Chương 43: Cốt truyện 3

Chương 43: Thư Lan a, nguyệt sự lâu rồi không có tới phải không? ( cốt truyện 3)

Editor: MeiKim.

Hồ nháo một lúc lâu, Vương Viễn Chu cũng thu hồi tâm tình lại mà đi đọc sách, một trận bệnh đau khiến cho thời gian học thi đại học của hắn bị chậm trễ.

Hắn chỉ có thể lại nỗ lực hơn người khác nhiều hơn chút thì mới theo kịp tiến độ được.

Thư Lan nhìn hắn dụng tâm như vậy, rất là hâm mộ hắn. Trong ánh mắt nhìn hắn đều toàn là sự sùng bái, có đôi khi nhìn hắn đọc đọc viết viết liền sẽ không tự giác được mà tán thưởng nói, " Viễn Chu, anh thật là lợi hại a."

Vương Viễn Chu nhìn ánh mắt cực kỳ hăm mộ của nàng, trong mắt bỗng sáng lên. Hắn nhìn ra được nàng khát vọng cùng che dấu nội tâm tự ti, vì thế hắn hỏi, " Thư Lan, em đối với tương lai cón tính toán gì không?"

Vấn đề này cứ như vậy mà hỏi nàng, nàng bị nhốt ở trong cái thôn núi nhỏ cũng không có mấy năm nhìn thấy ánh mặt trời để đọc sách cũng có hạn. Nàng cho rằng nàng sẽ giống với những phụ nữ khác ở trong thôn, trồng trọt làm việc nhà, nuôi dạy con cái.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới cái từ tương lai này, cái từ ngữ rộng lớn này thật làm cho người sáng mắt, giống như cùng chuyện này không có quan hệ gì cả.

" Tương lai?"

Nàng mê mang nghĩ.

" Em không thể tưởng tượng được."

Nhìn đến đáy mắt nàng ảm đạm xuống, Vương Viễn Chu cảm thấy rất đau lòng. Hắn buông sách xuống, vỗ về nàng nhẹ nhàng nói, " Không sao, anh có thể ở bên em cùng nhau nghĩ về nó."

Viễn Chu nghĩ một hồi sau mới nói, " Về sau em học cùng với anh, không nghĩ tới học đại học thì cũng nghĩ đến việc học lớp bổ túc ban đêm cũng được, em thông minh như vậy không lo học không được."

Thời điểm nàng còn đi học thành tích cũng rất tốt, nàng rất yêu thích việc học tập nhưng mẹ kế của nàng chỉ cho nàng học đến tốt nghiệp sơ trung liền phải quay trở về nhà.

" Em,.... Có thể đi học sao?" trong mắt nàng có chút xúc độnng.

" Đương nhiên rồi a, học tài vụ hay kế toán là một việc không tồi đâu." hắn nói, " Về sau em cũng có thể giống như nữ nhân trong thành phố làm công việc của phụ nữ ngồi văn phòng kiếm tiền nuôi chính mình."

Bức phúc lam đồ này thật sự quá tốt đi, nàng như nhịn không được mà muốn nhảy lên hoan hô vài tiếng. Nhưng là nàng vẫn là hoài nghi, run giọng hỏi," Em..... Có thể chứ?"

" Đương nhiên rồi, vợ của anh thông minh như vậy, sao có thể không được chứ?"

Có được mục tiêu Thư Lan so với lúc trước càng hưng phấn hơn, mỗi ngày đều tràn đầy ý cười trên mặt. Giống như trời đất sớm thay hình đổi dạng, mỗi một giây đều tràn ngập ý nghĩa của nó.

Vương Viễn Chu cố ý đem sách giáo khoa cũ của mình tìm ra, nàng liền lấy từ những tri thức sơ trung của mình mà bắt đầu ôn tập.

Cơ bản của nàng thật vững chắc, Viễn Chu cũng có chút giật mình.

" Em đối với việc học rất có thiên phú đi, nếu không có ý muốn học đại học cũng thật là đáng tiếc." Vương Viễn Chu cảm thán nói. Nhưng Thư Lan là có tính toán của chính mình. Nàng vốn là muốn dựa vào nhà họ Vương để thoát khỏi bể khổ. Có thể lại được đọc sách thực đã rất cảm kích lắm rồi, nhưng hiện tại nhà họ Vương chỉ có một mình anh hai là người lui vào trong nhà và có vài mẫu đất cằn, nàng không thể được một tấc lại muốn lấn một thước mà nổi lòng tham không đáy.

Nàng muốn nhanh chóng học thật tốt kỹ năng của một môn, có thể tự mình kiếm chút tiền để nuôi sống bản thân của mình, còn có thể phụ giúp chút đồ trong nhà.

Nàng tưởng tượng thấy mình giống như phụ nữ thành phố ăn mặt xinh đẹp, tinh tế, quần áo sạch sẽ gọn gàng, sáng ngời ngợi ở trong phòng làm việc, nằm mơ cũng có thể cười ra tiếng.

Thư Lan mỗi tối vẫn như nhau mà như trong nhà có việc, chính là vùi đầu vào trong sách vở học bài. Giống như bọt biển khát khao mà hấp thu hết những dòng tri thức, chịu khó như thế làm cho người khác cảm thấy kính nể.

Thảm nhất vẫn là Vương Viễn Chu đi, từ ngày vợ bắt đầu đọc sách tới giờ không có thời gian cho bản thân mình. Mỗi khi hắn bảo vợ đi làm chuyện đó, thì ngược lại bị vợ bảo đi đọc sách.

Lúc này Vương Viễn Chu hối hận cũng đã muộn!

Hôm này hai vợ chồng son ở nhà dọn dẹp đống sách cũ, Thư Lan ngồi xổm nữa ngày rồi muốn đứng lên nghỉ ngơi chốc lát, nhưng nào biết khi vừa mới đứng lên liền trước mắt tối sầm, chân cũng cứ thế mềm đi ngã sụp xuống.

Vương Viễn Chu thấy thế lập tức chạy đến đỡ nàng ngồi xuống," Vợ ơi, bị làm sao thế?"

Thư Lan ngồi xuống, cảm giác choáng váng liền giảm được chút,"Có thể do ngồi xổm lâu quá cũng nên không sao cả."

Vào giữa trưa, người một nhà lại ngồi cùng với nhau ăn nổi lẩu nóng hầm hập, thời tiết lạnh lạnh cùng với nồi lẩu ấm áp này thật là hoàn mỹ, các loại thức ăn đủ mùi vị tụ hợp lại với nhau, thật làm cho người khác muốn nuốt rớt luôn đầu lưỡi xuống.

Trong nhà còn cố ý làm một nồi cá kho tiêu, thả thêm chút ớt vào ăn chung với cơm.

Bình thường Thư Lan thích ăn món này nhất nhưng hai ngày nay lại một chút cũng không muốn ăn cũng không muốn uống, đưa đến bên miệng thì trong cổ lại có một mùi tanh nhàn nhạt.

Viễn Chu gắp một đũa cho nàng, vì không muốn Thư Lan e ngại còn có thái thái ở đây nên cuối cùng vẫn là gắp một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng.

" Ưʍ....." Một cảm giác ghê tởm lập tức từ trong dạ dày trào ra, nàng lập tức chạy nhanh ra sân, đồ ăn vừa mới vào trong miệng liền bị phun ra hết sạch.

" Ai.... Vợ a."

Viễn Chu đỡ Thư Lan trở lại, " không phải là do bụng yếu đi? Mẹ, trong nhà còn thuốcc không?"

Vương mẫu nhìn Thư Lan cười, " Thuốc này cũng không thể ăn bậy được, Thư Lan a.... thứ đó bao lâu rồi không có tới vậy?"

Thư Lan sửng sốt một chút, mới kịp phản ứng lại, chính là nguyệt sự của mình hai tháng rồi chưa tới. Mặt lập tức đỏ, bưng bát cơm lên lẳng lặng mà ăn, thế nhưng lại cảm thấy ăn không vô nữa rồi.

" Viễn Chu, con mau đổi cho vợ con cái chén sạch khác đi." Vương mẫu bỏ chén xuống, " Mẹ ăn no rồi, đi ra ngoài tìm người sai vặt chút."

Kỳ thật là muốn đi tìm đại phu trong thôn tới bắt mạch, lão thái thái bước đi nhanh như bay còn có giống như người lúc trước bị bệnh sao?

---------------