Chương 23: Lấy trứng chọi đá

Edit: Phong Nguyệt

Beta: Shim

"Lục Phỉ Nhiên, xin lỗi." Bạn học ủ rũ, cúi đầu xin lỗi.

Lục Phỉ Nhiên cau mày, "Ai, mắng cậu cũng vô dụng. Cậu mau nghĩ cách lấy điện thoại từ chỗ giáo viên về đi. Tớ còn liên lạc với người nhà."

Điện thoại tồi tàn kia chỉ có trò rắn săn mồi là vui, hơn nữa cũng chẳng ai thể phá kỷ lục của mình. Lục Phỉ Nhiên nghĩ.

"Được được, tớ nhất định sẽ đi xin thầy giáo, nhất định sẽ nhanh chóng trả lại cậu! Không không, trước tiên tớ đưa máy khác cho cậu được không?"

Lục Phỉ Nhiên lắc đầu, "Tớ không chơi điện thoại." Gọi về nhà cũng không nhiều, nhưng nhắn tin với Lưu Thành tương đối nhiều, mấy ngày nay không gửi tin cho anh không biết anh ấy có lo lắng không nữa? Nhưng anh nói nếu có ngày nghỉ sẽ lập tức đến thăm.

Sau tiết tự học buổi tối, Lục Phỉ Nhiên đi rót hai bình nước nóng, trở lại phòng ngủ.

Một bạn cùng phòng mở to mắt chờ mì chín, mùi thơm tràn ngập căn phòng, mấy đứa bên cạnh nhìn mà nhỏ dãi. Lục Phỉ Nhiên lại thấy một bạn cởi tất bẩn nhét dưới gầm giường. Cậu dọn sách vở cẩn thận rồi lấy ra một bọc quả óc chó, rót thêm ly sữa, cũng không có hẹp hòi cho các bạn mấy bọc đồ ăn vặt. Thiệu Thành tặng cậu cả rương đồ ăn, óc chó, hạt thông, hoa quả sấy, sữa bột, các loại thuốc bổ, dặn cậu mỗi ngày phải ăn đều đặn. Mới đầu Lục Phỉ Nhiên rất ngại còn. muốn trả lại, dù sao cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay*. Nhưng bị Thiệu Thành dùng hai ba câu lừa trở lại, tựa như cậu từ chối chính là chán ghét anh, nên chỉ đành để sau này tìm cơ hội báo đáp đối phương.

*Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay: chịu ơn của người ta thì phải làm gì đó cho người ta.

Cậu đánh răng rửa mặt, tắm rửa, bò lên giường chuẩn bị ngủ.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, bước chân hết sức quen thuộc, là dì quản lý.

Bọn con trai bị dọa đến hồn phi phách tán, vội vàng đem mấy món đồ bị cấm giấu đi.

"Lục Phỉ Nhiên có ở đây không?"

Cậu từ trên giường ló đầu ra, "Có ạ. Chuyện gì vậy dì?"

Trưởng phòng đi mở cửa, dì quản lý cùng với người đàn ông cao lớn đằng sau bước vào.

Đèn hành lang bật lên, Lục Phỉ Nhiên thấy rõ mặt của đối phương. "Anh? Sao anh lại tới đây?"

Thiệu Thành đi thẳng tới trước giường của cậu, thở phào nhẹ nhõm. "Tại sao tôi gọi mãi nhưng cậu không nhận máy? Điện thoại đâu rồi? Hết pin à?"

Cậu ngượng ngùng trả lời: "Em bị giáo viên tịch thu rồi..." Chắc không phải không liên lạc được nên đặc biệt chạy đến trường tìm mình đấy chứ?

"Xuống giường mặc quần áo vào, đi theo tôi." Thiệu Thành nói.

Lục Phỉ Nhiên ngoan ngoãn từ ổ chăn chui ra, qua loa gấp đồ, đi hai bước mới nhớ ra hỏi: "Đi đâu vậy? Sao thế?"

"Tôi đã xin giáo viên cho cậu nghỉ." Thiệu Thành nói, dừng lại chốc lát, "Đi bệnh viện. Bà nội của cậu xảy ra chuyện rồi."

Lục Phỉ Nhiên phút chốc sửng sốt, bước hụt một cái, suýt chút nữa từ trên bậc thang té xuống.

Anh nhanh tay đỡ lấy, nếu không đầu cậu đã đập vào bàn rồi, "Không sao chứ?"

"Không có gì." Lục Phỉ Nhiên lắc đầu, thật ra chân bị trật một chút.

Cậu thay xong quần áo đi ra ngoài, lúc xuống cầu thang mắt cá chân bắt đầu phát đau. Cậu cắn răng nhịn xuống, ra vẻ vô sự, may là xe đạp điện của Thiệu Thành dựng ngay dưới lầu.

Ở trên đường, anh kể cặn kẽ tình hình một lượt: "Tôi và ông nội cậu đã bàn bạc, vốn không định nói cho cậu biết."

Lục Phỉ Nhiên sốt sắng hỏi: "Hiện tại bà em thế nào rồi? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Bà bị ngã, tình hình thật sự không tốt." So với cơn gió đêm thì sự im lặng càng lạnh hơn, Thiệu Thành trầm giọng nói: "Tôi cảm thấy nếu như lần này gạt cậu, sau này cậu sẽ càng hối hận."

Trong đầu Lục Phỉ Nhiên là một mảng hỗn độn, cậu còn chưa có cảm giác đau thương. Chuyện này nghe quá vô lý, thế nào lại có thể là sự thật? Trong chớp mắt, Lục Phỉ Nhiên cảm thấy như trở về năm năm trước. Ngày đó cậu đang trên lớp, chủ nhiệm lặng lẽ từ cửa sau tiến vào gọi cậu ra, thông báo cha mẹ cậu xảy ra tai nạn. Những việc này nghe vào đều nhẹ bỗng, không hề giống thật.

Đã tang tảng sáng, không có một bóng người, chỉ có những bóng đèn cô tịch hai bên đường lớn, côn trùng vo ve quanh ánh sáng yếu ớt trong không gian u tối.

Xe Thiệu Thành chạy càng ngày càng chậm, ngừng lại. Hết điện! Sao lại cố tình vào lúc này?!

Cách bệnh viện chỉ còn hai con đường, cũng không quá xa, bọn họ liền xuống đi bộ.

Lục Phỉ Nhiên cố thế nào cũng không nhịn được đau đớn trên mắt cá chân, Thiệu Thành rất nhanh chóng nhận ra, dừng bước hỏi: "Chân cậu làm sao vậy?"

"Vừa nãy trật một chút." Lục Phỉ Nhiên khó khăn mở miệng, cảm thấy mình thật phiền toái.

Thiệu Thành xoay người, ngồi xổm xuống. "Tôi cõng cậu."

Thời điểm này mà còn từ chối chỉ tổ phí thời gian, Lục Phỉ Nhiên nói cám ơn, leo lên lưng anh. Thiệu Thành giữ chắc cậu, sải bước đi.

Lục Phỉ Nhiên thất thần nhìn trên mặt đất, bóng Thiệu Thành cùng bóng của cậu, mỗi lần đi qua một cây đèn, thoáng chốc tựa như bị rút ngắn lại rồi duỗi dài ra, biến đổi phương hướng. Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, bọn họ giống như một toa tàu đang đi trong đường hầm u tối.

Rất lâu sau này, Lục Phỉ Nhiên vẫn nhớ cảm giác nằm sau lưng Thiệu Thành, rộng lớn lại đáng tin cậy, lúc cậu cô đơn không chỗ nương tựa thì anh cho cậu một nơi tựa vào, khiến cậu không bị gục ngã trong cơn sóng vận mệnh. Cậu nhớ mình tuy đã cố gắng nhịn nhưng vẫn khóc ướt một mảng nhỏ trên lưng áo anh.

"Anh, em rất sợ..." Lục Phỉ Nhiên hít mũi một cái, nhẹ giọng nói.

Trong âm thanh của Thiệu Thành ẩn chứa đau đớn vô cùng, anh thở dài nói: "Mọi chuyện đều sẽ tốt thôi."

Lục Phỉ Nhiên ở ngoài phòng bệnh lấy ống tay áo lau khô nước mắt. Cậu sợ ông nội không chịu được nữa, đến cậu cũng hoảng sợ nữa thì ai sẽ làm chủ đây.

Ông Lục nhìn thấy cậu lại gần, từ trên ghế đứng lên, kinh ngạc nhìn.

Lục Phỉ Nhiên sững sờ một hồi, nhìn thấy máy đo nhịp tim hiện lên một đường thẳng tắp, còn người trên giường chùm một tấm vải trắng từ đầu đến chân.

*****

Ông bà Lục đã tính qua hậu sự cho bản thân, sau khi đã có tuổi bọn họ nhanh chóng mua xong phần mộ.

Thiệu Thành mặc một thân vest đen, cài đóa hoa trắng đi dự tang lễ bà Lục.

Sáng sớm hôm nay, ông trời đột nhiên hạ một trận mưa như trút nước, quang cảnh âm u. Ánh mắt anh xuyên qua màn mưa nhìn thấy Lục Phỉ Nhiên đang đứng dưới mái hiên trước cửa phòng linh cữu, thân ảnh gầy mảnh màu trắng, khoác duy nhất bộ áo tang đơn bạc có thắt thắt lưng cỏ gai ngang eo, run lẩy bẩy.

Lục Phỉ Nhiên trông thật đáng thương yếu đuối mà anh lại không thể thân mật tiến lên an ủi. Thân thích Lục gia đều đã tới, so với họ anh chỉ là người ngoài, sao có thể nhúng tay vào việc nhà của người khác chứ?

Thiệu Thành đi tới bên cạnh Lục Phỉ Nhiên, thu dù đặt ở bên tường, một vũng nước nhỏ xuống trên sàn xi măng.

Lục Phỉ Nhiên nhẹ giọng nói: "Ông nội nói với em, anh khuyên ông đừng giấu em. Cảm ơn anh, tuy rằng... vẫn không đến kịp..."

Lục Phỉ Nhiên càng hiểu chuyện Thiệu Thành lại càng đau khổ, cơ hồ mấy ngày nay anh đều không ngủ, dưới mắt thâm quầng, trong đôi mắt cũng có tơ máu. Làm sao ngủ được chứ? Anh đương nhiên đem bi kịch này đổ tại chính mình, anh suy nghĩ rất nhiều khả năng.

Có phải vốn là anh đã sửa sự cố của bà Lục, nhưng bởi vì anh lần thứ hai tự ý muốn tiến vào cuộc đời Lục Phỉ Nhiên mà làm cho vận mệnh lại quay lại quỹ đạo trước, thời gian chỉ dời lại một chút?

Nếu mình không rời khỏi Lục Phỉ Nhiên, em ấy có phải sẽ lại bệnh nan y mất sớm? Nếu mình rời khỏi, Lục Phỉ Nhiên có thể có con đường khác để thay đổi vận mệnh không?

Thiệu Thành cực kì hối hận, lúc trước anh không nên xem thường, tự cho là đã thay đổi điểm mấu chốt của vận mệnh lần này. Đều tại anh, tại sao không làm cẩn thận để mọi chuyện ổn thỏa thêm chút nữa?

"Em biết anh đang lo lắng cái gì." Lục Phỉ Nhiên nhìn những giọt mưa từ chóp mái rơi xuống như bức rèm thủy tinh, rơi đến mặt đất lại bắn tóe lên chiếc áo tang dài đến bắp chân. "Cuối tuần trước bà nội còn nói là sẽ nấu thịt bò cho em bồi bổ, thế mới đủ sức thi đậu vào một trường đại học tốt."

Cậu mang theo giọng mũi nói: "Trước đây lúc còn học sơ trung, em thấy thích một cái áo len, nhưng quá đắt nên em nói em không muốn, mà nhà em cũng mua không nổi. Bà nội đi hỏi kiểu len trong cửa hàng để mua về đan, hơn ba tháng mới xong. Em rất thích, vẫn luôn mặc suốt mấy ngày liền. Kết quả không cẩn thận làm bẩn, đem giặt bị phai màu, em vẫn luôn không nỡ vứt, lúc ở nhà vẫn mặc."

Tạnh mưa rồi.

Ánh nắng ló dạng.

Thiệu Thành nhìn bóng lưng Lục Phỉ Nhiên quỳ trước quan tài khóc thầm, trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ.

"Lục Phỉ Nhiên, nếu có kiếp sau, anh nhất định ngay từ đầu sẽ đối tốt với em. Nếu vậy, em có phải cũng sẽ có thích anh một chút không?"

"Kiếp sau? Thật sự vẫn nên cầu anh với tôi không gặp lại. Đối với anh hay đối với tôi đều là chuyện tốt, Thiệu Thành."

Xung quanh mơ hồ truyền đến tiếng bàn luận nho nhỏ:

"Người kia là ai vậy? Người nhà của ai vậy?"

"Khóc thật khổ sở..."

Thiệu Thành nhấc tay lên run rẩy che mắt, cúi đầu, nước mắt từ kẽ ngón tay tuôn ra, rơi xuống vũng nước đυ.c dưới chân.

Mày không thể đến gần em ấy thêm nữa, Thiệu Thành, em ấy sẽ lại bị mày hại chết, em ấy sẽ chết!

Hết chương 23