Chương 26: Áo ngực đó, trở về nhớ rõ là mặc cho anh xem.

Editor: MeiKim.

Một lúc sau Vương Trường Xuyên trở về, liền chú ý tới cái quần sam treo ở trong viện, cái quần đó là cái buổi sáng Viễn Chu mới mặc qua. Vào phòng thì càng phát hiện ra có điều gì đó không thích hợp, hơi thở hoan ái tản ra trong không khí cùng với một chút dấu vết còn dính lại trên khăn trải giường.

Hắn nhíu nhíu mắt, nhìn sang người em trai đang ngủ, xoay người đi tới phòng bếp.

Thư Lan đang nấu cơm, không chú ý tới tiếng bước chân ở đằng sau. Chờ tới khi có người vòng tay ôm lấy nàng, nàng bị dọa sợ mà kêu thành tiếng.

Lúc quay đầu lại nhìn, thì vừa lúc cái tên Vương Trường Xuyên trương ra cái bản mặt anh tuấn, kiên nghị kia ra, " Đồ đáng ghét, làm gì mà không phát ra tiếng thật dọa người."

" Vậy cũng sợ à, có phải hay không làm ra chuyện xấu gì rồi nên chột dạ a." hắn ngửi lấy hơi thở trên người của nàng, mọi mệt nhọc cả một ngày đều tiêu tán đi.

Thư Lan dừng tay lại một chút, trên mặt ẩn hồng, " Em còn có thể làm chuyện gì xấu, loay hoay cả ngày đây."

Vương Trường Xuyên tìm thấy một cái dấu hôn ở bên cái cổ trắng nõn của nàng, xác nhận là không phải của mình lưu lại, hắn tự nhiên cảm thấy chua chua, " Viễn Chu ban ngày có tỉnh qua sao? Các người đã làm rồi đi, phải không? Lúc ban ngày anh muốn làm, em cũng không chịu đâu."

Hắn càng ôm càng chặt, hận không thể ở phòng bếp mà đem nàng thu thập một lúc.

" Được rồi, không cần làm phiền em nấu cơm đây." Thư Lan xác thật có chút chột dạ, hiện tại cũng sợ hắn sẽ nháo nàng. Cũng may Vương Trường Xuyên thật sự không có nháo nàng, chỉ là ở trên cái dấu hôn kia để lại một cái ấn ký càng sâu hơn rồi liền bỏ ra.

Nàng không phát hiện được sau khi Vương Trường Xuyên buông ra, biểu tình trên mặt trở nên nghiêm nghị.

Vương Trường Xuyên tự nhiên phát hiện ra trên mặt nàng có vệt đỏ, nàng không đề cập đến thì hắn cũng tự nhiên cũng sẽ không đi ép hỏi nàng, dù sao ban ngày có Viễn Chu ở nhà hẳn là biết chuyện gì xảy ra.

Quả nhiên, đến nữa đêm thân thể của Viễn Chu liền khôi phục tỉnh lại một lần, từ chỗ em trai của hắn nghe qua được sự tình lúc đó trải qua như thế, không thể tránh cho hắn một hồi đen mặt.

" Anh, việc này liền như thế bỏ qua sao?"

Vương Trường Xuyên hừ lạnh một tiếng, " Tất nhiên không phải rồi, thanh danh của người mợ kia của nàng không tốt lắm, tóm lại có thể bắt được cái bím tóc của bà ta."

Mấy ngày sau, quả nhiên hắn tìm được không ít tin tức ở trong thôn, Vương Trường Xuyên sắp xếp lại tư liệu một chút liền nghĩ vẫn là muốn đi một chuyến lên huyện thành tìm cái tên Trần Hồng Quân đi.

Sáng sớm hôm sau, hắn đem Thư Lan kéo dậy, " Đi, anh mang em đi huyện thành chơi."

"A, thật vậy sao?" ánh mắt của Thư Lan sáng lên, đôi mắt ướt dầm dề giống như nai con cực kỳ ngoan ngoãn.

" Tất nhiên rồi."

" Ai, từ từ đã...... Viễn Chu còn chưa có ăn cơm." nàng còn lo lắng cho Viễn Chu nói,

" Để cho nó tỉnh lại rồi tự mình ăn đi." Dù sao đồ ăn buổi sáng đều đã chuẩn bị tốt đặt ở trên bàn, hiện tại mỗi ngày hắn đều có thể tỉnh lại một lúc, việc tự chăm sóc chính mình cũng không thành vấn đề.

" Em đây....... Có muốn em thay quần áo không?" Thư Lan từ lúc trường thành đây là lần đầu tiên đi huyện thành, còn có chút kích động đi.

" Không cần, chỉ cần em theo anh là được." hắn thấy mặt của nàng đỏ phây phây, nhịn không được cúi người xuống ngậm lấy tai của nàng, " Cái gì cũng không cần, có anh ở đây đi."

Thư Lan cũng cảm thấy được chính mình như vậy có vẻ như chưa hiểu qua sự đời, cảm thấy không được tự nhiên mà vén vén tóc, bản thân liền trở nên vui vẻ, đôi mắt cười cong thành hình trăng khuyết.

Vương Trường Xuyên ngồi ở trên chiếc xe đạp, chân dài chạm đất nhìn trông có vẻ cao to. Hắn vỗ vỗ ra yên ghế phía sau, " Lên đi."

Thư Lan thật cẩn thận mà ngồi lên phía sau, tay vịn lấy cái yên xe trước không dán động đậy.

" Ngồi cho chắt vào." kỳ thật là Vương Trường Xuyên càng muốnn nàng ôm hắn, nhưng tưởng tượng lúc này còn đang ở trong thôn mà bị người khác nhìn thấy thì dễ dàng bị chọc nói đùa.

Lúc tới trong huyện hắn liền âm thầm mà tăng nhanh tốc độ, còn chọn lấyy con đường không tốt mà đi, Thư Lan thiếu chút nữa bị hắn chấn động mà trượt xuống.

" Sợ té ngã liền ôm lấy anh." Vài lần xốc nảy như thế này liền sẽ không biết là hắn cố ý đi? Nàng lúc đầu chỉ dám lôi kéo góc áo của hắn, nhưng hắn thật sự làm cho xóc nảy lên cực kỳ nhiều, nàng cũng bất chấp nhiều thứ mà từng chút từng chút đem tay ôm lấy eo hắn.

Nàng xấu hổ, đại đa số thời điểm điều là nàng cúi thấp đầu, ngẫu nhiên không tự giác mà nhàn nhạc cười ra vài lần.

Dọc theo đường đi khóe miệng của Vương Trường Xuyên cũng không buông xuống, cho nên vì thế mà lúc Trần Hồng Quân thấy hắn liền chấn động, người luôn luôn ít nói ít cười như anh Xuyên tử đây thế nhưng cũng sẽ cười thành ra như vậy.

Đợi hắn thấy Thư Lan bên cạnh, đôi mắt vội vàng sáng lên, nhiệt tình mà nói," Đây là chị dâu đi, hoan nghênh, hoan nghênh."

Thư Lan bị làm cho mặt đỏ tai hồng, chỉ thấp giọng nói lại, " Xin chào."

Hắn lại nhìn nàng nhiều thêm vài cái, liền lặng lẽ quay về phía Vương Trường Xuyên mà nói, " Anh, anh không được a, chị dâu đúng là đủ xinh đẹp a."

Thấy hắn nhìn không ngừng, Vương Trường Xuyên nhịn không được mà xách hắn theo vào, " Đi vào nói chính sự trước đi." hắn liền dặn dò Thư Lan ngoan ngoãn chờ hắn ra tới.

Thư Lan ngồi ở ngoài cũng không dám nhìn gì nhiều, nhìn xem Trần Hồng Quan rót cho nàng chén nước, đem hạt dưa đưa qua cho nàng, " Chị dâu, người ăn trước đi ha, đừng có mà khách khí."

Thấy Vương Trường Xuyên cau mày nhìn hắn, hắn lại nhanh như chóp chạy tới.

Đợi gần một tiếng, Vương Trường Xuyên mới từ bên trong đi ra, " Chờ lâu rồi đi? Chúng ta đi thôi."

Trần Hồng Quân a một tiếng, " Anh, chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi, em mời."

" Không cần, ta còn có việc, đi trước."

" Vậy được rồi...... Chị dâu hẹn gặp lại a."

Thấy bọn họ đi xa, còn không ngừng tán thưởng, " Thật xinh đẹpp, chị dâu thật là xinh đẹp a."

Vương Trường Xuyên mang nàng dẫn nàng đi ăn hai món ăn, còn cho nàng uống chút nước ngọt lúc này đang thịnh hành. Thư Lan chưa từng uống qua, thoạt nhìn đen đen trong giống như là thuốc vậy, như khi uống vào miệng thì lại ngọt.

Nhìn thấy nàng uống đến híp thẳng mắt, trong lòng Vương Trường Xuyên cũng vui không chịu được.

" Ăn no rồi sao, còn muốn uống thêm một chai nữa không?"

Thư Lan lắc đầu, nàng sờ sờ cái bụng của mình cảm giác bên trong toàn là hơi không đi.

" Đi, chúng ta đi mua một vài thứ."

" Muuua gì ạ?"

Vương Trường Xuyên thần bí im im cái gì cũng không nói ra.

Khi đến thương trường, Thư Lan liền không dám vào, " Anh, nơi này đồ gì cũng đều rất quý đi."

* Thương trường: Là trung tâm thương mại ngày xưa hay gọi là thị/ thương trường.

" Khó có dịp mới mua đươc một lần cũng không thể tính là cái gì." hắn lôi kéo nàng vào trong một cái cửa hàng, chờ đến lúc nàng nhìn rõ, cả người đỏ thành con tôm luộc.

Lôi lôi kéo kéo hắn muốn đi ra, Trường Xuyên tự nhiên không đi, " Ngoan đi, đi chọn vài món đồ, ngực đẹp như vậy cũng không thể bị ép hỏng được."

Mua xong ra tới ngoài mặt của nàng còn hồng hơn, nghĩ đến lúc người bán hàng sờ soạng kích cỡ của nàng, cho nàng cởϊ qυầи áo ra thử thì liền cảm thấy xuấ hổ quá đi.

Đặc biệt là trên vυ" còn thấy được vài dấu hôn ở phía trên, ánh mắt của người bán hàng nhìn nàng, nàng cảm thấy cả đời cũng không quên được.

Vương Trường Xuyên lại lôi kéo nàng đi mua vài bộ quần áo, mới bị nàng cứng rắn mà túm đi.

" Hôm nay đã tiêu quá nhiều tiền rồi." Ngữ khí cảm thấy luyến tiếc đi.

" Anh hai có tiền, không sợ em tiêu, Lại nói......." Hắn cắn lấy tai nàng, " Lúc trở về, nhớ kỹ là mặc áo ngực cho anh xem a."