Ngụy gia từng là gia đình giàu có nhất thành Dung Châu, nay Ngụy gia xuống dốc, Vân gia trở thành người đứng đầu thành Bắc. Vân gia kia đương nhiên sẽ không để Ngụy gia trở lại như trước.
Mọi người trong lòng đều hiểu rõ, Ngụy gia nay đã xuống dốc, chỉ còn một mình Ngụy Ương, hắn là huyết mạch duy nhất còn lại của Ngụy gia, nếu mất đi hắn, Ngụy gia kia cũng xem như lâm vào đường cùng.
Mấy ngày nữa là sinh thần của tộc trưởng Vân gia, Vân gia liền phái người đưa thiệp đến mời Ngụy Ương.
Rõ ràng là một bữa tiệc Hồng Môn.
Suốt mấy ngày Ngụy Ương nhốt mình trong phòng, không biết đang làm gì.
Hắn nói hắn phải đi, vì Ngụy gia cũng được, vì bản thân hắn cũng được.
Hắn còn nói, “A Lý, lần này ngươi đi cùng ta.” Ta nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng, bất lực.
Nếu có thể giúp hắn, cho dù bắt ta nhảy xuống biển ta cũng nguyện ý, chẳng sợ cho đến bây giờ hắn vẫn luôn hận ta, chẳng sợ trong lòng hắn chỉ có mỗi Ngụy gia.
Khi đó ta chỉ nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt hắn, lại không thấu được sự mờ mịt kia, nhìn thấy hắn rũ mắt xuống, giống như đang cầu khẩn.
Yến hội tan, đêm đã khuya. Những người đến mừng thọ cũng đã về nhà, cuối cùng chỉ còn lại Ngụy Ương.
“Ngươi có biết ta muốn gϊếŧ ngươi?” Tộc trưởng Vân gia vô cùng lãnh đạm.
“Thật trùng hợp, ta cũng vậy.” Ta nghe thấy Ngụy Ương nói vậy.
——Ánh mắt sáng như ngọc của Ngụy Ương khiến ta mê muội.
“Ngụy gia sớm muộn cũng vong, người của Ngụy gia… A, một đám người đều bị yêu tinh mê hoặc.” Lão Vân gia kia cười nhạo, “Phi!”
Ta không phải, cho tới bây giờ ta cũng không nghĩ sẽ hại Ngụy Ương! Thật sự không phải…
“Ngụy Ương…” Ta nghe thấy âm thanh của mình run rẩy, nếu ta nói ta chưa bao giờ muốn hại hắn, hắn sẽ tin sao…
Ta quay đầu nhìn hắn, hắn đứng thẳng nhìn tộc trưởng Vân gia vung tay lên, những kẻ ẩn nấp trong phòng liền nhảy ra vây quanh Ngụy Ương, ánh mắt bọn họ đều giống như Ngụy Ương, tràn đầy tuyệt vọng.
Ngụy Ương lạnh lùng nhìn họ, “A Lý, gϊếŧ bọn họ.”
Gϊếŧ… Ta là lý ngư yêu màu đỏ ở sông Thế Tầm, đạo hạnh ngàn năm có thể hóa thành người, gϊếŧ vài người dễ như trở bàn tay.
Nhưng bọn họ lại đều giống như Ngụy Ương… Ta làm sao mà hạ thủ được…
Ta bước lùi về sau, cơ hồ muốn cùng Ngụy Ương dính lại thành một khối, nhưng những người đó càng lúc càng gần, ta cố gắng không nhìn vào mắt bọn họ, ánh mắt như có tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, bao vây lấy ta không kẽ hở.
Ta làm sao có thể hạ thủ…
“Ngụy Ương… Đừng…” Ta cầu xin.
“Yêu tinh sao, một đám người đều giống như nhau, không thể sửa đổi. Ngụy Ương, tiểu yêu tinh kia nếu thật lòng yêu ngươi, hắn ắt sẽ liều mình giúp ngươi, làm sao…” Làm sao giống như bây giờ —— ta biết lão đầu nhi Vân gia kia chính là muốn nói cái này.
Ta không phải! Thật sự! Ta không phải… Không phải… Ta thật sự thích Ngụy Ương, thật sự…
“Gϊếŧ bọn họ.” Thanh âm của Ngụy Ương.
“Đừng…”
“Gϊếŧ bọn họ!” Ngụy Ương ngắt lời ta, lặp lại lần nữa, tựa hồ nổi giận rồi, “Toàn bộ, gϊếŧ hết bọn chúng.”
“Ngươi…” Ta định nói lại.
“Ha, yêu tinh, yêu tinh không phải đều như vậy sao…” Bên tai quanh quẩn tiếng cười nhạo của tên tộc trưởng Vân gia.
Ngụy Ương trầm mặc hồi lâu, ta chỉ nhìn thấy đôi con ngươi trong suốt của hắn lãnh đạm vô cùng, lửa giận ban nãy như chìm xuống, “Nếu ngươi không muốn, thì đi đi.”
Không gϊếŧ thì phải đi? A, ta chưa từng nghĩ hắn sẽ nói vậy.
Hắn nhất định rất chán ghét ta, hắn biết ta không dám gϊếŧ người, cho nên dùng cách này bức ta đi. Bằng không một con người đẹp như vậy, tựa như tiên sao lại lạnh lùng nói câu “Toàn bộ, gϊếŧ hết bọn chúng” được chứ?
Nhưng ngươi lại không biết rằng, ta sớm đã không thể – rời khỏi ngươi…
Ngươi chán ghét ta cũng không sao, lợi dụng ta cũng được, nhưng ta thích ngươi, ngươi muốn ta làm gì ta cũng làm, ta xem ngươi còn có…. lý do gì đuổi ta đi không.
—— Trách là trách khi ấy ở sông Thế Tầm ngươi đã cười quá đẹp, làm ta kinh tâm động phát, từ lúc đó liền cướp lấy trái tim ta.
Ta kiên quyết nhắm mắt lại, vận nguyên khí, đánh tới phía trước.
Ta không nhìn thấy phía sau, ta chỉ hy vọng Ngụy Ương đừng im lặng như trước nữa.
——Một chút là được rồi, ta không hy vọng xa vời là ngươi toàn tâm yêu ta, ta chỉ muốn ngươi dành cho ta một chút rung động, một chút là được rồi.