- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ngứa
- Chương 13
Ngứa
Chương 13
58.
Lần đầu tiên Đường Nhận thấy Lục Bán rơi nước mắt, vô cùng đau lòng, rất muốn lập tức kéo người vào trong ngực mà an ủi. Nhưng khi ở trước mặt giáo sư Lục, hắn chỉ có thể đưa tay vỗ vỗ lưng Lục Bán, khuyên nhủ: “Mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tiếp đó nhìn Lục Chi Hiên nói: “Bác trai ngài cũng vậy.”
Sắc mặt giáo sư Lục không được tốt, nghe lời này chỉ nặng nề hừ lạnh một tiếng, sau đó ông ngồi xuống ghế salon, một bộ tôi có lời muốn nói.
Đường Nhận thấy vậy, bèn kéo Lục Bán vẫn một mặt ưu thương lại tiều tụy, ấn vai anh bảo anh ngồi xuống, mình cũng ngồi ở bên cạnh anh.
Hắn nhìn Lục Chi Hiên, không đợi đối phương mở miệng, nói thẳng: “Mời ngài nói.”
Đến giờ phút này hắn đã không muốn đoán xem Lục Chi Hiên muốn nói gì, bởi vì bất kể ông nói gì, hắn cũng sẽ không buông tay Lục Bán. Ai cũng không thể khiến hắn rời khỏi người này, cha mẹ hắn không thể, cho dù là bản thân Lục Bán… Cũng không thể!
Lục Chi Hiên nhất thời bị khí thế của Đường Nhận làm cho kinh sợ một chút, mi tâm khép lại thành một chữ “Xuyên”. Cả đời ông duyệt một số người, không thể không thừa nhận, chàng thanh niên trước mặt quả thật có chỗ hơn người, trên người cậu ta có loại quyết đoán hiếm thấy trong lớp người ở độ tuổi này, chẳng trách con trai mình vẫn khăng khăng một mực với cậu ta nhìn năm như thế.
Trước đây vợ ông vẫn luôn lo lắng con trai mình đến cuối cùng sẽ chịu thiệt, bối cảnh gia thế Đường gia thế này, nếu thật sự có một ngày Đường Nhận chán ghét, phản bội Lục Bán, Lục Bán phải làm sao đây? Bọn họ làm cha mẹ, còn có thể làm sao đây?
Ông muốn nói, Lục Bán thích đυ.ng nam tường[1] sẽ để nó đυ.ng, đυ.ng đau rồi bản thân nó sẽ tự rút lui. Nếu như đυ.ng đau lại còn không đi, vậy coi như dứt khoát để nó đυ.ng chết đi, thật là ngớ ngẩn, giữ lại cũng vô dụng.
[1] Có một câu thành ngữ thế này: Bất tràng nam tường bất hồi đầu [不撞南墙不回头/bú zhuàng nán qiáng bù huí tóu] (không đυ.ng tường nam không quay đầu) chỉ người cố chấp, không nghe lời người khác; giống như không thấy quan tài không đổ lệ. Tường nam là tường ở phía nam, ở đây là chỉ bức tường bình phong (gọi là ảnh bích/chiếu bích) chắn trước cửa hậu viên/nhà trong của các nhà có thế lực, địa vị theo kiến trúc xưa của người TQ, ai quan tâm có thể tìm hiểu.
Nhưng mẹ của anh không nỡ, biết mình không còn nhiều thời gian, chỉ mỗi ngày nhắc tới, ông không thể không tự mình chia rẽ uyên ương cho bà xem.
Nếu như một gậy có thể đánh tan, thì đó là điều mà họ mong muốn.
Kết quả lại không tan.
Ông nói: “Hai người các con đã chắc chắn như vậy?”
Đường Nhận nghe giọng nói ôn hòa này, không giống như muốn mắng chửi cái gì, vì vậy sắc mặt bình thường trở lại: “Con rất hài lòng rất với tình hình hiện tại, chưa từng nghĩ muốn thay đổi.”
Hắn nghiêng đầu nhìn Lục Bán: “Con cho là anh ấy cũng nghĩ vậy.”
Lục Bán nhìn về phía hắn, không lên tiếng, nhưng đầy mặt thì ngầm thừa nhận cùng dung túng.
Lục Chi Hiên lại hừ lạnh một tiếng.
Đường Nhận thoáng suy tư, lại nói: “Con có thể nói rõ cho ngài, bây giờ, sau này, cũng sẽ không tách ra. Nếu như ngài mong muốn Lục Bán có con, con có thể…”
“Đường Nhận!” Lục Bán lạnh mặt xuống, lên tiếng ngắt lời hắn.
Nhắc tới có con anh lại nhớ đến buổi tối đau lòng đó, quả thật đời này cũng không muốn nhớ lại, không hiểu vào lúc này hắn lại nói cái này làm gì.
Lục Chi Hiên nghe mà hết sức coi thường, ngón tay gõ lên tay vịn ghế salon, lời nói mang theo sự châm chọc: “Làm rõ, có muốn có con hay không, nuôi hay không nuôi con, là chuyện cá nhân của hai người. Trách nhiệm của tôi với con cái,” Ông chỉ Lục Bán, “Vào năm nó mười tám tuổi đã tận sức, tận xong rồi!”
Đường Nhận nghe thấy có chút choáng váng, tiêu hóa thử những lời này, hắn nói: “Ý của ngài là, đối với huyết mạch truyền thừa của mình… không quan trọng?”
Lục Chi Hiên chỉ cười lạnh, trên mặt đều là “Đám người ngu xuẩn, tư tưởng giác ngộ không thể so sánh với thế hệ của tôi” say mê trào phúng. Cười xong ông không nói một lời mà đứng lên, trở về phòng.
Ngày thường giáo sư Lục ở trước mặt hậu bối luôn luôn là dáng vẻ học giả nghiêm túc trầm ổn, đến hôm nay Đường Nhận mới biết vẻ mặt trào phúng kia của Lục Bán vốn dĩ là di truyền từ cha anh…
Hơn nữa vẻ mặt trào phúng này của cha anh cao cấp hơn một chút, có thể được xưng thành thần rồi.
Hắn nhìn Lục Bán, thấy người sau hai tay ôm ngực, vẻ mặt giống cha anh y như đúc, tựa như chuyện quấn quýt như trẻ con hay không này cực kỳ buồn cười.
Hắn có chút không tự nhiên ho khan một tiếng: “Được rồi.”
Lục Bán nói: “Sáng mai anh muốn đến Linh Sơn lần nữa, hôm nay nhiều người, đi rất vội.”
Đường Nhận cũng có thể hiểu được, có lẽ Lục Bán nhất thời còn chưa chấp nhận rằng mẹ anh đã mất, còn muốn trò chuyện với bà, vì vậy hắn bèn gật đầu: “Được, sáng mai chúng ta đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừm.”
59.
Ngày kế tiếp hai người đi một chuyến đến nghĩa trang Linh Sơn.
Thời tiết hôm nay không tốt, sáng sớm mây đen đã giăng đầy, xe còn chưa chạy ra khỏi ngoại ô thì mưa phùn lất phất nổi lên.
Tối hôm trước Lục Bán ngủ không an giấc, có hơi sốt, uống thuốc để áp xuống. Bệnh trước đó anh còn chưa hết hoàn toàn, lại bất chợt gặp phải đả kích thế này, ba ngày trước tinh thần vẫn luôn lên dây cót bận bịu lo liệu hậu sự cho cô Lưu, còn bây giờ, người cũng có chút không chịu nổi.
Đường Nhận rất đau lòng, mấy ngày nay cũng giúp anh gánh vác một phần, thế nhưng quan hệ của hai người họ không có cách nào bày ra bên ngoài, rất nhiều chuyện đến cùng vẫn không thể bao biện làm thay. Hắn lái xe, thỉnh thoảng chìa tay qua thử nhiệt độ cơ thể người bên cạnh.
Lục Bán nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, yên tâm.”
Đường Nhận ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng thì nghĩ, vẻ mặt đó làm sao khiến người khác yên tâm đây? Hắn nhìn cần gạt nước đang ra sức công tác trên kính chắn gió, không khỏi lo lắng, gần nghĩa địa vốn trống trải âm u, lúc này còn đổ mưa, buổi sáng phải nên mang nhiều áo khoác dày… Sau khi về phải tìm Phương Minh Việt tới một chuyến nữa… Nếu không hai ngày nữa đưa anh về nhà cũ ở một thời gian, để cho vua đầu bếp nhà anh làm ít món ngon bồi bổ cho anh…
Dọc đường đi hắn nghĩ đông nghĩ tây, thiếu chút nghĩ nát óc, may mà lúc đến đích ông trời mới mở mắt, bầu trời sáng lại rồi.
Dừng xe xong, Đường Nhận lấy hoa tươi mua lúc trên đường tới ra từ ghế sau, Lục Bán mang theo giỏ trái cây, bên trong đựng trái cây đồ ăn vặt mà bình thường cô Lưu thích ăn. Hai người đều xách một thứ, khoảng trống dưới tay thì mười ngón liên kết, tay nắm tay như vậy đi vào nghĩa trang, từ con đường phiến đá nhỏ chậm rãi bước lên.
Bình thường bọn họ chưa bao giờ che giấu tính hướng của mình, ở trước mặt người khác cũng không kiêng kỵ tiếp xúc thân thể, nhưng vẫn sẽ không tay nắm tay đi bộ trên đường phố. Dẫu sao thì hai người đàn ông, còn là đàn ông hơn ba mươi tuổi có thân phận, làm như vậy sẽ mất thể diện. Không nghĩ tới ở nơi này lại thản nhiên lên. Có lẽ cùng đã thay đổi và nói rõ, nên chỗ này tuy rằng thuộc về thế tục, nhưng người nơi này cũng đã nhảy ra khỏi hồng trần. Người trong thế tục thì không cần để ý ánh mắt bọn họ, bọn họ càng khinh thường thì càng để ý đến chuyến trần tục.
Đi đến “Cửa nhà chính” của cô Lưu, bọn họ bày hoa tươi trái cây ngon ra, Lục Bán tìm một chiếc khăn lông sạch sẽ, ngồi xuống xuống cẩn thận phần bia mộ mới toanh.
Bài minh chỉ bốn chữ —— sống chết cùng vui mừng.
Trên bia có khắc tên hai vợ chồng giáo sư Lục, tương lai bọn họ muốn chôn cùng một chỗ. Một đời phu thê, sống cùng khâm, chết cùng huyệt. Bây giờ khác biệt giữa người sống và người chết chỉ là tên của người sống cần dùng sơn đỏ tô hồng.
Nhìn cặp họ tên cùng tồn tại kia, Lục Bán cảm thấy tuy rằng lúc này cha mẹ anh đã âm dương cách biệt, nhưng bọn họ quả thật chưa bao giờ tách ra.
Anh nhớ đến đêm ở quán bar kia, Đường Nhận uống say mèm, khóe mặt đỏ ửng gào thét với anh —— con mẹ nó em cũng muốn mang anh vào mộ phần của em, anh nguyện ý theo không?
“Anh nguyện ý…” Anh nói.
Đường Nhận đứng sau lưng anh, không nghe rõ anh nói gì, khom người xít lại gần hỏi: “Hả? Làm sao vậy?”
Lục Bán quay đầu nhìn hắn.
“Đường Nhận.”
“Sao?”
“Chúng ta kết hôn đi.”
Đường Nhận thoáng sửng sốt, lát sau bỗng cười rộ lên, khoác tay lên vai Lục Bán vỗ hai cái.
“Anh còn chưa biết, trước khi bác gái đi, đã hứa giao anh cho em rồi.”
Hắn nhìn về phía bức ảnh trên bia mộ, khẽ hỏi: “Ngài nói đúng không bác gái?”
Lục Bán nhìn hắn, nhẹ nhàng câu khóe môi: “Em còn gọi bác gái?”
Đường Nhận liền biết nghe lời phải nói: “Mẹ, ngài nói đúng không?”
Lục Bán nhẹ nhàng hôn môi hắn.
“Bà ấy nói ‘phải’, anh nghe thấy được.”
60.
Trên đường về Đường Nhận nhắc tới ý định ban đầu là mua căn nhà ở bờ sông, thổn thức không thôi. Con muốn báo hiếu mà cha mẹ không còn, đúng là việc đáng tiếc đau lòng.
Hắn nói: “Thế hỏi thử ý giáo sư Lục đi, xem ông ấy có đồng ý dọn đến ở cùng chúng ta không.”
Lục Bán nghe mà trong lòng ngũ vị tạp trần.
Một người đối tốt với bạn, bạn có thể sẽ mang nghi ngờ trong lòng, người ấy rốt cuộc là xuất phát từ quý mến hay là có ham muốn; nhưng một người hết lòng hết sức đối tốt với cha mẹ bạn, vậy thì trừ khi người ấy yêu bạn, thì thật sự không có lý do khác.
Nếu không tại sao người ta lại mất công đi lấy lòng hai người xa lạ?
“Làm gì nhìn em như vậy?” Đường Nhận soi kính chiếu hậu, “Trên mặt em có gì à?”
“… Không có.” Lục Bán thu hồi ánh mắt.
Thật ra thì giáo sư Lục bên kia không cần hỏi cũng biết, ông chắc chắn không muốn ở cùng bọn họ, nhưng anh vẫn nói: “Sau khi về em thử hỏi ông ấy xem.”
Để cho cha anh mở mang kiến thức về ranh giới của Đường tổng nhà anh cũng tốt.
Đường Nhận gật đầu, lại hỏi: “Đợi chịu tang qua rồi chúng ta sẽ đi đăng ký, Mỹ hay là Canada?”
“Theo em…” Nói rồi Lục Bán lại suy nghĩ một chút, “Canada đi, vừa vặn đi thăm mẹ em luôn.”
Năm đó cha Đường Nhận đột nhiên qua đời đã cho Đường phu nhân đả kích rất lớn, may mà bà còn rất trẻ, các con cũng đầy đủ không chịu thua kém, vẫn luôn chăm sóc bảo vệ bà rất tốt. Sáu năm sau cuối cùng bà cũng không còn là góa phụ, chấp nhận sự theo đuổi của một vị thương gia Canada, nguyện ý tiến hành một đoạn hôn nhân hạnh phúc lần nữa, hiện đang sống ở nước ngoài.
Đường Nhận uốn nắn anh: “Sai rồi, không phải mẹ em, là mẹ của chúng ta.”
Lục Bán đáp: “Vâng, anh nói sai rồi.”
Nhắc tới mẹ ruột mình, Đường Nhận cười cười: “Bà ấy mà biết anh muốn đến thăm bà, thế nào cũng mừng đến độ đặt mua đồ gặp mặt trước một tháng ngay.”
Bởi vì từ nhỏ đã không lo cơm áo, cho nên mẹ Đường Nhận chưa bao giờ lo nghĩ đến sinh hoạt vụn vặt, đã hơn năm mươi tuổi mà vẫn theo đuổi tình yêu là trước, do đó mà bà không can thiệp vào đời sống tình cảm của hai đứa con trai, người bình thường có tính hướng khác biệt ở trong mắt bà cũng chẳng coi vào đâu. Bà rất thích Lục Bán, dưới cái nhìn của bà, dáng dấp Lục Bán rất đẹp, tính cách trầm ổn, lại là nhà thiết kế nổi tiếng tài hoa hơn người, nhắc anh thì ngay cả chị em[2] của bà cũng khen không dứt, người như thế kết hợp với con trai bảo bối thì lại cực kỳ thích hợp.
[2] Nguyên văn là Thủ mạt giao [手帕交]:
nghĩa là “khăn tay giao” chỉ mối giao tình của hai người phụ nữ thời xưa, thường là phụ nữ nhà giàu kết bạn với nhau, dùng khăn tay để đính ước.
Lúc này Lục Bán cũng nhớ tới mỗi lần mẹ Đường Nhận nhìn thấy anh thì loại ánh mắt đó cứ như cha mẹ vợ nhìn con rể, không khỏi gợi lên khóe môi, thấp giọng tự nói: “Ừ, gặp mặt rồi anh phải sẽ đổi xưng hô.”
Đường Nhận liếc nhìn anh mấy lần, bỗng nhiên giảm tốc độ, từ từ cho xe dừng ở bên đường.
Lục Bán lấm lét nhìn trái phải, vừa mới vào thành phố, cũng không cảm thấy có gì khác lạ, anh có chút kỳ quái hỏi: “Sao nào?”
“Không sao hết, em muốn hôn anh.”
Lời còn chưa dứt, Đường Nhận đã áp đến trước mặt, không cho đôi bên chừa lại một chút thở dốc khe khẽ, vừa sâu mà nặng quấn quýt môi lưỡi Lục Bán. Hắn hôn rất vội vàng, đầu lưỡi cố chấp công thành đoạt đất, quét qua mỗi một nơi quen thuộc. Hai tay hắn nâng mặt Lục Bán, chỉ cảm thấy tình yêu mãnh liệt đang muốn tràn ra ngực, mỗi một tấc da của người này cũng khiến hắn mê luyến như vậy, mỗi một đoạn suy nghĩ cũng khiến cho hắn nóng lòng bắt lấy, làm hắn đắm chìm trong đó, không cách nào tự kiềm chế.
“Em yêu anh…” Hắn thở dốc, dán chặt âu yếm đôi môi nỉ non, “Rất yêu anh… Đời này cũng sẽ không yêu người nào khác như yêu anh vậy… Anh có biết không?”
“Em cầu hôn anh trước mặt mẹ anh, em thấy rất hạnh phúc… Chưa từng thỏa mãn như thế.”
Lục Bán bị hôn gần như muốn thiếu dưỡng khí, hốt hoảng cảm thấy chuỗi lời yêu moi tim móc phổi liên tiếp bên tai anh đang được phóng đại vô cùng, liên tục phát ra, làm anh lộ vẻ cực kỳ cảm động, thậm chí vào giờ khắc này chết đi cũng không tiếc nuối.
Anh nhẹ nhàng mυ"ŧ môi hôn Đường Nhận, vừa hôn vừa đáp lại: “… Anh cũng yêu em, chỉ yêu em.”
Cuối cùng anh bồi thêm một câu trong lòng ——
Mãi mãi chỉ yêu em.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ngứa
- Chương 13