Chương 54: Cái gọi là tương ái

Edit: Phong Nguyệt

Beta: Shim

...

Thiệu Thành ôm Lục Phỉ Nhiên, mĩ mãn hôn trán cậu. Lục Phỉ Nhiên giống như động vật nhỏ nhúc nhích hôn chóp mũi anh.

Bọn họ ôm cổ nhau, lẳng lặng nghe hơi thở phập phồng.

Lục Phỉ Nhiên nhũn như một bãi nước, toàn thân dựa lên người Thiệu Thành, thật sự rất mệt.

Anh đau lòng, lại bắt đầu hối hận: Đã nói không khống chế được mà... Anh không quá đáng chứ?

Nhưng, một hồi nhớ tới đủ thứ vừa rồi, du͙© vọиɠ không thể kìm nén lại rục rịch muốn ngẩng đầu.

Thiệu Thành dùng lí trí khắc chế, vuốt ve sống lưng trắng nõn đầy mồ hôi trơn loáng kia, nhẹ giọng, "Mệt lắm hả? Anh ôm em đi tắm."

"Tự em đi được rồi." Tuy chân hơi nhũn, nhưng cậu không yếu tới nỗi nhờ người khác bế đi nha. Lục Phỉ Nhiên mới vừa nâng thắt lưng muốn đứng lên, bỗng nhiên cảm giác có chất lỏng dính dớp từ phía sau chảy ra, theo đùi non đi xuống.

Cả người cứng đờ.

Thiệu Thành cho rằng cậu cậy mạnh, không hỏi lại, trực tiếp ôm người vào phòng tắm.

...

Trong hơi nóng mù mịt, nước ấm ào ào chảy xuống.

Thiệu Thành không kìm lòng nổi xâm nhập vào. Lục Phỉ Nhiên bị đau rên một tiếng, trước mắt không biết là nước hay nước mắt, chỉ càng ôm chặt đối phương hơn, khiến thân thể đong đưa theo làn sóng du͙© vọиɠ.

Thiệu Thành cảm thấy sắp bị hòa tan, dù thân hay tâm, cả hai đời chưa bao giờ có lần hoan ái nào làm anh tiêu hồn thực cốt như thế này. Hóa ra lưỡng tình tương duyệt lại hạnh phúc đến vậy.

Hôm sau.

Lục Phỉ Nhiên cứ theo lẽ thường tỉnh lại, thắt lưng đau nhức, đầu óc lại sảng khoái minh mẫn. Chỗ bên cạnh đã trống không, Thiệu Thành dậy sớm đang làm điểm tâm.

Lục Phỉ Nhiên cầm quần áo được chuẩn bị sẵn ở đầu giường vào phòng tắm. Khi thắt cà vạt, cậu đột nhiên phát hiện trên cổ có vết hôn chỗ nông chỗ sâu.

Cậu liền tháo ra, vào bếp hỏi, "Lão Thiệu, cái này làm sao bây giờ?"

Thiệu Thành đang rán trứng, lực chú ý đều đặt trên bếp, "... Cái gì làm sao?"

Lục Phỉ Nhiên nâng nâng cằm, triển lãm mấy dấu vết trên cổ.

Thiệu Thành sửng sốt, cho rằng cậu đòi hôn. Chơi cả đêm còn chưa đủ sao? Nếu tới nữa sẽ muộn mất...

Anh tỏ vẻ thông hiểu: Người trẻ tuổi mới khai trai, khó không chế.

Sau lại nghĩ: Quả nhiên bảo đao của mình chưa cũ, kĩ thuật còn rất tốt!

Anh hạ xuống một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên môi cậu: "Ngoan, sáng sớm chúng ta không chơi, đợi lát nữa còn phải đi làm."

Lục Phỉ Nhiên đỏ mặt, "Anh nghĩ cái gì thế? Anh còn hôn! Xem cổ em thành cái dạng gì rồi nè?! Hơn nữa em da^ʍ vậy ư?"

Thiệu Thành: "..."

Anh chột dạ nhìn xuống, thật sự rất nhiều... Anh cũng không nghĩ ra nên làm gì, cũng không cam đoan về sau không làm như vậy nữa. Phỏng chừng nếu có lần tới thì cũng sẽ chẳng khá hơn là bao.

"Anh sẽ nhờ thư kí Bạch mang chút đồ make-up tới che cho em." Lúc trứng ra đĩa, Thiệu Thành tạm nghĩ ra chủ ý này.

"Thôi, rất phiền phức, thoa phấn cũng... Có khác gì để người khác chú ý."

Không quá hai ngày, Lục Phỉ Nhiên lại tới cầu hoan. Thiệu Thành nhịn không được, cũng không muốn nhịn.

Anh hỏi: "Vì sao luôn im lặng? Anh làm em đau sao?"

Lục Phỉ Nhiên chôn mặt vào gối, ngại ngùng nói: "Tiếng của em bây giờ rất khó nghe."

Thiệu Thành hôn hôn hầu kết cậu, "Anh cảm thấy rất êm tai, khàn khàn."

Cậu cạn lời: Em làm thế nào anh cũng thấy tốt à?

*

Thiệu Thành đi cùng Lục Phỉ Nhiên, Lưu Vân Chi và ông Lục chính thức gặp mặt.

Suy xét đến gia cảnh nhà họ Lục, Lưu Vân Chi không có chuẩn bị lễ vật quá đắt, vừa là có tâm ý, vừa không lo bị trả về.

Ông Lục mang theo một chậu hoa, "Đây là phật đầu thanh nhà tôi, gốc cây tốt nhất, còn là loại cha chú, phải đến năm mươi năm."

Lưu Vân Chi mơ hồ nhớ tới, dường như mấy năm trước Thiệu Thành cũng mua hai gốc phật đầu thanh về, hình như sớm hơn thời gian quen biết Lục Phỉ Nhiên nhiều.

Chắc trùng hợp thôi. Lưu Vân Chi nghĩ, bà cười nói: "Con tôi thật sự gây thêm phiền toái bác. Nhưng nó đối với cháu bác tuyệt đối là thật lòng."

Nhìn trưởng bối của Thiệu Thành đúng là không có ý kiến với Nhiên Nhiên, lại như rất thích nó, ông Lục nhẹ nhàng thở ra. Ít ra trên con đường khó khăn này, không có trở ngại từ trưởng bối, Lục Phỉ Nhiên có thể dễ đi một chút.

Hai người hàn huyên chốc lát, ông Lục nhớ tới một vấn đề, hỏi: "Ông thông gia đâu? Không tới sao?"

Thiệu Thành trả lời: "Ba của cháu mấy năm trước bởi vì sự cố bất ngờ dẫn đến liệt nửa người, đi đứng không tiện, không tới được."

Thiệu Phong Ích thật đúng là một vấn đề nan giải.

Sau khi ông Lục cất bước ra về, Lục Phỉ Nhiên cũng hỏi anh: "Chỗ của ba anh nên làm sao? Chúng ta đi gặp ông ấy hả?"

Thiệu Thành tưởng tượng tới thái độ của Thiệu Phong Ích, trực tiếp như vậy tuyệt đối không được. "Anh đánh đòn phủ đầu, cho ông ấy chuẩn bị tâm lí một chút." Còn có thể nhờ điều dưỡng Tô hỗ trợ, hiện tại ông ấy phỏng chừng cũng chỉ nghe lời cô ấy thôi. Không cần cực lực ủng hộ, chỉ cầu ông không quấy rối là đủ.

Vì thế Thiệu Thành đánh một chuyến về nhà cũ, quan tâm lão ba.

Thiệu Phong Ích: "Sao mày lại đột nhiên chạy tới lấy lòng tao? Có chuyện gì? Công ty sắp phá sản nên tới xin tiền tao hả?"

Thiệu Thành: "..."

Thôi bỏ đi. Anh quyết định tự tìm điều dưỡng Tô, "Trong khoảng thời gian này, tôi muốn dẫn người yêu của tôi đến gặp ba."

Cô Tô lễ phép nói: "Chúc mừng ngài."

Anh bổ sung, "Người tôi yêu là con trai, nhờ cô rào đón với ba tôi trước, tránh tình huống lúc đó quá khó coi."

Cô đồng ý.

Thu dọn này nọ, Thiệu Thành vội vàng lái xe về, đến nhà, bước vào phòng tắm thay đồ trước.

Lúc Lục Phỉ Nhiên đẩy cửa đi vào, Thiệu Thành đang cởϊ áσ. Cậu vốn định hỏi anh chuyện thế nào rồi...

Lục Phỉ Nhiên nhìn lưng anh, lập tức ngẩn người. Lúc trước cậu không quá chú ý lưng Thiệu Thành, lúc này nhìn đến, phát hiện một vùng thương tích ghê người.

Bởi vì anh mới đi thăm người ba đáng sợ kia về, phản ứng đầu tiên của cậu là anh bị đánh, tức giận nói: "... Lưng anh làm sao vậy? Ai làm anh bị thương?"

Thiệu Thành: "..."

"Nói mau! Có gì không thể nói hả? Ba anh ăn hϊếp anh?" Tim Lục Phỉ Nhiên cũng quặn thắt.

Thiệu Thành: "Không liên quan đến ba anh. Không có việc gì hết, vết thương nhỏ thôi."

Cậu cau có, "Cái gì gọi là không có việc gì hết, cái gì mà nhỏ? Anh tự xem đáng sợ thế nào đi! Chúng ta không phải đã hứa sẽ nói rõ ràng với nhau sao? Anh lại muốn giấu em? Anh không giữ lời!"

Thiệu Thành hết cách với cậu, khó khăn mở miệng, "Bảo bối... Là em làm..."

Lục Phỉ Nhiên: "..." Cậu chợt ngẩng đầu trợn tròn mắt, bộ dáng vừa ngốc vừa đáng yêu, làm cho người nào đó không nhịn được hôn một cái.

Khí thế vừa rồi nháy mắt xẹp xuống, cậu nửa tin nửa ngờ, "Thật là em làm? Nhưng em không có móng tay."

Thiệu Thành: "Hoặc là sáng mai em có thể nhìn xem, lại thêm vài đường."

Lục Phỉ Nhiên đỏ mặt, xấu hổ xin lỗi, "... Xin lỗi." Cậu ở phía sau ôm lấy Thiệu Thành, dịu dàng hôn vết cào trên lưng anh, "Còn đau không? Xin lỗi, sau này em sẽ chú ý. Nhìn đau ghê."

Thiệu Thành bị cậu vô tình khıêυ khí©h, nhịn không nổi nữa, quay sang ôm lấy thắt lưng cậu, nhấc người đặt lên bồn rửa tay, "Bây giờ thử luôn đi..."

Hết chương 54