- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ngứa
- Chương 2
Ngứa
Chương 2
Cả người Lục Bán đều có chút buồn bực.
Trước khi anh tới đã từng nhắn tin trao đổi với người mẫu này, đối phương rõ ràng báo cáo mã số chiều cao cân nặng số đo ba vòng. Anh tương đối hài lòng với điều kiện cơ sở của cậu ta, do đó vẻ mặt cũng khá thoải mái, không có xem ảnh của cậu ta, không ngờ chân nhân lại là hàng không đúng bản.
Anh quét mắt qua một lượt hỏi: “Vai 53?”
Đường Nhận: “Cái gì?”
Lục Bán: “Ngực đủ 100?”
Đường Nhận: “Cái gì?”
Lục Bán dời ánh mắt xuống: “Chân không tệ, đủ thẳng, nhưng cậu không đủ 187 nhỉ?”
Đường Nhận không để ý anh nữa, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, bắt đầu lật dãy số mỏng, bấm số.
Bên kia kết nối rất nhanh, Đường Nhận trực tiếp mắng: “Con mẹ nó Tưởng Nhị đại gia mày, mày cho là bố mày đang tìm trò vui chắc?”
Lục Bán thoáng sửng sốt, ấn tượng đối với người này lập tức vô cùng tệ hại, chuẩn bị chờ hắn nói chuyện điện thoại xong thì cáo từ rời đi.
Có lẽ người nọ đang nói người trong điện thoại kia, sắc mặt hơi hoà hoãn, cuối cùng lúc cúp điện thoại thì quay đầu nhìn anh, bỗng nhiên nhìn anh nhàn nhạt cười một tiếng.
Tuy rằng dáng dấp người này không tính là hàng đầu, nhưng mi thanh mục tú hơn hẳn, nhẹ nhàng khoan khoái, lại vừa mới tắm xong, tóc còn chưa khô, cổ áo lộ rõ một khoảng xương quai xanh rõ ràng… Chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng chẳng khiến người ta chán ghét.
Chỉ là nhân phẩm cậu ta quá có vấn đề, không cách nào làm việc chung được.
Nhưng mà người này là do thầy anh tiến cử, anh không nên làm quá, nể mặt thầy. Nghĩ đến đây Lục Bán bèn đứng lên, khách sáo nói với Đường Nhận: “Điều kiện của cậu không phù hợp với yêu cầu của tôi, cứ như vậy đi.”
Nói xong anh liền đi ra cửa, trên đường thì bị ngăn lại.
Đường Nhận nắm cánh tay anh, cười nói: “Hầy, đợi một chút.”
8.
“Anh tên gì?” Hắn hỏi.
Lục Bán nghĩ, trước đó quả thật chỉ nói mình họ Lục, không có trao đổi tên họ, đối phương cũng chỉ nói qua một cái tên dương.
Mặc dù người này có chút thái quá, có điều nói cho cậu ta cũng không sao.
“Lục Bán.” Anh nói.
“Bán nào?”
“Bán trong một phần hai.”
Đường Lục thoáng nhíu mày, cười có điểm lạ: “Tên thật?”
Lục Bán nheo mắt lại: “Cậu có ý gì?”
“Không có,” Đường Nhận đem mái tóc ướt rũ trên trán vuốt ra sau ót, lộ ra cái trán sáng bóng đầy đặn, “Cái tên này của anh nghe hơi lạ, cha mẹ thật dùng cái tên này,” hắn châm chước chọn lời, “Mà thiếu chữ gì ấy nhỉ, đặt tên cho con nít à?”
Lục Bán nhìn người đàn ông không biết nói chuyện này, không giải thích nhiều.
Có điều sau đó Đường Nhận cũng biết.
Khi Lục Bán anh ở trong bụng mẹ, còn có anh em. Đáng tiếc đứa bé kia sinh ra đã không còn, bởi vì ban đầu đã chuẩn bị xong tên của đôi song sinh, để tưởng niệm người đôi song sinh trước đó nên anh gọi là Lục Bán.
Bán trong một phần hai.
Cái này nói sau.
Trước mắt Đường Nhận thấy vẻ mặt không quá tình nguyện phản ứng hắn của Lục Bán kia, chợt cảm thấy người này rất thú vị.
Hắn có chút vừa ý anh.
9.
Hắn không muốn phải chờ đợi người khác, lại đi đến phòng anh ta, còn nói nhìn vừa mắt anh ta rồi, thế cũng tính là duyên số của bọn họ đi, Đường Nhận nghĩ thầm.
Khi còn bé thân thể hắn không tốt, nhà bọn họ vì hắn mà ăn chay niệm phật, hiện tại trong nhà còn thờ cúng Bồ Tát, ít nhiều gì hắn cũng có chút tin chuyện này.
Hôm nay vốn là ngày khai trương hộp đêm của Nhị công tử Trương gia.
Tên Tưởng Nhị này, Đường Nhận khá là chán ghét phương diện làm người của cậu ta, nhưng ở phương diện xử lý lại rất đáng được tán dương, cậu ta là một người tinh ranh, biết nhìn người dưới đĩa thức ăn[1].
[1] Thành ngữ [Nhìn người dưới đĩa thức ăn/看人下菜碟]: nghĩa là không thể đối xử bình đẳng được, nhưng thái độ khác nhau được đưa ra cho những người khác nhau và các phương pháp điều trị khác nhau.
Cậu ta cũng là một trong những thiếu gia ở Nam Thành, là người đầu tiên phát hiện ra tính hướng khác thường của Đường Nhận. Vì nịnh nọt Đường Nhận mà thường xuyên giới thiệu vài cậu trai trẻ bối cảnh sạch sẽ, thân thể sạch sẽ.
Tiếc rằng khẩu vị Đường Nhận rất kén, trai trẻ thấy không ít, không ai có thể vừa mắt, không vừa ý hắn đυ.ng cũng lười đυ.ng, không ngờ lại tốn hơi sức như vậy.
Hộp đêm khai trương, rất nhiều ứng cử viên cao cấp đi vào, Tưởng Nhị này cũng coi như phân biệt rõ khẩu vị của Đường đại thiếu gia, nói lần này đã chọn cho hắn thứ này, hắn chắc chắn sẽ thích.
Quả thật rất thích.
Đường Nhận vừa đi ra từ phòng tắm thì thấy người nọ ngồi bên cửa sổ, bèn suy nghĩ, Tưởng lão nhị lần này cũng coi như là đặt cược với kho báu.
Cái này có thể, rất có thể.
10.
“Tôi còn có việc.” Lục Bán vừa nói, vừa đẩy cái tay đang nắm cổ tay mình kéo xuống, nhấc chân đi.
“Ơ… Ôi —— chờ, chờ một chút…”
Âm thanh này nghe có chút không đúng, Lục Bán quay lại nhìn, sợ hết hồn. Chỉ thấy người đàn ông vừa rồi còn tốt bỗng che ngực co người lại, mặt đầy thống khổ, một bộ muốn đứng cũng không đứng được.
Anh liền ba chân bốn cẳng đi qua đỡ người đến mép giường, để hắn ngồi xuống.
“Cậu sao vậy?”
Người nọ giống như khó thở, tay run rẩy chỉ áo khoác treo trên kệ áo ở cửa.
“Thuốc… Có thuốc.”
Lục Bán lại vội vàng tìm thuốc trong quần áo hắn, đưa tay vào cái túi trước ngực tìm kiếm, quả nhiên tìm thấy một lọ thuốc nhỏ màu trắng.
“Hai viên.” Đường Nhận nói.
Thế là Lục Bán đổ ra hai viên, đưa đến miệng người nọ.
Môi Đường Nhận run rẩy, đến gần tay Lục Bán, thở hổn hển, liếʍ viên thuốc vào trong miệng.
Đầu lưỡi mềm mại đột nhiên lướt qua lòng bàn tay, Lục Bán nhìn vệt nước nhỏ trong lòng bàn tay của mình, cau mày khép ngón tay lại, thu lại.
“Gọi xe cứu thương không?”
Sau khi Đường Nhận nuốt xong viên thuốc dường như khá hơn một chút, hắn hơi lắc đầu, nhìn về phía bàn trà nhỏ: “Có thể rót giúp tôi ly nước không?”
Lúc này Lục Bán cũng bế tắc, không biết người này mắc phải bệnh gì, anh vừa đi như thế đã có vẻ không ổn, đành phải cam chịu số phận đi đến, rót một ly nước rồi quay lại, đưa cho Đường Nhận.
Đường Nhận đánh thương nói: “Tay tôi run, anh đút tôi một hớp được không?”
Lục Bán nghĩ thầm được thôi, làm người tốt đến cùng. Thế là hắn cúi người xuống, đỡ người dậy, đưa ly nước đến trước mặt hắn.
Đường Nhận bèn uống một hớp trong tay anh, sau đó…
Đột nhiên xuất kỳ bất ý[2] ôm lấy cổ Lục Bán, đem môi dán vào.
[2] Xuất kỳ bất ý [出其不意地]: Đánh bất ngờ; hành động khi người ta không đề phòng. (đánh lén ấy)
11.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy Lục Bán, Đường Nhận rốt cuộc cũng biết vì sao trước kia Tưởng Nhị giới thiệu những cậu trai trẻ không hợp khẩu vị kia cho hắn.
Công tâm mà nói thì người ta đối xử với Tưởng nhị thiếu vẫn tốt chán, không phải chỉ nhét toàn vịt cho cậu ta, trong số đó có không ít gay xuất thân trong sạch, tính tình ngoan ngoãn yên phận, có công ăn việc làm đàng hoàng.
Vấn đề nằm ở chỗ này.
Trước đây những người kia hoặc là thanh tú tuấn mỹ, hoặc là diêm dúa lòe loẹt lẳиɠ ɭơ, nhìn cái là biết cong, không ai có thể cào ngứa một mảnh lòng hắn.
Mà Lục Bán thì không giống vậy.
Nhìn anh ta rất đàn ông, rất thẳng.
Áo sơ mi đơn giản vô cùng, quần dài màu đen cắt may vừa vặn, tóc tai gọn gàng sạch sẽ, không nhuộm màu lung tung, trên người ngoại trừ đồng hồ đeo tay ra thì không có trang sức nào dư thừa, yên tĩnh ngồi ở đó, đôi chân dài vắt chéo, vô cùng cấm dục, nhưng vẫn phát ra từng tia từng sợi ý vị sâu xa gợi cảm.
Liếc mắt một cái là cào được.
Chỉ tiếc là một con vịt…[4]
[4] Áp vịt (con vịt) ở đây còn được ví như trai bao.
Trong lòng Đường Nhận có chút tiếc nuối.
Một người như vậy, làm cái gì không tốt sao, sao lại phải bán chứ? Nếu như anh ta gặp khó khăn, hay kinh tế có khó khăn… Thậm chí hắn nghĩ, biết đâu hắn có thể giúp đỡ anh ta, nếu sau khi thử tốt việc của hắn, hắn có thể bao anh ta một khoảng thời gian.
Ai mà ngờ, hắn lại là nhất sương tình nguyện[5].
[5] Nhất sương tình nguyện [一厢情愿] – Nhất tương tình nguyện [一相情愿]: nguyện vọng, chỉ mong muốn từ một phía, mong muốn đơn phương – chỉ theo ý kiến chủ quan, theo ý mình.
Trong điện thoại Tưởng Nhị vẫn một mực luôn miệng nói áy náy với hắn, nói cậu ta trên đường đi tìm người kia có xảy ra chút sự cố, bây giờ vẫn chưa đến.
Hắn nghe xong chỉ thấy cực kỳ thở phào nhẹ nhõm, trong phòng này vốn dĩ, là một sự hiểu lầm xinh đẹp.
Đầu óc hắn lập tức ỡm ờ suy nghĩ, làm sao lưu lại sự bất ngờ ngoài ý muốn này, cũng để cho mình lôi kéo quan hệ với anh ta.
12.
“Cậu uống thuốc gì thế?”
Bị người lạ cường hôn mà vẫn có thể bình tĩnh nhắm trúng điểm khả nghi mà đặt câu hỏi, Đường Nhận phát hiện mình càng có hứng thú với thanh niên tên Lục Bán này. Hơn nữa còn cảm giác được một chút thất bại đã lâu, xảy ra chuyện gì vậy? Là kỹ thuật hôn của hắn không được ư? Phản ứng này cũng thật không nể mặt mũi… Không đúng, sao anh ta lại không phản ứng chứ?
Hắn dùng ngón cái nhẹ nhàng lau vệt nước ở khóe miệng Lục Bán, nói với anh: “Nếm ra chưa? Là vị quýt, tất nhiên là vitamin C rồi.”
Lục Bán đẩy người ra, vẻ mặt không vui hơi cúi đầu nhìn vạt áo trước ẩm ướt của mình —— ly nước kia người này vừa uống một hớp, một nửa còn lại thì vẩy lên trên người anh, một nửa kia kia còn đang chảy xuống ngực tên đầu sỏ này.
“Là giả vờ bệnh?” Anh hỏi.
Đường Nhận không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh là cong hả?”
Hắn nghĩ đến tình cảnh vừa nãy, đều là ý nghĩ bất chợt để giữ người lại, ý định dò xét. Hắn có thể ôm trong lòng —— sẽ bị thẳng nam đánh một trận —— đã chuẩn bị tâm lý để làm chuyện này.
Lúc hôn trong đầu hắn chợt lóe lên mấy loại suy đoán, rằng Lục Bán sẽ khϊếp sợ? Nổi nóng? Khó xử? Chán ghét? Hay là nhất phách tức hợp[6] với mình?
[6] Nhất phách tức hợp [一拍即合]: ăn nhịp với nhau.
Chỉ có tình huống trước mắt này là không đoán trước được.
Anh không khϊếp sợ, cũng không nổi nóng, không khó xử, cũng không chán ghét mà phì phì chùi miệng.
Lục Bán rủ mắt nhìn Đường Nhận, anh chính là trăm triệu không ngờ đến, người thầy anh giới thiệu đến lại có thể thái quá đến mức độ này, anh hỏi: “Thế nào, cậu vừa ý tôi?”
Bọn họ cách rất gần, Đường Nhận bèn kéo mặt Lục Bán đến gần tỉ mỉ nhìn. Hắn càng nhìn càng thích, một chút vui mừng này, trái lại trong lòng có chút mất hứng: “Sao anh không hoảng sợ xíu nào vậy, thường hẹn hò với người khác à?”
Lời này hỏi đến đã hơi quá đáng, không những liên quan đến chuyện riêng tư mà còn mang tính chất sỉ nhục nữa.
Lục Bán lần nữa nhíu chặt mày, anh vừa mới mở miệng, Đường Nhận đã nói ——
“Vậy 419 với tôi đi, tôi có thể chịu trách nhiệm với anh.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ngứa
- Chương 2