Chương 13: Thân thể của anh chỉ cho em xem.

Editor : MeiKim.

Vương Trường Xuyên đè nặng nữ nhân hồ nháo một hồi mới chịu buông tha nàng, " Bảo bối cũng thật là ngọt đi." hắn cắn cắn môi nàng nói, tìиɧ ɖu͙© tràn đầy trong mắt, đem nàng nhìn đến đỏ cả mắt.

Thư Lan trốn tránh ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy lại nhìn nữa thì tim nàng cũng muốn mê mệt. " Điều tại anh cả, nháo lâu như vậy, mẹ sắp dậy rồi."

Vương Trường Xuyên nghe thế liền đem người ấn lên ghế, " Em trước nên nghỉ ngơi một chút, để anh đến làm cơm sáng."

Hắn như thế lại không giống với những người đại lão gia khác đến chén đũa cũng không chạm vào một cái, ở trong quân đội mấy năm sớm sớm đã tự học được cách tự lo liệu cho bản thân. Thư Lan xác thật là bị hắn là cho tứ chi bủn rủn đều không thể động đậy được, liền ngồi xem hắn lưu loát mà cho đồ ăn vào trong nồi, bên xào bên thêm muối nêm nếm mùi vị lại rất thuần thục, những cơ bắp hiện lên trên cánh tay tùy thuộc vào từng động tác co giãn mạnh mẽ của hắn, nhìn rất có mùi vị nam nhân.

Nàng ngồi ở trên ghế nhìn, đôi mắt lẵng lặng mà đỏ lên, nàng từng tha thết nghĩ đến cuộc sống mơ ước, bất quá cũng là giống như vậy đi. Mỗi một đêm trời đông giá rét cô đơn tịch mịch cứ bao quanh ở trên cơ thể lạnh giá của nàng, cứ như vậy dễ dàng bị hắn tháo gỡ mọi thứ xuống.

Mùi cháo trắng thơm lừng, hương thơm của đồ ăn bay khắp nơi.

Nàng vì những điều đơn giản như thế mà rơi nước mắt, Vương Trường Xuyên làm xong thì phát hiện ra tiểu nữ nhân như thế mà lại trộm lau nước mắt đây. Hắn vội vàng cúi người xuống, ngón tay thô lệ lau đi nước mắt nơi khóe mi nàng, " Còn đau sao, thật là yếu ớt quá đi, về sao sẽ không nháo em nữa, được không????????hjcfj??????"

Ai ngờ hắn càng nói nước mắt của nàng chảy càng nhiều, chưa từng được hưởng thụ qua bộ dạng ôn nhu như thế của người khác dành cho nàng, liền nghĩ đến việc độc chiếm không muốn buông tay.

Thư Lan nghĩ, nàng cũng thật là hư hỏng.

Nàng chôn sâu vào trong lòng ngực của hắn mà sảng khoái khóc, nhưng lại làm cho Vương Trường Xuyên lo lắng, chân tay vụng về nói. "Được rồi, cục cưng ngoan, không khóc nữa."

Thư Lan sảng khoái mà khóc ném hết mặt mũi mà ngẩng khuôn mặt đỏ của nàng lên, " Em ...dvg... Em không có sao hết." Vương Trường Xuyên vuốt vuốt tóc nàng, " Thật là ngoan."

Hắn hôn hôn lên tay nàng, " Anh đi chăm sóc cho mẹ ăn cơm, chính em ngoan ngoãn ngồi ở đây ăn cơm, một lát nữa anh muốn kiểm tra."

Thư Lan gật gật đầu đồng ý, nhìn hắn đi lên lầu, lặng lẽ mà nhếch lên khóe môi đỏ mặt mà cười trừ.

" Mẹ, ăn cơm đi."

Vương Trường Xuyên trước mà múc nước cho mẹ hắn rửa mặt, lại lấy gối đầu kê sau lưng cho bà dựa vào, múc cháo cho bà ăn.

" Tự ta có thể ăn." Vương mẫu liếc nhìn sắc mặt nhi tử nhà mình, " Hôm nay như thế nào là con tới đưa cơm." khó lúc nhìn thấy hắn đỏ mặt, trong lòng sao có thể không so đo? " Cùng Thư Lan được việc rồi?"

Sắc mặt Vương Trường Xuyên biến hóa, không có phủ nhận. Nhìn xem con trai nhà mình như vậy, đó chính là sự việc đã thành. Vương mẫu thở dài, " Thư Lan là đứa con gái tốt, con phải đối đãi tốt với nó, việc này tính ra là nhà ta phải xin lỗi nó dfg. Vạn nhất.... một khi em trai con vạn nhất có chuyện gì, hai người các con phải cùng nhau sinh sống cho thật tốt vào."

" Sẽ không đâu mẹ, người đừng suy nghĩ nhiều quás." Vương Trường Xuyên đánh gãy lời bà, hắn sẽ không để cho em trai hắn xảy ra chuyện gì, " Nếu ở đây không thể trị khỏi bệnh cho nó, con liền dẫn nó đi lên thành phố lớn, con sẽ không để Viễn Chu xảy ra chuyện gì được."

Vương mẫu nghe thế thở phào nhẹ nhõm, " Trường Xuyên này, mẹ cảm ơn con. Mấy năm nay cả nhà ta đều dựa dẫm vào con mà đi lên, thân thể mẹ thế nhưng một ngày lại không bằng một ngày, về sau con cùng em trai con và Thư Lan, mẹ liền giao hết cho con."

" Mẹ, người đừng có nói những lời như vậy, người chính là khoảng thời gian trước mệt mỏi, qua chuyện này tự nhiên sẽ bình phục lại thôi." hắn sửng sốt nói, " Mẹ không phải còn muốn chờ ôm cháu sao?"

Vương mẫu nhìn hắn cười rộ lên, đem Vương Trường Xuyên hắn nhìn đến ngại ngùng.

Trên giường là cái dạng lưu manh gì nhưng khi tới trước mặt mẹ của hắn thì rốt cuộc cũng vẫn là sẽ xấu hổ đi.

Thu dọn mọi thứ xuống lầu, bên cạnh bàn đã không còn ai, đi vào phòng thì thấy nàng đang đút cho Viễn Chu ăn cơm. Nói là đút cơm, nhưng bất quá cũng chỉ là chút thức ăn lỏng, đút ăn cực kỳ phiền toái cần rất nhiều sự kiên nhẫn.

" Anh đi xuống ruộng."

Thư Lan gật gật đầu, tai đỏ lên không dám nhìn thẳng hắn.

Nàng càng như vậy, thì Vương Trường Xuyên càng muốn trêu ghẹo nàng. " tiểu mảnh mai, đừng có ở nhà mà trộm nhớ thương anh mà khóc nha."

Thư Lan đỏ mặt, trong lòng giống như có hai con nai nhỏ đang đánh nhau, giơ tay lên đánh hắn. " Lai nói bậy."

Chính là ngực của hắn có bao nhiêu cứng, đánh hắn như thế còn làm đau tay chính mình.

" Không nói nữa, đừng có đánh đau tay, gsg làm đau em anh còn cảm thấy đau lòng hơn." nói rồi hắn ôm lấy tay nàng thổi thổi, thật là đem nàng xem như con nít.

Lập tức nàng giống như con nai nhỏ ngoan ngoãn nghe lời mà bị hắn nắm lấy tay. " nước sôi để nguội để ở cửa đâu, nhớ mang theo đi."

" Ừm. hôm nay anh sẽ mang chút lương khô đi ăn, em đừng có đưa cơm tới. Anh hôm nay.... sẽ trở về sớm một chút, được chứ?" Vương Trường Xuyên trong lòng dính dính nhão nhão, không có giống lúc trước sấm rền gió cuốn.

" Dạ." nàng nhẹ giọng đáp.

Vương Trường Xuyên không có muốn buông nàng ra, thật là muốn cùng nàng dính ở bên nhau, không muốn ra khỏi cửa. " Em không có lời gì muốn nói với anh sao?"

" Anh...gjtf..... trong lúc làm việc đừng có cơởi áo ra, đều phơi đến muốn hỏng rồi." Chủ yếu là có quá nhiều bà, cô thiếu phụ nhìn hắn quá nhiều đi, không cần phải cho người khác nhìn đâu.

Vương Trường Xuyên giống như ăn phải mật, đem nàng kéo vào trong lòng ngực ôm lấy gấp gáp, " Được, không cởi, thân thể của anh chỉ cho em xem."

Hắn dùng sức mà áp nàng vào lòng mình, ở trên mông nàng hung hăng mà xoa nhè nhẹ hai cái, rốt cuộc cũng hạ xuống quyết tâm đi ra khỏi cửa.

Hôm này làm việc còn muốn nhanh một chút trở về, về nhà ôm vợ mới là việc đúng đắn.

Thư Lan cẩn thận khóa cửa lại, tiếp tục trở lại cho Viễn Chu ăn thật là tốn rất nhiều công sức, nhưng vẫn là còn rơi một ít ra ngoài. Sau khi đút xong, lại lau mặt lau mình cho hắn.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Thư Lan cản thấy hắn dần dần dưỡng ra có chút thịt, không giống như lúc trước ốm yếu. Trên mặt cũng có chút sắc khí, nàng tò mò mà vén vén lông mi thật dài của hắn, tán thưởng nói, " Thật là đẹp mắt a, so với anh hai của anh có thể là đẹp hơn rất nhiều."

Không biết Vương Trường Xuyên nghe xong sẽ có cảm nhận gì.

Rốt cuộc cái lão nam nhân ấy vẫn thực là thích ăn dấm đi.

Nàng đỏ mặt là dọn nướ© ŧıểυ cho hắn, ăn thức ăn lỏng nhiều cho nên đi ra phần lớn là nướ© ŧıểυ. Nói đến cũng thật kì quái, hắn giống như là giống như có ý thức, nàng lấy bình đựng nướ© ŧıểυ đến là hắn có thể tiểu ra ngoài, chưa từng làm dơ quần áo bao giờ.

Cho hắn đi xong lại lau mình cho hắn, Thư Lan làm việc cẩn thận liền móng tay cũng rửa sạch sẽ cho hắn.

Gần đến hạ thân mới là thời điểm giày vò nhất.

Đừng có nhìn hắn gầy yếu như thế, nhưng tiểu gia hỏa dưới thân cũng không hề nhỏ đâu. Tối hôm qua trải qua sự việc đó, nhìn đến thứ này còn có chút ngại đi.

Đặc biệt là khi lúc đến gần nó, thế nhưng nó sẽ phản ứng lại.

Hôm nay giống như là phản ứng có chút đặc biệt lơi hại hơn, mấy ngày hôm trước đều chỉ là cứng có một nữa, hôm nay đều là cứng đến nóng lên.

Qυყ đầυ chỗ đó còn toát ra chút rỉ nhờn, gân mạch của côn ŧᏂịŧ đường gân thô cũng hiện lên, cũng không biết là thời điểm hắn hôn mê thì sẽ có suy nghĩ gì đâu.

Mặt Thư Lan nóng lên, nàng chịu đựng sự ngại ngùng là lau khô cho nó, liền khe hở của trứng dái cũng lau chùi sạch sẽ.

Vẫn là cho tới khi lau xong, nó cũng là không có ý định mềm xuống, Thư Lan xấu xa mà mắng hắn một chút, " Đồ lưu manh."

Cùng anh hai hắn giống nhau.

------------

Lời của nhân vật:

VIễn Chu: lão tử một đêm nhìn đông cung đồ sống có thể hay không không cứng chảy nước sao?