Chương 19: Em có thể hay không cũng ngậm côn ŧᏂịŧ giúp anh?

Editor: MeiKim

Hắn nói, " Anh thấy em ngậm côn ŧᏂịŧ lớn cho anh hai, vậy em..... em có thể hay không cũng ngậm cho anh được không? Tuy rằng anh ngủ, nhưng là anh có thể cảm giác được."

Trong não nàng đang tiêu hóa những lời này, làm cho chính mình một đêm không thể nào ngủ ngon được. Thời điểm Thư Lan tỉnh lại trời còn tờ mờ sáng, làm như thế nào cũng không ngủ lại được nên dứt khoát dậy sớm.

Nàng vừa mới giật mình, Vương Trường Xuyên bên cạnh liền duỗi cánh tay đem thân thể nàng kéo lại vào trong lòng ngực, " Đừng nhúc nhích, để cho anh ôm một cái."

Ôm thì ôm liền cảm thấy có gì đó không thích hợp, hắn ở cổ nàng cọ cọ ở ngực nàng xoa xoa, sau đó cây đồ vật dưới thân kia lại bắt đầu không thành thật.

Bị Thư Lan một phen đẩy ra, " Đừng có nháo mà."

Nàng từ tối hôm qua bị giấc mộng kia, vẫn là cảm thấy được Viễn Chu cứ nhìn chằm chằm vào mình, không nói được là giờ phút này hắn có ghé vào trước giường nhìn xem anh hai hắn giở trò lưu manh đi.

Cũng không biết có phải hay không trộm ở góc nào đó ăn dấm đâu.

" Cục cưng ngoan, không cho anh ôm một chút sao, cọ cọ một cái cũng không đến nổi nào mà."

Lần trước nàng tin hắn, kết quả hồ nháo nửa ngày. Nàng không chút do dự mà cự tuyệt hắn, " ngày hôm qua em mơ thấy Viễn Chu."

Tên nam nhân này cũng không có nháo nàng nữa, " Thật sao?"

" Vâng." tuy rằng nói ra rất mắc cỡ, nhưng phần ngoại lệ này vẫn là cảm thấy nên nói cho anh hai nghe, có người cùng thẳng thắng mà thương lượng chút.

Vương Trường Xuyên mắt nhìn em trai mình, đáy mắt hiện lên chút ý sâu xa, hắn trắng trợn hôn nàng hai cái, " Đã biết rồi, anh nên rời giường trước." Nghĩ nàng bị em trai nữa đêm náo loạn, " Ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi."

Thư Lan bỗng nhiên phát hiện ra ánh mắt hắn, mắt hơi mang chút buồn cười, đấm hắn, " Em một chút cũng không thấy mệt, em muốn đứng lên."

" Không mệt?" Vương Trường Xuyên đôi mắt bật sáng, làm bộ liền xáp lại nàng, " Vừa lúc không mệt, chúng ta lại đến một lần."

" Đáng ghét, đừng có nháo. Hôm nay em giúp anh cùng đi ra ruộng, nghe nói qua hai ngày nữa mưa to chúng ta nên là nắm chắc thời gian một chút."

Hiện tại trong nhà chỉ có Vương Trường Xuyên là nguồn lao động chính, so với nhà khác tự nhiên kém xa. Vương Trường Xuyên thật luyến tiếc liên lụy nàng, lại không lay chuyển được nàng.

Vương Trường Xuyên ăn qua cơm sáng rồi đi trước một chút, Thư Lan ở lại nhà chăm sóc tốt cho thái thái cùng Viễn Chu rồi mới đi. Nhân lúc nàng bận bịu, Vương Trường Xuyên hôn trộm nàng không được, cách một lớp quần áo mà nhéo nhéo cái vυ" bự của nàng. " Như thế nào lại có cảm giác nó lại lớn thêm một chút nhỉ?"

Thư Lan giơ muỗng cơm lên liền đánh hắn một cái, " Anh nhanh đi ra đất đi."

Bước nhanh một bước chuồn mất, để lại Thư Lan ở trong bếp xấu hổ một lúc, cũng không biết là Viễn Chu có ở đây nhìn thấy hay không.

Không nghĩ tới là Viễn Chu ở trong mộng mệt nhọc nửa ngày, còn đang ngủ ngon lành đây.

Thu xếp xong việc nhà, Thư Lan mang theo cơm trưa của hai người mà chạy ra ruộng nhà mình, có thể tiết kiệm được bao nhiêu thời gian đi lại trên đường càng tốt.

Đi ra tới ruộng, hai người cũng không rãnh mà nói chuyện với nhau từng người một bắt đầu bận rộn. Thư Lan vùi đầu làm lúc nâng eo lên vẫy vẫy tay lau mồ hôi, thì trùng hợp Vương Trường Xuyên ở đầu bên kia cũng đứng dậy, hai người liếc nhìn nhau ánh mắt dính nhớp một hồi, lại thẹn thùng, ngại ngùng mà tách ra tiếp tục công việc.

Giống như gân cốt cả người linh hoạt hẳn ra, mệt nhọc một lúc cũng tiêu tán hết.

Thời gian giữa trưa, mọi người trong đồng đều đi về nhà ăn cơm. Vương Trường Xuyên lôi kéo nàng trốn vào phía dưới bóng cây, cây cối chung quay che lấp đi, nơi đây được gọi là nơi tốt để " Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ" đi.

Vương Trường Xuyên mở ra ấm nước đưa tới bên miệng nàng, " Mau uống chút nước đi." chờ nàng ừng ực uống xong, mới nhắm ngay chỗ có dấu môi của nàng mà uống vào, lúc hắn uống nước làm cho yết hầu hắn lăn lộn lên xuống, toát ra mười phần mùi vị nam nhân.

Hắn uống xong chép miệng, liếʍ liếʍ môi, " Thật ngọt."

Đều là có ý chỉ.

Thư Lan đỏ mặt không để ý đến hắn, Vương Trường Xuyên cái tay giả vờ bận rộn câu móc lấy, " Bé cưng, anh nói ngọt này, em có muốn nếm nếm thử?"

Thư Lan hiện tại bị hắn sủng lá gan cũng dần dần lớn lên, lôi kéo lỗ tai hắn liền oán trách, " Vương Trường Xuyên, anh nhìn xem đây là cái chỗ nào mà liền ngồi ở đây chơi trò lưu manh?"

Lão nam nhân này thật là càng ngày càng không biết xấu hổ.

"Bóng người cũng không có lấy một cái thì sợ cái gì, ngoan để cho anh hôn một cái, nghẹn chết anh rồi." Cũng không màng cho nàng phản đối, liền đè nặng nàng lên thân cây mà hôn.

Như lữ khách trên đất bồi cực kì khát nước, mà an ủi lẫn nhau.

Nếm qua phương diện nam nữ kia thì luôn là có cái thứ tình cảm mãnh liệt tràn đầy hận không thể thời thời khắc khắc mà dính ở bên nhau, động động một cái liền quản không được cái thiên địa ở dưới thân kia. Vương Trường Xuyên dọc theo vòng eo mảnh khảnh của nàng mà hướng lên trên, bàn tay lớn liền hung hăng xoa nắm cái cặp mềm mại kia, liền hận không thể xé mở quần áo nàng ngay để có thể ăn được vυ" thơm ngọt kìa.

Thư Lan cảm giác được hắn càng xoa càng mạnh, môi lưỡi lúc này đều mang lên mỗi cỗ mạnh mẽ, liên tục đẩy hắn ra, " Không được."

Vương Trường Xuyên ngửa mặt lên trời mà thở dài một tiếng, nắm lấy chỗ lửa nóng cứng rắn kia của mình mà trách mắng hai cái, " Chịu đựng!"

Ăn xong, công việc ngoài ruộng lại bắt đầu bù lu lên, ánh nắng chiều dày đặc khi tắt xuống thì liền thu thập đồ vật trở về nhà.

Vương Trường Xuyên câu lấy tay nàng một cái, một trước một sau hướng về phía nhà mà đi.

Hắn đi theo phía sau nàng, nhìn vòng eo tinh tế cùng cặp đùi thon dài của nàng, khi đi lại cái mông mềm kia không tự giác mà vặn vẹo, thật là muốn.....

Không được, nên mang vợ đi mua thêm mấy bộ quần áo.

Vương Trường Xuyên trừng mắt chung quanh bọn người trộm nhìn xem nàng, thầm nghĩ mà oán hận.