Chương 48: Cốt truyện 5

Editor: MeiKim.

Chương 48: Song bào thai cùng với phía dưới của Vương Trường Xuyên hư rồi sao? ( cốt truyện)

Quả nhiên phần lớn thời gian buổi sáng của Vương Trường Xuyên là giặt sạch sẽ khăn trải giường, Thư Lan vội vàng ngăn hắn lại, " Miệng vết thương sẽ nứt ra mất, còn bận việc gì thì đi đi, đi nghỉ ngôi chút."

Cuối cùng vẫn là nàng đem khăn trải giường đi giặt đem cái thứ đồ vật mắc cỡ này giặt cho sạch sẽ luôn, hộ sĩ khi tới phòng bệnh đề thay chăn gối linh tinh thì phát hiện khăn trải giường đã bị lột ra giặt sạch qua một lần.

Nhất thời cảm thấy có chút kì quái, nhưng cô ấy cũng không có nói thêm điều gì. Chỉ là ánh mắt nghi ngờ nhìn nhìn làm cho Thư Lan thật cm.n hoảng hồn mà, vội vội vàng vàng giả bộ bận rộn đi lại trên ban công.

Lại có hộ sĩ tới đổi thuốc tới giúp hắn đổi băng vải, " Thời gian trước đang dần dần tốt, như thế nào còn nứt ra như thế rồi?"

Vương Trường Xuyên thật bình tĩnh, " Không cẩn thận chạm vào chút." nhưng Thư Lan không như hắn trấn định như vậy, bị nói cho cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên cho lắm. Cũng may bác sĩ và hộ sĩ đến xem qua thấy không có trở ngại gì cả liền rời đi đến phòng khác khám bệnh, mọi thứ trong phòng lập tức an tĩnh trở lại.

Trong chốc lát, Viễn Chu mang bữa sáng đến. Chính tay hắn nấu cháo, rồi lại đi ra bên ngoài mua mấy món điểm tâm đến cùng nhau ăn sáng.

" Đói bụng rồi đi, nhanh tới ăn đi."

Đặc biệt là cái người đang mang thai a, phá lệ chiếu cố chút.v Vương Viễn Chu đang bóc vỏ trứng gà luộc cho vợ, liền nghe thấy một trận lộc cộc lộc cộc tiếng bước chân.

Giang Thanh Thanh mắt cao hơn đỉnh đầu lại đến, ả ta nhìn lướt qua một đôi đồ nhà quê nông thôn kia. " Anh Thường Xuyên, bữa sáng này của anh cũng quá sơ sài đi, em cho người mang theo bữa sáng dinh dưỡng tới. Nhanh tới ăn đi, là em cố ý dặn dò dì trong nhà làm đây."

" Ai, hai người các ngươi mau tới dọn cái này đi đi, cái này kêu người ta phải ăn như thế nào thì được đây."

Vương Viễn Chu ngoảnh mặt làm ngơ, " Vợ ơi, nhanh ăn đi bảo bảo chắc là đói lả rồi, đem lỗ tai che lại chút đừng có dọa bảo bảo của chúng ta."

Giang Thanh Thanh bị nghẹn một chút liền cảm thấy muốn phát hỏa, nghĩ lại đây là em trai ruột của Vương Trường Xuyên trong tưởng tượng, cũng không cho mặt mũi tốt gì.

" Anh Trường Xuyên a, em muốn nói là anh vẫn là nên nghe lời của gia gia đi nhà em tĩnh dưỡng đi, có người chiếu cố cũng mau tốt một chút."

Tốt nhất là cách xa cái đồ nhà quê này càng xa càng tốt, cũng không thể làm mất mặt thân phận được.

Vương Trường Xuyên yên lặng đem cháo uống xong, " Ta ăn no rồi, Giang tiểu thư lầnàm sau không cần phải khách khí như vậy. Ta cũng đã hồi phục không có khác bình thường là bao nhiêu cho lắm, cũng nên xuất viện trở về nhà rồi."

" Nào được a?" Ở bệnh viện ả ta còn có thể tìm cái cớ thường xuyên đến thăm hỏi, Vương Trường Xuyên này cùng cục đá giống nhau dầu muối đều không ăn, thật là không biết điều gì hết.

Giang Thanh Thanh là một đại tiểu thư bị sủng mà hư, nơi nào chịu được cái bầu không khí này. Nếu không phải vì hắn lớn lên soái hơn người khác chút, dáng người to lớn kia lại cứu ả ta cùng với gia gia, thì ả ta còn cảm thấy chướng mắt ả đây.

Bữa cơm dinh dưỡng kia cứ để để y nguyên mà bị xách trở về.

Chỉ là lúc đi ngang qua quầy hộ sĩ, ả ta lại nghe thấy được mấy người hộ sĩ ăn nói bậy bạ.

" Nghe nói gì chưa, cái người bệnh ở phòng 1109 kia đó, nghe nói là bị thương ở chỗ quan trọng đó."

" Cái người mà tham gia quân ngũ, tên là Vương Trường....."

" Vương Trường Xuyên, lớn lên soái như vậy cư nhiên lại bị thương ở chỗ kia, ai nói nghe vậy?"

" Nghe nói là thay lãnh dạo chắn súng bị thương hệ thần kinh, cái phía dưới kia bị mất khống chế đi."

" Tiểu Chu buổi sáng đến đổi khăn trải giường, khăn trải giường từ sớm đã bị giặt sạch sẽ phơi lên, nghe nói là bên dưới mất khống chế đi đi tiểu ra ở phía trên a. Vì mặt mũi của người bệnh nên mới trước đem đi giặt sạch a."

" Ttrách không được lúc trước không cho người nào đến gần, đáng tiếc quá đi a."

" Đúng vậy, thân thể nếu như là tốt khỏe đi chăng nữa, nhưng là có bao nhiêu hăng hái đâu."

" Không ngại a, ngươi muốn cái đó bao lâu rồi?"

" Ai nha, đáng ghét quá đi."

Giang Thanh Thanh đi vào thang máy như đang suy nghĩ đến chuyện gì, cảm thấy có chút may mắn vì người này dầu muối đđều không ăn, nàng thế nhưng không nghĩ đến việc thủ thân sống như quả phụ đâu a.

Rất tốt, tên nam nhân bình thường xuân phong đắc ý thế nhưng chỉ trong một đêm bị truyền đi như thế, đảo mắt trở thành một tên nam nhân vô dụng rồi.

Người nhà họ Vương tạm thời còn chưa biết được lời đồn đãi này, đi đến văn phòng hỏi bác sĩ có thể xuất viện được không. Sau một chuyến kiểm tra cũng thấy không có gì đáng ngại, bác sĩ đành vung tay lên bảo là hai ngày nữa là có thể chuẩn bị xuất viện được rồi.

Vương Trường Xuyên nhớ tới mấy ngày hôm trước hắn làm kiểm tra có thấy người khác mang thai vui vẻ đến kiểm tra thai sản, bọn họ là người ở thôn núi nhỏ không có chú ý tới việc này nhưng nếu là đã tới bệnh viện lớn rồi, không bằng để cho Thư Lan cũng đi kiểm tra chút cũng an tâm phần nào.

" Kiểm tra thai sản?"

" Đúng vậy, hiện tại thì kỹ thuật cũng tiên tiến lắm, dùng siêu âm B là có thể thấy được bảo bảo ở trong bụng. Lớn tháng thêm chút, còn có thể nhỉn ra được là nam hay nữ nữa." Vương Trường Xuyên nói.

Đôi mắt của Thư Lan nghe xong liền sáng lên, như mẹ nó thật là đối với cục thịt trong bụng cảm thấy rất tò mò, nói là có thể nhìn đến tất nhiên à không gì tốt hơn rồi.

Giang lão gia ở bệnh viện chào có chào hỏi qua, nói là chăm sóc tốt cho Vương Trường Xuyên. Vì thế khi Vương Trường Xuyên tìm người than bóng gió, liền trực tiếp để tâm đến hắn liền giúp nàng an bài đi làm kiểm tra thai sản.

Thư Lan nằm ở phòng siêu âm B, tò mò mà nhìn chằm chằm mấy cái máy móc này nọ. Bác sĩ xốc quần áo của nàng lên, làm nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Chờ đến kho trên bụng của nàng bị một tầng keo lành lạnh phủ lên, bác sĩ lại kiểm tra đo lường nghi ngờ trên bụng của nàng di chuyển tới lui vòng quang như bình thường mà ấn ấn xuống chút, " Nha, không thể tin được cái bụng này của ngươi nha."

Bác sĩ nói thế, Thư Lan cảm thấy hoảng sợ, " Vậy.... Bác sĩ nói vậy là sao?"

" Trong bụng này của ngươi a, có hai cái tiểu oa oa nha, song bào thai a. Vẫn là hiếm khi thấy được di trứng song bào thai, ngay lập tức có đến hai đứa, thật là có phúc khí a." Thư Lan cầm báo cáo kiểm tra đo lường đi ra khỏi phòng, còn cảm xác mơ mơ hồ hồ đi.

Viễn Chu thấy sắc mặt của nàng có chút không đúng cho lắm, khẩn trương mà đi lên đỡ nàng, " Vợ, em làm sao vậy?"

Nàng đem báo cáo ở trong tay đưa cho hắn, " Bác sĩ nói là song bào thai."

" Vợ, em thật là lợi hại!" Vương Viễn Chu ôm nàng lên, đem mọi người chung quanh bị hù đến giật mình. Vừa nghe đến tiểu cô nương mang song bào thai nhưng đem đại gia này hâm mộ muốn chết rồi, đầu năm nay mang thai đôi nhưng thế rất hiếm đây.

" Ai ui, phúc khí này thật là tốt a."

" Tiểu từ này như thế nên chiếu cố vợ cho thật tốt đi."

Viễn Chu cảm tạ lời chúc phúc của mọi người, ôm vợ đi trở về phòng bệnh. Vương Trường Xuyên vốn là cũng muốn đi theo, nhưng ở bên ngoài làm vậy không được tốt cho lắm rõ ràng khiến cho người khác hoài nghi, nghe thấy bọn họ trở về liền lập tức hỏi, " Tình hình như thế nào rồi?"

" Song thai tâm?" Vương Trường Xuyên cầm báo báo trong tay đều run rẩy hết, kích động nói, " Là do anh tưởng tưởng ra như vậy sao? Song bào thai?"

Thư Lan xấu hổ gật đầu.

Vương Trường Xuyên nhảy xuống giường, " Vợ, em thật là bảo bối của anh hai, em nhanh lên giường nằm đi."

" Nếu không để anh đi mua chút trái cây tới tẩm bổ?" Vương Viễn Chu cũng vui sướиɠ nói.

" Để anh đi." Vương Trường Xuyên phụ họa.

Thư Lan vội vàng ngăn lại, " Cần gì phải khoa trương như vậy đâu?"

" Đây chính là song bào thai a!" Hai anh em trăm miệng một lời, " Đúng rồi, nhanh để anh báo tin vui này cho mẹ đi."

Hai anh em ban ngày hưng phấn mới bình tĩnh mà nghĩ lại.

" Hoàn cảnh bệnh viện không tốt lắm, Thư Lan còn mang thai hai đứa nhỏ, như vậy chúng ta liền xuất viện vào hôm nay đi!"

Sợ Thư Lan trên đường xảy ra chuyện gì, Vương Trường Xuyên còn cố ý kêu xe tới. Một đường về nhà thế như tốn gần 30 đồng tiền xez, này thật là mất nhiều máu quá nha.

" Anh hai, em không có việc gì đâu, lần sau cũng không cần phải lãng phí như vậy."

" Vâng vâng , cục cưng nói đúng, để dàng tiền nuôi bảo bảo đấy." Một câu lại làm cho nàng hoảng cm.n luôn.

Trong bụng này cũng không biết là đứa nào là của anh hay em đâu, khi đó chính là ba người mỗi ngày cùng nhau hồ nháo dính vào một chỗ, thời điểm hai anh em cùng nhau bắn vào trong cũng không phải là không có.

Càng nghĩ càng rối cm.n luôn, Thư Lan cứ thế dứt khoát đi trở về phòng.

Vương Trường Xuyên cùng Vương Viễn Chu cũng mặc kệ không có nghĩ nhiều như vậy, dù sao thì trong bụng có tới hai đứa,. Vừa đúng lúc, hai anh em mỗi người một đứa.

Hai anh em dọn dẹp phòng ở, " Anh, phòng ở tốt như vậy, thật phân cho anh?"

" Tạm thời ở đây trước. Phòng ở này ta cũng không tính muốn có, chính ta dù sao cũng phải trở về huyện thành của chính mình, muốn phòng ở này cũng vô dụng thôi." Tâm tư của Giang lão gia hắn biết được một chút, nhưng là hắn không có hứng thú lắm, hắn có Thư Lan thế là đủ rồi.

Lại nói, hắn sớm đã có cái tính toán tốt rồi trở về huyện thành làm chút ý. Đến lúc đó em trai ở trong thành đọc sách, Thư Lan mang thai đi bệnh viện cũng tiện, còn nữa nghe nói là nàng yêu thích việc đọc sác thế thì phải báo cái danh vào lớp ban đem học để lấy cái văn bằng ra cũng khá tốt đi.