Chương 2.

Tuy nói Chu Tân chỉ vừa mới tam thập nhi lập (người ta đến ba mươi tuổi mới được coi là sức tự lập đủ vững vàng), thế nhưng cũng đã đứng năm, sáu năm trên bàn mổ, có bệnh lạ nào hắn lại chưa từng thấy, dù cho bệnh tình đang từ nằm trong tầm kiểm soát đột nhiên trở nên không thể cứu chữa, cũng khó khẳng định Chu Tân sẽ xao động.

Nhưng khi một người con trai bảo rằng mình có nỗi niềm khó nói của các chị em phụ nữ, thật sự là lần đầu Chu Tân nghe được, bởi vậy mà đầu óc trở nên trống rỗng trong phút chốc.

Mà Lâm Loan lại chẳng có lí do gì phải lừa hắn cả, cũng không cần dùng phương thức này nếu chỉ đơn giản là chơi đùa một tẹo. Vị hàng xóm mới này của hắn vừa trầm tĩnh vừa tự lập, thậm chí có thể nói là quật cường đến độ cố chấp. Lần gần nhất bọn họ gặp nhau trước đó là vào một ngày mưa tầm tã. Mùa thu ở L quốc thường mưa nhiều, Lâm Loan đi ra từ siêu thị, tay nhấc theo bao lớn bao nhỏ mà không mang theo ô, Chu Tân lái xe qua đúng thời điểm Lâm Loan đang trú dưới tán cây táo gần đó, cố che chắn cho hai chiếc túi nylon lớn. Chu Tân huýt sáo một cái, ra hiệu Lâm Loan có thể qua đây đi nhờ xe hắn, nhưng Lâm Loan cũng chỉ vung vung tay, nói cậu chờ taxi cũng được.

Giá cả thuê xe tại L quốc cùng quốc nội không chênh lệch nhiều lắm, chỉ khác là một bên dùng đồng euro*, Lâm Loan có thể ở cùng một khu nhà với Chu Tân, chắc chắn gia cảnh cũng coi như giàu có, chỉ là Chu Tân đã ngốc ở khu này hơn một năm, biết rằng bắt xe trong ngày mưa tương đối gian nan, Chu Tân cũng không tính là người nhiệt tình, chân côn cũng đã giẫm xuống, sau lại thông qua tấm gương nhìn thấy Lâm Loan co rúc thân thể vì ướt lạnh, vẫn đành tắt máy, bung dù bước xuống, chẳng nói chẳng rằng đem túi nylon của Lâm Loan để thẳng lên xe mình. Ấy thế rồi suốt dọc đường về nhà Lâm Loan đều nói nào là "Cảm tạ", "Đã làm phiền anh rồi", "Thật ngại quá", giống như kiểu Chu Tân là người tốt nhất trần đời vậy. Đến dưới chân nhà trọ, mưa cũng không còn lớn như trước nữa, tuy nhiên rõ ràng bọn họ ở đối diện nhau, vậy mà Lâm Loan cũng không nhờ Chu Tân hỗ trợ, hai tay hai túi, đội mưa xông vào.

*- Ví dụ như ở L quốc và Trung Quốc thuê xe taxi cùng một đoạn đường đều mất 20 đồng, ở Trung là 20 NDT, ở L quốc là 20 euro. Cùng là một con số, nhưng 20NDT= 69.000 VNĐ, còn 20eu=521.000VNĐ.

Hiện tại, vị hàng xóm này của hắn lại một lần nữa quay trở về trên ghế salon, lần này không còn giấu đầu hở đuôi nói về "một người bạn" nữa, mà chỉ đàm luận về chính bản thân cậu.

Hai người rơi vào trầm mặc, Lâm Loan là bởi lúng túng mà ngậm chặt hàm, cảnh này khiến hầu kết của cậu vốn không nhô lên rõ ràng lắm giờ lại càng thêm khó nhìn ra được. Chu Tân nghĩ đến ngày trước, khi hắn mới xuất ngoại, đã học y khoa chính quy năm hai. Đó là giai đoạn cơ sở mà mọi phân ngành đều phải trải qua, về sau phân ban hắn lựa chọn khoa giải phẫu thần kinh, những ngành học khác tuy không tinh thông lắm, song cơ bản vẫn phải nắm ít nhiều,

Nhưng Lâm Loan trước mặt hắn đây, lại là người lưỡng tính dị dạng mà hắn cũng mới chỉ nghe loáng thoáng trong sách giáo khoa, trước giờ chưa từng được diện kiến một thực thể sống sờ sờ như vậy.

Chu Tân nhớ lúc trước hắn từng bảo, nếu đối tượng là Lâm Loan, như vậy bước thứ hai không phải hẹn trước, mà là phải gỡ phòng tuyến tâm lý xuống được cái đã, cần can đảm giãi bày khúc mắc chân thật của mình.

"Tôi như này..." Lâm Loan chỉ chỉ bản thân, "Tôi như này không đi bệnh viện được."

Đúng thế, ngoại trừ lúc thoạt nhìn, hộ chiếu của cậu ghi giới tính nam, nhiều năm như vậy hẳn cũng được xem là con trai mà nuôi nấng, chẳng lẽ giờ muốn cậu lộ ra hết thảy tại nơi đất khách quê người này, một người đàn ông, đến khám phụ khoa?

"Bác sĩ Chu, tôi, tôi xin anh." Lâm Loan khẽ cọ cọ hai đầu gối khép chặt, "Nếu không phải thực sự không chịu nổi, tôi cũng sẽ không xin anh như thế. Thế nhưng phía dưới... phía dưới thực sự rất ngứa. Không chỉ là ban ngày, đã một tuần nay tôi đều ngủ không ngon giấc, từ sáng đến đêm đều khó chịu không ngủ được, thậm chí đang ngủ cũng sẽ khó chịu mà tỉnh lại. Tôi, tôi trước kia chưa từng trải qua cảm giác khó chịu này, tôi cho rằng đây cũng giống như cảm mạo nóng sốt bình thường, có lẽ nhịn đi là được, nhưng rồi..."

"Nếu như là nhiễm khuẩn âʍ đa͙σ hoặc nhiễm trùng nấm men*, hiển nhiên không thể dựa vào một chữ nhẫn mà chịu đựng được, nhất định phải dùng thuốc." Giọng Chu Tân tuy trầm, nhưng tốc độ nói không nhanh, từng câu từng chữ đều được châm chước qua, tránh cho Lâm Loan xấu hổ khó mở miệng.

(*Đợi check raw)

"Tôi cũng đã hỏi hiệu thuốc, nhân viên ở đó nói những loại thuốc này đều bắt buộc cần đơn, nhất định đòi giấy xác nhận từ bệnh viện, nhưng mà tôi không đến bệnh viện được, bác sĩ Chu." Lâm Loan nắn góc áo liều mạng lắc đầu, "Tôi cũng không muốn đi, đi rồi bác sĩ nơi này sẽ nhìn tôi như thế nào..."

"Cậu hoàn toàn không cần lo lắng. Chức trách của bác sĩ là cứu người, đối xử bình đẳng với mọi người bệnh, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ cảm xúc phiến diện nào với bệnh nhân. Cậu đã có thể tin tưởng tôi, vậy tôi cũng hi vọng cậu có thể tin tưởng bác sĩ tôi đề cử cho cậu."

"Chính là người anh nói lúc trước đó---- vị bác sĩ nữ kia sao?" Lâm Loan nhẹ nhàng hỏi.

Chu Tân suy nghĩ chốc lát, đang định nói hắn cũng quen vài bác sĩ đồng tính có thể giới thiệu, xong rồi lại không có nói ra. Hắn thấy cậu trai trẻ tuổi trước mặt mang dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí ngồi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, ý thức được đối với việc đi bệnh viện, cậu vẫn có thái độ mâu thuẫn mười phần.

"Vậy nếu không thì," Chu Tân ôn tồn nói, "Mấy tên thuốc cậu ghi trong nước cũng hay gặp, tôi nghĩ đây cũng là một trong những nguyên nhân cậu liệt kê chúng ra chăng, tại L quốc có lẽ vẫn có một vài loại thuốc bản địa không cần đơn, hẳn cũng có thể giúp cậu tạm ngưng triệu chứng ít nhiều, tôi có thể liên hệ đồng nghiệp, lại dùng "Tôi có một người bạn" mở đầu xin ý kiến của cô ấy thử, tất nhiên sẽ không để lộ bất kỳ thông tin nào của cậu, sau đó nghe xem cô ấy đưa ra lời khuyên gì, cậu thấy thế nào?"

Lâm Loan dùng sức gật đầu, này hẳn có thể tiếp nhận.

"Vậy được rồi." Chu Tân lấy di động ra, "Còn một vấn đề, triệu chứng cậu vừa nêu còn quá mơ hồ. Tôi hi vọng ———" Hắn chậm rãi mà ôn hòa nói "Tôi hi vọng, trước hết cậu có thể nêu triệu chứng cụ thể hơn nữa cho tôi."

Lâm Loan sững sờ, ngơ ngác nhìn Chu Tân, không lắc đầu, cũng chẳng nói chuyện.

"Hay là thế này đi, tôi hỏi một số vấn đề cơ bản, cậu trả lời, không muốn nói thành lời thì có thể lắc đầu hoặc gật đầu cũng ổn."

Sau khi đề xuất ý kiến Chu Tân cũng không giục giã, để cho Lâm Loan đầy đủ thời gian cân nhắc.

Qua một lúc lâu Lâm Loan mới nhìn lên, xen chút thăm dò nhìn Chu Tân đáp: "Được."

"Nào." Chu Tân hơi ngả người về phía trước, giúp Lâm Loan có thể nhìn thẳng vào hắn, làm giảm bớt tính công kích từ hình thể cao lớn của mình.

"Tôi bắt đầu nhé. Ngoại trừ ngứa ra, còn xuất hiện thêm tình trạng khác biệt nào không? Ví dụ như màu sắc khí hư khác thường, hoặc là xuất huyết chẳng hạn."

"Khí hư bình thường, mà... cũng không có mùi lạ, không có xuất huyết."

"Vậy là chỉ ngứa?"

Lâm Loan gật đầu.

"Cậu có thể xác định cụ thể bộ phận cậu thấy ngứa không?"

Lâm Loan hơi hé miệng.

"Nếu như ngứa bên ngoài, kia có thể chỉ là viêm da mà không phải vi khuẩn, còn nếu là bên trong, vậy về căn bản có thể xác định là vi khuẩn, muốn dùng cũng phải dùng thuốc có đơn."

Lâm Loan cúi thấp đầu, bờ môi giật giật, nói một hai chữ gì đó mà Chu Tân không nghe được.

"Hm?"

Lâm Loan lại lên tiếng, mà âm thanh vẫn lí nhí nghe không rõ ràng.

"Thật ngại quá, vừa rồi tôi không nghe rõ."

"Tôi nói-----" Âm lượng Lâm Loan rốt cục cũng bình thường, dường như sắp xì khói đến nơi, hai chữ kia nghe oan ức cực kỳ.

Lâm Loan nói: "Đều ngứa."

Tay cậu vẫn luôn dùng sức siết chặt góc áo, giờ khắc này gân xanh nổi hết cả lên, mà bàn tay Lâm Loan trông rất dễ nhìn, mười ngón tay thon dài mềm mại, cũng rất phù hợp với vai trò kéo violon của cậu.

Sau đó cặp vuốt nhỏ kia bị Chu Tân nắm lấy, mong muốn vỗ về.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Loan là giật mình rút ra, mà Chu Tân cũng không có dùng sức, chỉ là lấy tay phủ trên mu bàn tay cậu, Lâm Loan trái lại không còn mâu thuẫn cường liệt nữa, giật giật một chút, rồi khẽ đặt tay về chỗ cũ.

"Lâm Loan, tôi biết cậu cảm thấy thẹn thùng, xấu hổ, khó có thể mở miệng. Nếu như cậu xin người khác giúp đỡ, quả thực bọn họ có thể sẽ hiếu kỳ, trêu ghẹo cậu. Thế nhưng tôi là bác sĩ---"

Chu Tân tiếp tục: "Tôi là một bác sĩ, trong mắt tôi, cậu là người cần được trợ giúp, nếu đã xin tôi giúp đỡ, vậy tôi nhất định sẽ dốc hết khả năng ra hỗ trợ, cậu không cần phải che giấu bất kỳ điều gì trước mặt tôi, cũng đừng cho rằng, cậu thật lòng tâm sự với tôi, sau đó tôi lại dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu."

Chu Tâm khẽ nói: "Lâm Loan, tin tưởng tôi, thả lỏng nào."

Lâm Loan cảm nhận được độ ấm từ bàn tay Chu Tân, run run đáp, vâng.

Chu Tân hỏi: "Vậy tôi tiếp tục nhé?"

Lâm Loan gật đầu.

Chu Tân lại hỏi: "Từ lúc nào cậu bắt đầu cảm thấy không khỏe thế?"

"Tại ngày thứ hai tới nơi này."

"Có thể cụ thể hơn một chút chăng, thí dụ như sau khi ăn thứ gì hoặc đυ.ng vào thứ gì đó?"

"Hẳn là sau khi vào phòng rửa tay trong đoàn xiếc. Tôi... tôi vốn chuẩn bị đến nhà hát đưa đồ, mà lại đi nhầm đường, đi đến cái chỗ... đoàn xiếc thú, khi đó tôi muốn đi ngoài...tương đối gấp, liền vào một phòng vệ sinh hoàn cảnh không được tốt lắm gần đó. Buổi tối về nhà, tôi liền cảm thấy không thoải mái."

Chu Tân gật gật đầu: "Vậy tôi hỏi một vấn đề cuối cùng, sau đó liền gọi điện giúp cậu."

"Vâng."

"Một vấn đề cuối cùng, lần đi ngoài kia, cậu dùng mặt trước, hay là mặt sau?"

Mặt Lâm Loan hết hồng lại trắng: "Tôi là đàn ông! Tôi-------"

Ý thức được giọng điệu mình quá nghiêm trọng, Lâm Loan liền vội vã đổi giọng: "Xin lỗi xin lỗi..."

"Không có việc gì." Chu Tân an ủi, đoạn giải thích: "Tôi phải hỏi rõ, bởi vì như vậy có thể loại trừ bệnh trạng lây qua từ đường tiết niệu."

Chu Tân cầm điện thoại lên bắt đầu bấm số, "Tôi đang liên lạc đồng nghiệp giúp cậu đây, cậu còn có thắc mắc gì cần giải đáp nữa không?"

Lâm Loan lắc đầu, nghe thấy tiếng ấn số tạch tạch, đột nhiên bắt lấy tay Chu Tân.

Lâm Loan nói: "Chỉ có lần đó."

"Sao cơ?"

"Dùng nơi đó đi ngoài..." Lâm Loan rũ rũ đầu, giống như nhận mệnh mà đành ăn ngay nói thật với Chu Tân, "Tôi chỉ có ngày ấy, phía trước... cũng không thoải mái, cho nên mới dùng phía dưới." Cậu e dè nhìn Chu Tân, như thể có thứ gì đó đang đè ép tôn nghiêm của cậu, "Thật sự chỉ có lần đó."

"Được, tôi hiểu rồi." Chu Tân không có biểu hiện kinh ngạc hay gì, hẳn như hắn đã từng nói, Lâm Loan là bệnh nhân cần hắn hỗ trợ, hắn sẽ không làm ra bất kỳ hành động nào phiến diện.