Chương 7: Làm nữ nhân của ta, ta sẽ làm cho em sung sướиɠ ( hơi H)

Editor: MeiKim

Thời điểm dùng cơm tối, Thư Lan thậm chí không dám cùng Vương Trường Xuyên đối mặt. Thái thái mấy ngày này bị bệnh, nàng từ sớm đã ở trên giường chăm sóc cho ăn qua.

Trên bàn lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ, không khí đặc biệt kì quái, Thư Lan cảm thấy khi nàng nuốt cơm liền có cảm giác hít thở không thông.

" Em.... Ăn xong rồi, anh hai cứ từ từ ăn." Nói xong nàng liền rời khỏi bàn, Vương Trường Xuyên giữ chặt lấy cổ tay nàng hỏi: " Chạy cái gì?"

Hai bàn tay hắn nóng lại có lực, nắm đến nàng có chút đau.

Thư Lan hoảng hốt, trên mặt xấu hổ ngày càng lợi hại, cảm thấy hơi thở toát ra đều nóng hổi. " Em.... Em đi trước tắm rửa."

Vương Trường Xuyên cảm thấy việc này không được tự nhiên cho lắm, ánh mắt dao động về phía cổ nàng, rồi lại dừng ở trước ngực phập phòng của nàng.

Thư Lan phát hiện tầm mắt của hắn, trừng mắt liếc hắn một cái rồi bỏ chạy đi.

Vương Trường Xuyên nghe thấy một câu " yêu râu xanh" theo gió thổi qua tới, cũng vô tư mà tiếp tục ăn cơm. Nhanh chóng đem cơm trong chén ăn sạch, chủ động thu dọn chén dĩa thuận tay đem đi rửa sạch.

Miễn cho nữ nhân kia lại lấy cớ rửa chén mà kéo dài thêm vài giờ, làm chậm trễ " Đại sự quan trọng."

Nghĩ đến cặρ √υ" lớn trước ngực nàng, còn có vòng eo nhỏ chỉ cần một tay là có thể ôm hết kia, Vương Trường Xuyên đương nhiên liền cứng.

Nghĩ đến buổi tối muốn viên phòng, tâm tư nóng lòng kia như thế nào cũng không ngăn cản lại được, thiếu chút nữa mà muốn bóp nát một cái chén.

Thư Lan tắm rửa nhiều lần, thái thái lúc trước có cho nàng một cục xà phòng, xà phòng lúc này vẫn là vật hiếm lạ mà nàng cũng chưa từng đươc dùng qua. Đêm nay, nàng đặc biệt lấy ra tắm vài lần, tắm sạch sẽ xong còn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt thanh mát kia.

Cũng không biết là hắn có thích mùi hương hay không.

Nghĩ đến Vương Trường Xuyên một thân cơ thể rắn chắc, Thư Lan lại nhịn không được xấu hổ. Còn có đối với cái đồ ngại ngùng được giấu dưới một lớp quần kia, cơ hồ kích cỡ có vẻ rất lớn đi.

Nghĩ như thế Thư Lan có cảm giác chỗ đó giữa hai chân có chút ướt, bị ướt có chút khó chịu nàng lại nhịn xuống việc thẹn thùng này mà lau qua lại dưới hạ thân.

Vương Trường Xuyên rửa chén xong rồi đi tìm nàng, phát hiện nàng đã trốn ở phòng. Hắn cười cười, dùng số nước còn dư lại của nàng mà nhanh chóng tắm rửa, nhìn đến cục xà phòng bên cạnh thuận tay với lấy, đem dươиɠ ѵậŧ dưới thân của chính mình rửa qua sạch sẽ.

Chỉ là Vương Trường Xuyên quá mức kích động, rửa nước thôi mà chim chóc dưới thân mình liền trướng lớn, biến thành quái vật khổng lồ to lớn ở kia.

Hắn cũng không màn đến, liền như vật đem nước xối vào côn ŧᏂịŧ lớn của chính mình mà cọ rửa sạch sẽ.

Cảm giác được hương thơm ngào ngạt Vương Trường Xuyên tùy ý mà mặc vào quần áo rồi liền đi gõ cửa.

Thư Lan nằm rúc trong ổ chăn, bộ dáng chùm kín chăn lấp ló kia chỉ để lộ ra một cái đầu, " Cửa không có khóa"

Vương Trường Xuyên vươn tay, chân dài bước vào phòng, vóc dáng của hắn to lớn khi bước vào phòng thì liền có cảm giác cả căn phòng như bị chiếm đi một nửa diện tích.

Trong phòng bày biện hai cái giường, một cái là của em trai hắn ngủ, một cái là của Thư Lan ngày thường hay ngủ. Lúc này nàng trốn trong chăn, thấy hắn tiến vào thì liền trốn vào trong che đi nửa khuôn mặt của nàng, chỉ lộ ra một đôi mắt nai ở bên ngoài.

Hắn thận chí ở trong lòng của hắn lúc này thốt lên một chút ý muốn hối hậnnnnnnnnnnn.

Hiện tại hối hận, chính là đã muộnnnn. Dù cho bản thân hắn đáp ứng lời hối hận, thì tiểu gia hỏa dưới bụng kia của hắn căn cứng bang bang kia cũng sẽ không chịu đáp ứng.

Vương Trường Xuyên đi qua tới ngồi trên mép giường nàng, " gấp đến khó chịu vậy sao?"

Hắn duỗi tay đem chăn của nàng vạch ra, lộ ra bả vai trắng nõn hằng năm bị che dấu đi dưới lớp quần áo. Cô nương nông thôn ít có người có làn da tinh tế bóng loáng đến như vậy, nàng trời sinh đã trắng, trắng đến độ dưới bóng đèn mờ nhạt kia nhìn đến đều bị lóa hết cả mắt.

Cặρ √υ" to kia bị nàng dấu dưới lớp áo ngực, Thư Lan là đứa trẻ không có mẹ, không có ai mua áo ngực cho nàng, nàng liền trộm vải may áo cưới của chính mình mà liền tự may cho chính mình một cái.

Màu vải đỏ tươi lấn át cả màu da tuyết trắng của nànnnnnng, đối với cặρ √υ" lớn kia thì bị thít chặt đến nỗi hiện lên rãnh ngực sâu thâm thẩm. Cao ngất ngưởng.

Hầu kết Vương Trường Xuyên lăn lộn lên xuống, hắn đè lấy nàng đang làm hành động muốn thoát ra, cánh tay trắng nõn của nàng bị bàn tay màu lúa mạch của hắn nắm lấyyyy trong thập phần đối lập nhau rất rõ ràng.

" Chạy cái gì?" Âm thanh của hắn trầm thấp, thanh âm bị đè thấp hơi mang giọng khàn khàn chứa đầy tìиɧ ɖu͙©. Hắn cuối đầu nhéo cằm nàng, " Nhìn ta."

Thư Lan bị ép ngẩng đầu, bị bắt phải nhìn thẳng vào hắn. Ánh mắt hắn nóng bỏng lại kiên nghị, rất giống như có một ngọn lửa quay quanh nàng.

Nàng có thể ngửi được hương vị xà phòng trên người của hắn, cùng với hương vị của chính mình giống nhau. Nhưng là hắn còn có hương vị đàn ông đặc trưng của nam nhân, đem nàng mê hoặc đến choáng váng.

Ánh mắt hắn sắc bén, giống như con chim ưng nhìn chăm chú vào con mồi," Em để cho ta đến phòng của em, thì em cũng biết là sẽ có ý tứ gì chứ?"

Thư Lan bị hắn làm cho mặt đỏ tai hồng, thầm mắng người này sao lại lộ liễu như vậy, oán trách mà liếc hắn một cái liền muốn trốn đi.

Vương Trường Xuyên như thế nào sẽ cho nàng có cơ hội và lùi về trong? Hắn mở chăn ra, đè lên người nàng thay cho lớp chăn mỏng phủ thân thể của nàng .

Thân thể mềm mại liền ở dưới người hắn, từng trận hương thơm bay vào mũi, Vương Trường Xuyên gấp đến độ không thể đợi được nữa. Hắn dùng lực ở tứ chi đè nặng lên nàng, ép nàng đưa ra cái đáp án mệnh lệnh làm vừa lòng người

Thư Lan bị hương vị nam nhân của hắn hung cho mặt đỏ rần, trong mũi toàn là hương vị dễ ngửi của hắn. Bụng nhỏ càng bị vật nóng bỏng kia của hắn dán vào, như thể con sói tùy thời điểm mà đem nàng nuốt vào bụng.

Nàng gật gật đầu nói, " Biết"

Thanh âm so với tiếng muỗi còn nhỏ hơn.

Nhưng là Vương Trường Xuyên lại như nghe được thiên âm, hắn nắm lấy bộ ngực sữa mơ ước đã lâu nói, " Làm nữ nhân của ta, ta sẽ đối tốt với em."

Đây là lời hứa hẹn của một quân nhân.

Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào cần cổ thon dài của nàng. Nàng có chútsợ rút về sau chút.

" Đừng sợ, ta sẽ làm cho em sung sướиɠ."

Đây là một lời thị uy và hứa hẹn của môt người nam nhân.

-----------

Từ đây mình bắt đầu đổi xưng hô luôn nhà mọi người a. Để cho nó hợp với hoàn cảnh tí a. ( ^3^)