Triệu Đồng Sinh đi tới rồi nói với Tɧẩʍ ɖυ: " Vào đi. "
Cô là người bước vào lớp cuối cùng, đi theo Triệu Đồng Sinh vào, lớp đang cười vui vẻ bỗng yên tĩnh trở lại.
" Thầy nhắc lại vấn đề đi muộn về sớm, nếu có việc thì gọi điện thoại cho thầy, không được phép vắng mặt mà không thông báo. Có lần nào tôi không đồng ý cho các em nghỉ không, hay là nói hiện tại các em cảm thấy giấy xin phép nghỉ rất phiền phức? " Triệu Đồng Sinh nói xong dừng lại một lúc " Nhất là những vị nằm trong danh sách đen của chủ nhiệm Trương, chu ý vào. Trương Ngự cười cái gì? Chủ nhiệm bảo em viết 3000 chữ, viết xong đưa cho chủ nhiệm Trương, đừng bắt thầy ấy tới tìm em. "
Lục Tiêu liếc mắt ra hiệu với Trương Ngự bị nhắc nhở, đối phương lại cúi đầu làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Triệu Đồng Sinh liếc nhìn Lục Tiêu ngồi phía sau với bộ dạng mệt mỏi lười nhác: " Lục Tiêu, em đổi chỗ với Cố Triêu đi. Em đến chỗ hàng thứ 4 bên cửa sổ, Cố Triêu đi tới chỗ Lục Triêu. "
Lục Tiêu không ngờ Triệu Đồng Sinh sẽ đổi chỗ của cậu, hơi cau mày lại: " Thầy, em ngồi chỗ kia bạn học ngồi đằng sau không nhìn được. "
Sầm Văn Thanh ngồi sau cũng lên tiếng phối hợp: " Đúng vậy, thưa thầy anh Lục anh.... "
Ánh mắt Triệu Đồng Sinh như lưỡi dao bay qua đó, Sầm Văn Thanh lập tức im miệng lại: " Muốn ngồi mới nghe giảng được. "
Câu này vừa dứt, không ít tiếng cười vang lên.
Triệu Đồng Sinh vỗ xuống bàn: " Im lặng, mau đổi chỗ ngồi đi, được rồi, giờ thầy giới thiệu một chút. Bạn học Tɧẩʍ ɖυ, cho dù trước đây các em gặp qua bạn thì cũng có thể đã biết tới bạn ấy. Bạn ấy chính là người có tổng điểm cao nhất trong hai cơ sở,. Thầy cũng đã nói rồi, các em có muốn học tập tốt giống như bạn ấy hay không, điều đó phục thuộc vào các em. Hơn nữa một số bạn học nào đó, không học tập yên ổn thì cũng đừng làm ảnh hưởng người khác học tập. "
Sau khi Triệu Đồng Sinh nói xong, Tɧẩʍ ɖυ cảm thấy mọi ánh mắt đều hướng về mình bất giác mím môi dưới.
" Tɧẩʍ ɖυ ngồi cạnh Lục Tiêu đi, thầy hy vọng dưới sự dẫn dắt của em bạn học Lục Tiêu có thể say mê việc học tập. "
Tɧẩʍ ɖυ: "....... "
E rằng bản thân cô không có năng lực lớn đến vậy.
Lục Tiêu ngồi ở chỗ kia, sau khi nghe Triệu Đồng Sinh nói xong, giương mắt lên nhìn cô gái nhỏ đi về phía cậu. Trông đôi mắt hẹp dài vẫn luôn chứa cảm giác thờ ơ bất cần đời. Sau khi Tɧẩʍ ɖυ đi tới đây, khóe mặt cậu khẽ cong lên, người khác không thể nhận ra được.
Tɧẩʍ ɖυ còn nghĩ cậu muốn nói gì đó, nhưng sau đó nam sinh đã dời tầm mắt đi, lười nhắc nằm xuống bàn.
Thể hiện qua hành động, nói cho cô biết, cậu không thích việc học tới cỡ nào.
Tɧẩʍ ɖυ cất balo vào trong ngăn bàn, khẽ đưa mắt liếc nhìn đôi chân dài không còn chỗ đặt của cậu.
Tuy chỗ ngồi khá rộng, nhưng không gian dưới bàn học cũng có hạn, Lục Tiêu phải ngồi nghiêng đi một chút, cặp chân kia mới có thể để xuống được, cứ vậy chiếm một ít không gian vốn thường về cô.
Bất đắc dĩ cô phải đẩy xê dịch ghế ra ngoài, để không chạm vào chân cậu.
Cảm nhận được hành động của cô, Lục Tiêu đột nhiên duỗi chân ra.
Tɧẩʍ ɖυ: "........ "
Nâng mắt lên nhìn thầy giáo đã bắt đầu giảng bài, Tɧẩʍ ɖυ lặng lẽ gập chân lại, sau đó mở sách ra, đẩy kính mắt lên, vẻ mặt bình thường coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sầm Văn Thanh ngồi sau Lục Tiêu, để ý đến hành động của Lục Tiêu, cảm thấy shock. Cậu ta vô thức nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυ, cô gái nhỏ rất gầy, tóc rối tung, khuôn mặt không lớn bằng bàn tay cậu ta, màu da trắng lạnh. Khiến người ta cảm thấy cô giống như thần thánh không thể khinh nhờn.
Nhưng nếu nói về nhan sắc, cậu ta cảm thấy cô không đẹp bằng hoa hậu giảng đường của bọn họ, Hà Văn Văn rất xinh đẹp.
Nhưng anh Lục của cậu ta, người thờ ơ với lời tỏ tình của hoa hậu giảng đường, vừa mới làm cái gì?
Bắt nạt cô gái nhỏ không đánh lại anh là sao chứ?
Vậy mà anh lại ngang nhiên chiếm vị trí dưới bàn của cô gái nhỏ, không đời nào!
" Sầm Văn Thanh, trên người Lục Tiêu có gì à, khiến em cứ phải rướn cổ lên nhìn em ấy chằm chằm. Tɧẩʍ ɖυ gọi Lục Tiêu đứng dậy đi, sáng sớm ra đã ngủ rồi, không dậy nổi, học khó đến vậy à? "
Triệu Đồng Sinh nói nhanh như hàng loạt pháo hoa nổ lên, Tɧẩʍ ɖυ sửng sốt rồi một lúc rồi mới nhận ra Triệu Đồng Sinh bảo cô làm gì.
Quay đó nhìn vào chỗ đó, không biết người giả ngủ hay ngủ thật, tay vỗ nhẹ lên bả vai của cậu.
Sầm Văn thấy thế vừa định ngăn căn cô gọi Lục Tiêu dậy. Lúc có người nọ gọi cậu dậy, Lục Tiêu suýt đánh gẫy xương tay của người ta.
Nhưng chưa kịp ngăn cản, Tɧẩʍ ɖυ đã vỗ lên vai của Lục Tiêu rồi.
Mà người vốn nên tức giận khi bị gọi dậy, lại chậm rãi khởi động người, hơi mất tập trung mở miệng nói: " Làm sao vậy? "
Tɧẩʍ ɖυ không ngờ cậu lại hỏi câu này, có chút xấu hổ chỉ vào Triệu Đồng Sinh: " Thầy bảo cậu ngồi thẳng lên nghe giảng. "
Giọng cô không lớn, tất nhiên là sợ ảnh hưởng đến việc học của người khác. Nhưng khi cô cố ý đè thấp giọng xuống như vậy, ngược lại khiến giọng của cô có chút mềm mại, giống như là ghé vào bên tai làm nũng.
Cậu đột nhiên cau mày lại,
sách một tiếng, quay đi.
Tɧẩʍ ɖυ bị cậu làm hoảng sợ, không biết người này sao lại như vậy, tức giận sao?
Mắt Sầm Văn Thanh đã trợn to đến mức không thể to hơn, anh Lục của cậu ta hôm nay có điểm khác thường!
Đợi mãi mới đến lúc tan học, Sầm Văn Thanh lập tức đứng lên: " Anh Lục ới đi thôi! "
Trương Ngự cũng đi tới đây, bộ dáng cười ha hả, như là phật Di Lặc.
Tɧẩʍ ɖυ thấy có người gọi cậu, theo bản năng đứng lên, để cho cậu có chỗ ra.
Lục Tiêu thấy thế liền nhìn qua, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, giống như không hiểu cô đang làm gì.
Thẩm Dư: "..........Cậu không ra ngoài sao? "
Lục Tiêu hỏi lại: " Ai bảo tôi phải ra ngoài? "
Tɧẩʍ ɖυ gật đầu, ngồi xuống lần nữa, kết quả Lục Tiêu lại đứng lên: " Tôi phải ra ngoài. "
Lần này cảm thấy đúng là người này cố ý, đã bảo không đi rồi mà. Tɧẩʍ ɖυ dành đứng dậy nhường chỗ, sử dụng ánh mắt trừng cậu.
Lục Tiêu rũ mắt nhìn cô: " Cậu không có gì muốn nói với tôi à? "
Tɧẩʍ ɖυ không hiểu ý cậu, nhưng quả thật cô vẫn nói lên suy nghĩ của mình: " Phiền cậu nếu muốn ra ngoài lần tới hãy nói trước. "
Sắc mặt Lục Tiêu bỗng nhiên thay đổi, nhìn chằm chằm Tɧẩʍ ɖυ, ánh mắt có vài phần nguy hiểm: " Chỉ thế thôi, không còn? "
Tɧẩʍ ɖυ dừng một chút: " Còn có chân của cậu, đừng kéo dài ra nữa. "
Lục Tiêu tức giận cười, gật đầu rồi xoay người đi.
Trương Ngự nhìn Tɧẩʍ ɖυ, lại đưa mắt nhìn Lục Tiêu ra khỏi phòng học không quay đầu lại, có chút mơ màng đi theo ra ngoài.
Sầm Văn Thanh người ngồi sau hai người, khi đi ngang qua người Tɧẩʍ ɖυ không nhịn được dừng lại hỏi: " Mạo muội hỏi một câu, cậu quen Lục Tiêu à? "
Tɧẩʍ ɖυ không ngờ cậu ta hỏi vậy, nhưng cô cận thẩn suy nghĩ một chút, cô nhớ mình cũng chưa từng gặp Lục Tiêu: " Không quen. "
" Phải không? " Sầm Văn Thanh nâng mày,
thật kỳ lạ mà.
Tɧẩʍ ɖυ gật đầu, cô khẳng định bản thân chưa từng gặp Lục Tiêu, càng không trêu chọc cậu bao giờ.
Sầm Văn Thanh cười nói: " Kỳ thật anh Lục là trọng tình trọng người nhất đó, chỉ cần làm quen với anh ấy dần là được. "
Về phần có thể quen được hay không trời mới biết. Dù sao từ trước tới nay Lục đều không quá thân cận với bất cứ nữ sinh.
Tɧẩʍ ɖυ không để ý tới lời nói của Sầm Văn Thanh. Cô cũng không cần quen với Lục Tiêu, cậu dường như không phải người dễ kết thân với. Cô trốn tránh còn không kịp nói gì đến làm quen thân, từ bỏ đi.
Bọn Lục Tiêu và Sầm Văn Thanh rời đi, cả buổi sáng không về.
Bên cạnh không có ai, Tɧẩʍ ɖυ cũng có thể yên tâm học bài.
Tiết đầu buổi chiều là tiết thể dục, cô gái nhỏ ngồi sau Tɧẩʍ ɖυ chọc chọc bả vai cô: " Cậu muốn đi thay đồ không, chúng ta đi cùng nhau? "
Lúc đầu cô còn định hỏi phòng thay đồ ở đâu, giờ thì may quá, Tɧẩʍ ɖυ cười gật đầu.
" Tớ là Diệp Hoan, trước đây tớ đã biết cậu rồi, cậu không biết đâu, mỗi lần thi thầy Triệu đều lấy cậu ra làm gương cho chúng tớ. "
Tɧẩʍ ɖυ không ngờ lại vậy, có chút ngượng ngùng: " Tớ còn chưa quen ở đây lắm, cảm ơn cậu đã đi cùng. ".
TruyenHDDiệp Hoan có vẻ ngoài nhu thuận, cảm giác rất chân thật: " Vậy trao đổi đi, về sau nếu có câu hỏi không biết, tớ có thể hỏi cậu không? "
Tɧẩʍ ɖυ gật đầu: " Đương nhiên, nếu tớ biết. "
" Tốt quá trời, chúng ta đi thôi, lúc nữa phòng thay đồ sẽ đông lắm á, còn phải chờ. "
Hai người đi ra khỏi phòng học, đột nhiên Diệp Hoan bị giáo viên gọi lên, Tɧẩʍ ɖυ mới biết hóa ra cô ấy là đại biểu môn Tiếng Anh, vẻ mặt Diệp Hoan áy náy nói: " Tɧẩʍ ɖυ đành để cậu đi một mình vậy, để tớ chỉ lối cho cậu.... "
Diệp Hoan đi rồi, Tɧẩʍ ɖυ dựa theo chỉ dẫn của cô ấy, trong phòng quần áo quả nhiên giống như lời cô ấy nói, rất nhiều người.
Cô bất đắc dĩ phải ở bên cạnh đợi một chút, mọi người sắp thay xong thì đi vào, dù sao vẫn còn thời gian.
Bên cạnh phòng thay đồ có vườn hoa nhỏ, Tɧẩʍ ɖυ cầm quần áo của mình rồi đi qua, tận dụng thời gian này học thuộc từ vựng Tiếng Anh.
Chợt nghe một tiếng kêu rên không rõ lắm.
Mới đầu còn tưởng mình nghe lầm, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng kêu đau truyền đến, Tɧẩʍ ɖυ mới ý thức được có chuyện gì đó đang xảy ra.
Cô đứng đậy, đi về phía vườn hoa nhỏ, đẩy bụi hoa rậm rạp cao đến nửa người ra, Tɧẩʍ ɖυ nhìn thấy vài người ngồi xổm ở chỗ đó.
Nghe thấy động tĩnh, vài người bên trong quay đầu lại.a
Tɧẩʍ ɖυ chống lại ánh mắt của Lục Tiêu, cô bị shock, vô thức nói: " Sao các cậu ở đây bắt nạt người khác? "
Nói xong nhìn về phía nam sinh dưới bị Trương Ngự ngồi lên: " Còn không buông ra, các cậu muốn bị giáo viên phát hiện à? "
Sầm Văn Thanh thấy Tɧẩʍ ɖυ hiểu lầm: " Không phải như cậu thấy, chúng tớ.... "
Cậu ta chưa kịp nói hết, Lục Tiêu đã đứng dậy giữ chặt tay cậu ta, ánh mắt ảm đạm nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυ: " Cậu cảm thấy chúng tôi bắt nạt cậu ta? "
Tɧẩʍ ɖυ nhìn nam sinh nằm trên mặt đất, máu mũi chảy ra: " Vậy cậu ta tự đánh bản thân mình à? "
Trương Ngự thẳng thắn nói: " Chúng tôi không đánh cậu ta, lúc cậu ta bỏ chạy không cận thẩn ngã, chúng tôi đánh còn sợ làm bẩn tay mình ấy chứ. "
Nói sợ bận, đáng ra phải chạy xa ngay lập tức rồi, vậy mà lại ngồi lên người người ta.
Nam sinh ngã nằm đất kia đứng lên, vẻ mặt bị dọa: " Là tôi tự ngã, không liên quan đến bọn họ. "
" Hừ, vốn là mày tự ngã, có ý tứ gì, còn muốn
bính tứ* gì hả? "
* cố ý giả vờ như mình là người bị hại.Trương Ngự nói xong đưa tay túm lấy tóc nam sinh kia, Tɧẩʍ ɖυ vội vàng nói: " Có gì từ từ nói, không nên đánh nhau. "
Trương Ngự không ngờ cô lại ngăn cản, mất kiên nhẫn nói: " Cậu ta nói cái gì cậu cũng tin à, chúng tôi thật sự đánh hắn mà không dám thừa nhận sao, cậu cũng quá coi thường chúng tôi rồi, xem thường anh Lục à? "
" Tớ không tin cậu ta cũng không tin các cậu, nhưng đánh người là không đúng, có gì từ từ nói, nói chuyện hợp tình hợp lý. "
Nam sinh đứng bên cạnh vẫn luôn không mở miệng dường như cảm thấy mình đang nghe chuyện đùa vui, nở nụ cười nói: " Nói chuyện hợp tình hợp lý, đây là cách đối nhân xử thế của học sinh tốt các cậu? "
Vậy mà cậu còn vong phụ nghĩa như vậy.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Tiêu: cô gái vô lương tâm, tôi đã ám chỉ thế rồi, cậu vậy mà không hề nhớ đến tôi, tức giận!
Cầu sưu tâm ~~~~~~ để lại cmt và nhận lì xì ~~~~~~ cảm ơn thiên sứ nhỏ đã bình chọn cho chế và tưới dung dịch dinh dưỡng vào lúc 2022-04-12 18:58:38~2022-04-13 19:01:50 ~
Cảm ơn thiên sử nhỏ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: A Tiện 8 Bình.
Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ chế, mình sẽ tiếp tục cố gắng!