Chương 50: Biết em đau lòng ông xã rồi, không được khóc a. ( cốt truyện)

Editor: MeiKim.

Thư Lan bị hai tên nam nhân cắm ở bên trong ngủ cả một đêm, nóng không chịu được. Mấy người này càng lúc càng quá đáng, thật là không biết xấu hổ mà đem côn ŧᏂịŧ lớn cắm vào bên trong cả một đêm.

Một khi rút ra thì, tϊиɧ ɖϊ©h͙ hoàn toàn chảy hết ra, ào ào ướt dầm dề ra.

Làm cho nàng sáng sớm phải tức giận, không nói chuyện với hai anh em không nói lý này.

Biết Vương Trường Xuyên xuất viện, Giang lão thủ trưởng còn tới nhà thăm hắn. Thư Lan đem vài chén nước trà vào trong phòng sau đó liền lui ra ngoài, để cho bọn ở bên trong nói chính sự.

Nói chuyện với nhau gần một tiếng, họ mới từ bên trong đi ra ngoài.

Tiễn lão thủ trưởng đi rồi, Vương Trường Xuyên ngồi ở trên sô pha mà thở dài một hơi. Thư Lan cho rằng bọn họ nói chuyện gì đó không thoải mái, vội vàng hỏi, " Đây là có chuyện gì sao?"

Hắn một tay đem Thư Lan ôm vào trong lòng ngực, hôn moah moah moah vài cái, " Vợ ơi, chuyện ở đây đã bàn tính xxxong rồi, chúngh ta có thể trở về nhà rồi!"

Nhà ở bên này Vương Trường Xuyên kiên quyết cự tuyệt, mà chuyện của Giang Thanh Thanh cũng không có giải quyết được gì nữa, hắn phát hiện ra Giang thủ trưởng xem ánh mắt của chính mình có chút mang theo chút đáng tiếc.

Vương Trường Xuyên thật là đầu óc có phần không lần mò ra được gì.

Giang thủ trưởng vẫn rất thưởng thức hắn, lại thêm cũng không muốn dễ dàng mà thiếu nợ cái ân tình. Hỏi hắn về sau có tính toán gì không, nghe hắn nói có chút tâm ý nhỏ muốn về nhà, cố ý xin một đội phòng ở quê quán huyện thành của hắn, còn tìm mấy lão cấp dưới, giao phó cho họ nhất định phải chiếu cố tốt cho Vương Trường Xuyên.

Xem như là hắn đã thông qua phương pháp này, có thể có chút mặt mũi lớn như thế này thì không có mấy người được.

Vương Trường Xuyên cảm thấy rất cảm kích, càng có nhiều hưng phấn hơn.

Tuy rằng hắn bị thương không thích hợp lưu lại trong quân đội, nhưng là hắn cuối cùng cũng tìm được một nơi thích hợp với chính mình.

" Thật sự sao?" Thư Lan ở chỗ này đợi cũng cảm thấy không có chút thú vị gì, nghe nói là có thể trở về liền cảm thấy rất vui, nhưng là nàng lo lắng cho thân thể của hắn, " Thân thể của anh khôi phục tốt rồi sao?"

" Cũng không có sai biệt lắm, ngày mai anh lại đi làm kiểm tra cuối cùng, về sau đi bệnh viện ở huyện gần nhà cũng không sao." Hắn sửng sốt nói, " Kỳ thật lúc trước ta tĩnh dưỡng gần một tháng sau, dưỡng tốt rồi mới dám kêu các người tới đây."

Thư Lan thế mới hiểu được tình huốn thật sự, lúc ấy tất nhiên là bị thương rất nặng, trên người của hắn vốn mang theo vết thương, lần này thế lại bị thương nghiêm trọng đến như vậy.

Quả nhiên đôi mắt của nàng lại đỏ, thật là đau lòng đến phát điên.

" Nhìn xem, tiểu bảo khóc nhè lại khóc rồi, chính vì thế nên anh mới không nói cho các người nghe là thế." Vương Trường Xuyên đem nàng đang buồn buồn ôm vào lòng ngực của chính mình, " Được rồi được rồi, biết em đau lòng ông xã rồi, không được khóc nữa a."

" Đồ đáng ghét!" tên nam nhân này càng ngày càng không biết e lệ là gì.

Bởi vì sợ hoàn cảnh ở bệnh viện đối với đứa nhỏ không tốt đi, ngày hôm sau Viễn Chu mang theo Vương Trường Xuyên đến bệnh viện làm kiểm tra lần cuối.

Cuối cùng hai anh em ở trong bệnh viện một người thì đen mặt đi ra, một người thì nghẹn cười rung cả vai đi ra cửa lớn của bệnh viện.

" Vương Viễn Chu, ngươi một vừa hai phải thôi ngay cho anh!"

Vương Viễn Chu cười xùy xùy hai tiếng, " Tốt lắm, anh hai, phụt, hahaha." Cười đến đau cả bụng luôn rồi.

" Cái gì a?! Cả bệnh viện đều nói nơi đó của anh hai..... Không được?" Thư Lan quét mắt nhìn dưới háng của Vương Trường Xuyên, cũng che miệng trộm cười lên.

" Hai người các ngươi." Vương Trường Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn đến hai cười trên sô pha cười thành một nhóm.

Thư Lan nhìn thấy ánh mắt ăn thịt người của hắn, lập tức thức thời mà nghẹn cười lại, " Không cười nữa, không cười nữa." nói rồi bả vai run rẩy lên.

" Lý Thư Lan, anh để em nhìn xem anh rốt cuộc có được hay không. " Một tay đem người khiêng lên.

" A..... Em nhận thua em nhận thua, em sai rồi. Anh lợi hại nhất..... Anh là mạnh nhất..... A.... Không cần....."

Hồ nháo một hồi, ở tại căn phòng này cuối cùng cũng xong hết một ngày.

Lúc ba người bước lên vùng đất quê nhà, đều thở phào thật dài một hơi nhẹ nhõm. " Rốt cuộc cũng về được tới nhà."

Vương mẫu sớm sớm đã nhận được tin tức ở quê nhà và chuẩn bị đầy đủ đồ ăn, liền chờ bọn họ về tới nhà. Nhìn đến con trai phong trần mệt mỏi, nghĩ đến hắn lần này nhất định là bị đau khổ rất lớn đi, hốc mắt liền ướt.

" Được rồi..... Được rồi.... Đã trở lại là tốt rồi......" Bà vội vàng đi vào phòng bếp chuẩn hâm nóng đồ ăn, nhìn thấy Thư Lan chuẩn bị giúp đỡ, nhanh chân ngăn cản nàng, " Đứa con ngoan này, con lại đây nghỉ ngơi đi, con hiện tại đang mang thai đôi đấy, mẹ có thể tự mình làm được, a."

Bọn con trai không mang thai thì tự nhiên thức thời mà đi đến phòn bếp hỗ trợ.

Người một nhà náo nhiệt vô cùng mà ngồi quay quần bên nhau ăn cơm, bất đồng với sự việc của nửa năm trước đầy mây đen bao phủ, hiện tại nhà họ Vương dương khí vui mừng nhất.

Nói đến nhà mới ở huyện thành, Vương mẫu tuy là cao hứng thay con train hư cũng không muốn tham gia vào, chỉ nói đây là do đổi mạng của con trai trở về thôi.

" Mẹ a, ở nông thôn quen rồi, rời khỏi cái phòng cũ này cũng không có ngủ được, các con tuổi còn trẻ nên đi ra ngoài mà xông pha." Ánh mắt của bà dừng lại ở trên bụng của Thư Lan, " Chờ cho đến khi Thư Lan sinh a, mẹ lại đi lên. Chăm sóc cho Thư Lan lúc ở cữ, đem cháu của mẹ đảm bảo an toàn là tốt lắm rồi."

Người một nhà lại vậy thành một đoàn cười nói.

Bên ngoài trời đông giá rét một mảng đen nhánh, nông thôn nho nhỏ trong phòng ốc đen đuốc lại sáng trưng ấp ám hòa hợp vào nhau.

Này mới đúng là ý nghĩa của một gia đình đi.

Hoàn chính văn.

-----------------

Lời của tác giả:

Tuy rằng biết có rất nhiều chuyện vẫn còn chưa có biết hết được thì nên bỏ ra bên phiên ngoại để kể hết cho nghe.

Tưởng tượng đến việc học tập , công việc của Thư Lan đề xuất đơn giản một chút. Còn có cái loại PLAY lên men các kiểu cũng sẽ được biết ở trong phiên ngoại---- mọi thứ sẽ được phơi bày ra, cảm giác được nó tuyệt vời ra sao.

Các bạn cùng nhau tiếp tục theo dõi Thư Lan bảo bảo nhé. HIHI.

Lời của editor:

Cám ơn các bạn đã đồng hành cùng mình đến hết truyện thật ra thì bên bản Trung có tới 16-17 cái phiên ngoại lận. Nhưng là bản dịch thì chỉ có phần 1 thôi.

Cho nên mình chỉ edit thêm 1 phần nữa thôi. Vì bản Trung không đủ chữ, nếu như các bạn có nhu cầu đọc thì mình để link bên dưới cmt nhé.

Cám ơn các bạn nhiều. * cuối đầu chào*.