loan cũng không biết chuyện này đã được cho hấp thụ ánh sáng, tuy rằng bên ngoài cũng không rõ ràng tin tức về Lâm Loan, nhưng các vụ bê bối xưa nay không hề thiếu nhiệt độ, dư luận khiến cho lực lượng cảnh sát nhất định phải có hành động, trước tiên đem Lâm Loan cách li khỏi Lâm gia.

Thầy giáo biết bước đi này rất nguy hiểm, thế nhưng chính như thảo luận cùng luật sư, cùng truyền thông hợp tác lay động dư luận, trước tiên càng làm to càng có lợi, Lâm Loan cũng có thể nhanh chóng được đem ra.

Lâm Loan nhiều năm như vậy đây là lần đầu rời ra khỏi Lâm gia, nhưng cậu cũng không ra ngoài, cả tuần đều ở trong nhà thầy giáo. Nhưng tất cả những thứ này đối với cậu cũng đã đủ mới mẻ. Nhà trọ của thầy giáo ở cạnh một bến tàu điện ngầm, mỗi ngày đều có rất nhiều hành khách tới lui qua lại, Lâm Loan chưa bao giờ thấy nhiều người như vậy. Thời điểm thầy giáo ra ngoài vào buổi chiều, Lâm Loan nằm sấp trên người, ghé cửa sổ nhìn người tấp nập qua lại. Đó là đời sống diễn ra thực bình thường, nhưng đối với Lâm Loan, lại vô cùng sống động, làm người háo hức ngóng trông.

"Tự do" của Lâm Loan quá mức ngắn ngủi, một buổi sáng sớm, Lâm Loan nghe tiếng gõ cửa, cậu tưởng thầy giáo có việc gấp trở về, chưa nhìn mắt mèo liền mở cửa luôn.

Nụ cười trên mặt cậu, ngay lúc nhìn thấy người bên ngoài cửa, lập tức cứng còng.

Lâm Dung đẩy xe lăn cho Lâm Mưu tiến vào, nhìn quanh nhà trọ này, không nói gì hết, chỉ thấy ánh mắt ghét bỏ trào phúng.

"Ta tỉ mỉ nuôi con nhiều năm như vậy, con ngược lại tốt lắm, cứ như vậy theo người ta chạy đến nơi này."

"Không phải chạy..." Lâm Loan lần đầu tiên cùng Lâm Mưu tranh luận, "Là tôi, tôi xin thầy giáo giúp tôi..."

"Ôi, mới được mấy ngày, Lâm Loan của ta đã biết cãi lại rồi."

"Tôi không phải... tôi không phải Lâm Loan của ông. " Lâm Loan lắc đầu thật mạnh, "Tôi là chính mình, không phải của ông."

Lâm Mưu nghe được, khoát tay một cái, Lâm Dung phía sau liền ném tờ báo trong tay về phía Lâm Loan. Lâm Loan tiếp nhận, đập vào mắt cậu chính là tiêu đề trang nhất bài báo hôm nay, từng chữ cậu đều hiểu, nhưng ghép lại, lại thành tổ hợp đảo trắng thay đen.

"Cái này là..."

"Cái này là sự thực." Lâm Mưu khoanh tay, ung dung thong thả nói, "Lâm gia hợp tác cùng rất nhiều tổ chức từ thiện là sự thật, nhiều năm qua ta thanh tâm quả dục cũng là sự thật, từ nhỏ ta chưa hề có xu hướng đồng tính là sự thật, tám năm trước ta thu nhận con cũng là sự thật."

"Nhưng rõ ràng ông..."

"Ta rõ ràng động thủ." Lâm Mưu giúp Lâm Loan hoàn thành lời cậu muốn nói, "Đúng vậy, tao rõ ràng dâʍ ɭσạи mày đấy, thế nhưng Lâm Loan, có ai từng thấy sao, có người nguyện ý vì mày làm chứng sao? Nếu như chúng mày lặng lẽ mưu tính, chờ công văn của tòa án gửi tới, tao cũng chẳng thể ứng phó kịp. Nhưng chúng mày cố tình đem tin tức bán cho truyền thông trước, muốn làm to chuyện từ đầu."

Lâm Mưu nhìn Lâm Loan sắc mặt trắng bệch, cười sâu xa: "Mày cảm thấy lấy tin tức hiện tại, mọi người sẽ tin tưởng tao nuôi một thằng nhóc trong nhà chờ cho nó lớn lên, sau đó khai bao, hay là sẽ tin mày trẻ người non dạ bị thầy giáo dụ dỗ chạy trốn, rồi vu oan ngược lại Lâm gia kẻ có ơn với mày đây?"

"Mày và giáo viên của mày, cũng còn quá non, muốn so tài điều khiển dư luận với Lâm gia, mày cảm thấy người ta sẽ tin ai?"

"Lâm Loan" Lâm Mưu gọi tên cậu, "Về nhà đi."

Lâm Loan siết chặt tờ báo, một hồi lâu, cậu lắc đầu một cái, cũng không có cử động.

Lâm Mưu nở nụ cười, như cảm thấy tất cả đều trong dự tính.

"Thật là, không thể để như này được." Hắn lần thứ hai giơ tay lên, lần này, bảo tiêu phía ngoài cửa lôi vào một người. Khi thấy rõ người bị thương kia là ai, phản ứng đầu tiên của Lâm Loan là xông tới, lập tức cậu bị một tên bảo tiêu khác cường tráng đè lại, hắn chế trụ hai tay Lâm Loan không cho cậu nhúc nhích, đồng thời lôi tay phải của cậu đưa tới trước mặt Lâm Mưu.

"Đôi tay này rất dễ nhìn." Lâm Mưu ôn nhu xoa xoa các khớp xương ngón tay mảnh dẻ của Lâm Loan, "Đem lưu vài cái giáo huấn tại đây, Lâm Loan nhất định có thể nhớ cả đời."

Lâm Mưu lại nhíu nhíu mày, lắc đầu một cái: "Thế nhưng đôi này xinh đẹp như vậy, ta cũng không nỡ lưu lại tỳ vết."

"Làm sao bây giờ đây..." Lâm Mưu lầm bầm lầu bầu, làm bộ đột nhiên phát hiện điều gì quan trọng, ý vị thâm trường mà "A" một tiếng. Lâm Dung phía sau đi tới bên thầy giáo Lâm Loan, bạo lực lôi hai tay hắn đè chặt xuống đất, con dao trên tay gác sát cạnh ngón tay hắn.

"Không được-----" Lâm Loan kịch liệt giằng co, mắt thấy mũi dao đã rạch ra một ít máu tươi tại ngón đeo nhẫn người thầy giáo, Lâm Loan vội vã lết đến bên Lâm Mưu quỳ xuống.

"Van cầu ông... xin ông..." Lâm Loan nâng lên tay chính mình, "Cầu ông đừng thương tổn hắn... ông hãy chém tôi! Không được làm tổn thương hắn..."

Lâm Mưu cầm lên lòng bàn tay non nớt của Lâm Loan, như muốn hỏi, đây là bộ dạng cầu xin của con sao?

"Van cầu ông..." Lâm Loan nức nở, nhưng không một giọt nước mắt nào rơi ra, "Tôi biết sai rồi... tôi không bao giờ chạy trốn nữa, tôi biết sai rồi..."

"Còn gì nữa không?"

"Còn có..." Hai tay Lâm Loan nắm chặt lại.

"Còn có... Tôi muốn cảm tạ... cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của Lâm gia..."

"Đây mới là bé ngoan của ta." Lâm Mưu buông tay Lâm Loan ra, hắn thuận theo đầu ngón tay cậu, mò tới xương quai xanh, sau đó thăm dò trong cổ áo Lâm Loan, tại đầṳ ѵú mềm mại, gảy một chút.

Lâm Loan giật mình vừa muốn lùi về sau, thầy giáo của cậu liền bị đau mà kêu thảm một tiếng. Lâm Loan nghe được, cắn chặt răng, lần thứ hai ngồi dậy, miễn cưỡng phó mặc Lâm Mưu đùa bỡn.

"Ta vốn còn muốn chờ một chút.... đợi đến khi con thành niên, mới để cho con "báo đáp" ta thật tốt. Nhưng nếu như con cũng không chờ nổi mà chạy theo người khác, vậy ta cũng không cần phải chờ đợi làm gì."

Từ đó về sau, cơn ác mộng của Lâm Loan lại bắt đầu, mỗi lần cậu đều không có cách nào chịu đựng được những trò điều giáo của Lâm Mưu, thân thể phản kháng cùng với tinh thần suy sụp buộc cậu tìm mọi cách chạy trốn, mỗi lần như vậy, Lâm Mưu sẽ khẽ nhắc nhở một câu, hãy nghĩ lại giáo viên của con. Lâm Mưu biết rõ Lâm Mưu lòng dạ độc ác, một khi cậu phản kháng hoặc dám chạy trốn lần thứ hai, liền thật sự sẽ có người vô tội chịu thương tổn, sau đó có một lần cậu thực sự bỏ trốn, thời điểm bị tóm lại, Lâm Loan lựa chọn bị đâm xuyên âʍ ѵậŧ, đổi lấy bàn tay nguyên vẹn cho người giáo viên.

Khi Lâm Loan kể xong mọi chuyện, cậu đã được Chu Tân ôm vào ngực, Chu Tân như dỗ trẻ con mà nhẹ nhàng vỗ lưng cho Lâm Loan, muốn hống Lâm Loan ngủ.

"Đều đã qua." Chu Tân khẽ nói bên tai Lâm Loan, "Từ giờ đã có anh, em sẽ luôn được an toàn."

"Em vẫn luôn rất sợ, nếu bọn họ gây bất lợi cho anh..."

Chu Tân nở nụ cười, muốn bảo Lâm Loan hoàn toàn không cần lo lắng điều này: "Em có nhớ anh đã từng hỏi em, dù sau này em muốn ở lại L quốc, hay muốn quay về nước, em có thể đi đến bất kì đâu, anh đều ở bên em."

"Có anh ở đây, sẽ không có kẻ nào có thể tổn thương em."

Lâm Loan ngẩng đầu nhìn hắn, một lúc lâu, nguyên bản đang núp trong ngực Chu Tân, cậu chậm rãi lùi về sau một chút, rồi cũng ôm trùm lấy Chu Tân.

"Em cũng không quan tâm hết thảy, chỉ cần có anh ở bên, em ở đâu cũng không quan trọng."

Chu Tân nhớ, lần đầu tiên Chu Tân cũng đã nói như vậy, cậu chỉ cầu được có thế, chỉ cần ở tại bên mình là đủ.

"Ừ." Đau lòng cùng rung động đan xen, Chu Tân đem Lâm Loan ôm thật chặt, nói với thiên nga bé bỏng của hắn: "Từ nay về sau, em không chỉ có một mình nữa."

Chính như Chu Tân cam kết, từ đó về sau, người nhà họ Lâm rốt cuộc không còn xuất hiện trong cuộc sống Lâm Loan. Sau đó Lâm Loan xem tin tức trong nước, biết đến Lâm Dung đại diện cho công ty vật liệu xây dựng Lâm thị đã bị tạm giam, một đoạn video cũ về vụ tai nạn giao thông nhiều năm trước của Lâm Mưu bị khui ra, cùng với lời khai và những bằng chứng mới phát hiện, Lâm Mưu ngồi vững tội danh mưu sát vợ, sớm bị tống vào trại giam trước con trai hắn một bước. Về cơ bản nếu dùng tình huống thân thể của hắn có thể được phóng thích, nhưng ngay ngày thứ hai trong trại tạm giam, Lâm Mưu đột nhiên hô hấp suy kiệt, không có hộ lí chăm sóc bên cạnh, cuối cùng hắn phải trải qua những giây phút cuối đời trong đau đớn thống khổ. Còn Lâm Dung, cũng bị áp giải vào nhà giam một tuần sau đó, với tội danh say rượu lái xe đâm chết người, một đôi tay của hắn bị phế sau một cuộc ẩu đả trong ngục. Còn tên bác sĩ kia, tuy rằng tội danh dâʍ ɭσạи thời kì thụ án không nhiều, chủ yếu bị phạt về kinh tế, nhưng cuộc đời sự nghiệp của hắn đã sớm ngưng hẳn, cõng lấy tội trạng như vậy, quãng đời còn lại hắn chỉ có thể là chuột chạy qua đường.

Mà Lâm Loan, những năm tháng sau này, điều duy nhất có thể tách được cậu và Chu Tân, chỉ có tử vong ở thời điểm đã đi đến tận cùng sinh mệnh.

Đây đều là chuyện sau này, hiện tại Lâm Loan mới chỉ có hai mươi ba tuổi, dưới sự che chở hộ tống của Chu Tân, cậu cũng dần dần trút đi tính ngây ngô rụt rè, lại như ngụ ý trong tên của cậu, cậu là phượng hoàng, phải tự do bay lượn.

Một ngày Chu Tân nhận được tin nhắn từ Lâm Loan, nói cậu có việc gấp không biết khi nào mới xong, cậu sẽ tự mình về nhà. Chờ đến khi Lâm Loan xong xuôi công tác, hai giờ sau cậu bước ra khỏi nhà hát, cậu vẫn nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia.

Lâm Loan ngồi vào vị trí phụ lái, vô cùng thần bí ghé sát Chu Tân: "Em có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?"

Chu Tân chẳng thèm nghĩ ngợi: "Tin tốt."

"Tin tốt chính là, hôm nay em đã tham gia tuyển chọn ghế violon hạng nhất*!"

*QT là "thủ tịch": 首席 Shǒuxí: là kiểu đứng đầu, cao cấp nhất ấy

Chu Tân gật gật đầu: "Vậy còn một tin tốt còn lại đâu?"

Lâm Loan nghi hoặc mà "Ấy" một tiếng: "Chỉ còn một tin xấu thôi nha."

Chu Tân bóp bóp mũi Lâm Loan, sau đó giúp cậu thắt dây an toàn.

"Em ở đây có đặc quyền từ anh, tin tức gì cũng đều là tin tức tốt hết, coi như gặp phải phiền phức, em cảm thấy có gì anh không xử lí được đây?"

Lâm Loan nở nụ cười, cậu vốn rất vui vẻ, lúc này cả người càng thêm rạng rỡ.

"Vậy tin tốt còn lại chính là, em không đạt ghế thứ nhất, nhưng ít nhất cũng được ghế violon thứ hai đó!" Lâm Loan khoa khoa tay diễn tả vị trí sau này mình được ngồi, "Về sau anh ngồi ở chỗ này cũng có thể thấy em, nếu ở góc thì sẽ càng thấy rõ hơn. Em vẫn sẽ tiếp tục cố gắng, tranh thủ sớm lên hạng 1, như vậy có thể ngồi gần ghế chỉ huy nhất**, anh từ vị trí ghế đại biểu lầu hai vừa là vị trí tốt nhất nhìn sân khấu, vừa có thể đồng thời nhìn thấy em."

"Em..." Lâm Loan càng nói càng kích động, mà đột nhiên có chút thẹn thùng, nhìn Chu Tân, lời chưa vội nói ra, mà trước tiên nâng mặt hắn hôn một cái.

"Hôm nay em thật sự rất rất vui." Lâm Loan tươi cười, "Đồng nghiệp biết em cũng báo danh, đều trêu em hẳn là hoàn toàn không có áp lực gì đi, vì dù được chọn hay không đối với em không có ảnh hưởng gì. Mà em kì thực rất coi trọng lần tuyển chọn này, cũng chuẩn bị rất lâu, trước khi thi em vẫn luôn tự nhủ, cứ phát huy biểu hiện tốt nhất bình thường là được, thế mà em chỉ ngày càng thấy sốt sắng. Sau đó em nhìn nghĩ đến anh, em nghĩ em không chỉ có một mình, em cũng đang vì một người khác nữa, em..."

"Em nghĩ muốn vì anh mà trở nên ngày càng tốt hơn."

Lời ra khỏi miệng, Lâm Loan dường như vừa gỡ được tảng đá trong lòng xuống, cậu nói với Chu Tân: "Em sẽ rất nỗ lực, trở nên ngày càng tốt hơn, để sau đó có thể tự tin, ung dung mà đứng cùng một chỗ với anh."

Chu Tân nhìn cậu, vốn muốn nói rằng Lâm Loan đã rất tuyệt rồi, Lâm Loan như thế nào hắn cũng đều yêu thương, lời chưa kịp nói ra hắn liền ý thức được đây là khúc mắc lớn trong lòng Lâm Loan, nhưng chuyện này không khó giải quyết, thứ duy nhất cần chính là thời gian.

"Được." Chu Tân đáp, trong mắt là vẻ ôn nhu trước sau không bao giờ thay đổi, "Vậy mình từ từ bước, còn có cả đời bên nhau kia."

** Thực ra đoạn này mình không hiểu ý tác giả là Lâm Loan muốn đạt vị trí first violin hay là muốn là tay violin đứng đầu: concertmaster, là người ngồi gần nhạc trưởng nhất, hỗ trợ điều chỉnh các tay violon khác và phụ trách trao đổi giữa nhạc trưởng và dàn nhạc. Là vị trí ngoài cùng hàng đầu (gần khán giả nhất) của First Violin trong hình dưới đây. Nếu bản nhạc có đoạn độc tấu violon thì cũng do người này đảm nhận.

1st violin thường khó hơn 2nd violin, 1st violin hiểu sơ sơ thì là kiểu đi giai điệu toàn bản nhạc, còn lại thì phụ trách bè phụ họa vậy.

Ngứa - Chương 20