Chương 45: Trường Xuyên bị thương, Thư Lan ghen. ( cốt truyện 4)

Việc Thư Lan mang thai cũng đã viết thư đưa tin báo cho Vương Trường Xuyên biết, nhưng chờ hoài vẫn không thấy hồi âm lại. Trong nhà cũng cảm thấy kỳ quái, từng gọi điện thoại đến quân doanhg, nhưng bên kia cũng cũng không có câu trả lời xác thực gì chứ đừng nói đến việc Vương Trường Xuyên tự mình tới nhận điện thoại.

Tình huống như vậy, liền làm cho người ta khẳng định rằng nhất định có chuyện gì đó xảy ra.

Lúc này người trong nhà gấp đến độ muốn sứt đầu mẻ trán, một cuộc điện thoại được gọi tới trong thôn.

" Cái gì? Thường Xuyên bị thương?" Vương mẫu nghe được tin tức này xong trong mắt liền tối sầm lại lung lay sắp ngã, Vương Viễn Chu lập tức lên đỡ bà, " Mẹ, đừng có lo lắng quá. Bên kiai có nói là không có việc gì, để chúng ta đi thăm chút."

Nếu như là không có chuyện này , thì Vương Trường Xuyên nên tự mình trở về nhà rồi.

Vương mẫu bình tĩnh lại, may mắn là không có xảy ra chuyện lớn gì, " Con mang theo Thư Lan đi thăm anh hai đi, mẹ có đi cũng không có giúp gì được còn làm cho mọi chuyện thêm phiền hơn."

Xua xua tay để cho bọn họ chuẩn bị buổi chiều xuất phát, " Chỉ là vợ con đang mang thai, con nhất định chú ý một chút."

Mang theo Thư Lan rời đi, Trường Xuyên cuối cùng cũng có thể gặp được cái người ngày nhớ đêm mong này, ý niệm sinh tồn cũng cứ thế mà mạnh mẽ thêm một ít. Tâm nguyện duy nhất của mẫu thân, chính là con cái bình bình an an.

Vương Viễn Chu cùng Thư Lan mang tâm trạng thấp thỏm chạy đến bệnh viện của tỉnh C, khi bọn họ đến nơi được nói đến, vừưa bước vào phòng bệnh thì Vương Trường Xuyên đã tỉnh.

Thư Lan rất muốn tiến lên hỏi hắn một chút xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, hiện tại có còn đau hay không, có bị thương đến chỗ nào quan trọng hay không.

Còn muốn nói cho hắn nghe việc mình đang mang thai.

Nhưng là phòng bệnh có quá nhiều người như thế này, nàng chỉ có thể đi theo phía sau của Viễn Chu mà không có lên tiếng.

" Anh." Vương Viễn Chu kêu hắn.

Vương Trường Xuyên kêu bọn họ sang, lại giới thiệu vài vị lãnh đạo ở đây, còn có một người con gái trẻ Giang Thanh Thanh nữa.

Vương Viễn Chu cùng Thư Lan hướng lãnh đạo trong nhóm chào hỏi, rồi liền không có dám nói lời nào. Nói cho cùng, những người lãnh đạo này nọ đó đều có thân phận địa vị cao cao sợ là không phải là người bình thường đi. Ngay cả cái vị Giang Thanh Thanh kia nữa, cũng là cháu gái của một vị lãnh đạo nào đó trong đó.

" Trrường Xuyên là một người tốt, lần này nếu không phải là hắn thì lão già ta đây gặp nguy hiểm rồi, còn có Thanh Thanh nhà ta cũng....." Giang thủ trưởng không tán thưởng Vương Trường Xuyên thì không chịu được.

Vài vị lãnh đạo sôi nổi phụ họa, nhìn Vương Trường Xuyên cùng với Giang Thanh Thanh ánh mắt của họ cũng trở nên ái muội.

Giang lão gia này có chút ý tứ ngụ ý nói, chỉ là do Vương Trường Xuyên thân thủ tốt cũng vì bị thương mà xuất ngũ, ở một cái nông thôn làm một tiểu tử nghèo, hắn xứng đôi với cháu gái của thủ trưởng sao?

" Được được rồi, Trường Xuyên tỉnh là tốt rồi ta liền không có ở đây quấy rầy nữa." Giang thủ trưởng đi đầu đứng lên, " Thanh Thanh a, con liền ở lại thay gia gia chiếu cố Trường Xuyên chút đi a."

Mặt trắng tuyết của Giang Thanh Thanh nổi ửng đỏ lên," Con đã biết rồi thưa ông, đừng có dài dòng nữa."

Giang Thanh Thanh từ nhỏ là đại kiều nữ trong nhà quan, tuy rằng đối với Vương Trường Xuyên có chút ý tứ nhưng mà đối với hai cái người từ nông thôn đến là em trai cùng em dâu thì liền không có hứng thú nổi gì.

Bởi vậy ả ta liền cái ánh nhìn cũng chưa có nhìn qua hai người này một cái, gọt quả táo rồi liền đút cho Vương Trường Xuyên ăn. Khó có dịp được đại tiểu thư xuống tay hầu hạ, miệng cười cười nói muốn đút nhưng lại bị Vương Trường Xuyên nhanh chóng cự tuyệt.

" Giang tiểu thư, ta cùng với người nhà đã lâu không gặp, có thể hay không để chúng tôi gặp nhau nói chuyện một lát." Vương Trường Xuyên không có đón nhận quả táo của ả ta.

Sắc mặt của Giang Thanh Thanh lúc này thay đổi, tên ngu ngốc này thật là luôn không hiểu phong tình là gì, đem táo ném lên trên bàn cứ thế xách theo cái túi cứ thế mà đi ra ngoài.

Thư Lan ngồi ở một bên trong cổ họng cũng không có phát ra tiếng gì, Vương Viễn Chu từ đâu vô cớ nhìn thấy trò hay, " Anh, anh đây bị thương mà còn có đãi ngộ như thế, thật muốn phát đạt rồi a."

Vương Trường Xuyên đâu có gan mà làm vậy, Vương Viễn Chu này cái hay không nói, nói toàn điều xấu, Vương Trường Xuyên trừng mắt nhìn em trai của hắn liếc một cái, " Vương Viễn Chu, chớ có mà nói bậy."

Người mà Trường Xuyên mong nhớ ngày đếm rốt cuộc cũng đang ở trước mắt, nhưng nàng lại ngồi cách rất xa, liền một câu cũng không thèm nói với hắn.

Tiểu gia hỏa nhẫn tâm này, cứ như vậy là lạnh lùng như băng ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho hắn một cái.

Thật muốn đem người bắt lại ở trên mông của nàng mà đánh xuống hai cái, không được, nghe nói nàng đang mang thai, cũng không thể làm nàng bị thương được.

Nghĩ như thế, ánh mắt của Vương Trường Xuyên nhu hoa đi không ít, Thư Lan đang mang thai còn ngàn dặm xa xôi tới đây chiếu cố hắn, chính mình nên đau nàng mới phải chứ.

" Thư Lan....."

" Vợ....."

Trong lòng Thư Lan tự có tính toán, nới không muốn để ý tới hắn.

Nghĩ nghĩ, ngươi nên đi phàn nàn với cái người vợ phú quý của ngươi đi, ta mới không phải là vợ của ngươi.

" Ai da....." trên giường bệnh truyền đến một trận rêи ɾỉ yếu yếu, thanh âm rõ ràng là nghe rất thống khổ. Rốt cuộc vẫn là nhịn không được, " Anh hai, anh làm sao vậy?"

Vương Trường Xuyên nhân cơ hội này bắt lấy tay nàng, " Miệng vết thương đau quá.... khụ....khụ....khụ....."

Thư Lan đem hắn ấn xuống, " Miệng vết thương đang bị thương anh cũng đừng có lộn xộn."

Lão nam nhân đáng thương cười hì hì mà nhìn nàng, " Thư Lan, em không để ý đến anh miệng vết thương của anh càng đau. Em cứ nhẫn tâm như vậy sao, đều không muốn để ý đến anh nữa?"

Thư Lan vừa ngước mặt lên, " Dù sao thì...... Hiện tại có người quan tâm tới anh rồi. Bưng trà rót nước cho anh, hỏi han ân cần còn biết gọt táo đấy thôi."

" Anh không thích ăn táo, vợ em muốn aăn không?"

Lời còn chưa có dứt Thư Lan trừng to mắt nhìn hắn, đầu tóc liền muốn dựng thẳng cả lên. Vương Trường Xuyên vội vàng trấn an, " Cục cưng...... anh thế cùng cô ta không có quan hệ gì cả, thật sự a. Anh chính là đầu ngón tay cũng chưa có chạm qua cô ta lần nào a."

" Anh còn muốnn chạm vào ngón tay luôn ư?"

" Không có nghĩ tới, không có nghĩ tới." Vương Trường Xuyên lôi kéo tay nàng, không cho nàng đi. Hắn liền lấy cớ miệng vết thương đau, ai da ai nha cứ thế mà kêu to nửa ngày.

Vương Viễn Chu cũng chưa từng thấy qua anh hai nhà mình đa dạng chơi xấu.

" Vợ, có phải em đang ghen có phải hay không?"

" Ai, vợ a đừng có đi mà a."

" Thư Lan, Thư Lan!"