Chương 2: Con gái của ánh trăng sáng

“Hừ.” Một tiếng hừ lạnh rõ ràng từ phía sau Hứa Tĩnh truyền tới.

Doãn Thanh nghe thấy tiếng hừ lạnh đó, lập tức thoát khỏi sự căng thẳng khi mới gặp lại, cô nhìn về phía sau Hứa Tĩnh theo bản năng.

“À, đúng rồi, suýt thì quên giới thiệu với em, đây là con gái chị, tên là Hứa Linh.” Hứa Tĩnh nghiêng người sang bên, lộ ra cô bé đứng phía sau mình.

Đúng là thiếu nữ tuổi thanh xuân mà Doãn Thanh nhìn thấy lúc ở dưới lầu.

Hứa Linh tầm mười sáu, mười bảy tuổi, là độ tuổi đẹp không cần son phấn. Nàng và Hứa Tĩnh có vài phần giống nhau, nhưng Hứa Tĩnh trời sinh uyển chuyển tú lệ, nàng lại ngũ quan lập thể sắc sảo, so ra có tính xâm lược hơn nhiều. Đôi mắt của Hứa Linh thanh lãnh sáng ngời, tựa như có thể nhìn thấu bí mật của người khác, làm Doãn Thanh không dám nhìn thẳng vào nàng.

Doãn Thanh rùng mình trong lòng, cô không biết mình nên kinh ngạc vì con gái của Hứa Tĩnh đã lớn như vậy rồi, hay là nên kinh ngạc vì Hứa Linh lớn lên cực kỳ xinh đẹp.

“Tiểu Linh mau chào cô Doãn đi.” Hứa Tĩnh thúc giục con gái chào hỏi người bạn thuở bé của mình.

“Cháu chào cô Doãn.” Ánh mắt của Hứa Linh sáng quắc mà nhìn Doãn Thanh, nhả ra bốn chữ.

“Cháu cháu, Tiểu Linh……” Doãn Thanh lại nghe mà hãi hùng khϊếp vía, cô nhìn vào mắt Hứa Linh rồi vội vàng tránh mắt sang chỗ khác. Không biết vì sao, cô cứ chạm mắt Hứa Linh là lại căng thẳng vã mồ hôi tay, tim đập vội. Có thể là do ánh mắt của cô bé này quá có tính nhìn thấy, hoặc là do xưng hô “cô Doãn” làm người ta thấy sợ hãi.

Đúng lúc này, Hứa Tĩnh kịp thời đánh gãy sự phân tâm của Doãn Thanh.

“Thanh Thanh, chị phải ra ngoài mấy ngày, em giúp chị chăm sóc Tiểu Linh được không?”

“Được.” Doãn Thanh nhìn ánh mắt ôn hòa đầy mong đợi của Hứa Tĩnh, dần dần ghép hình ảnh non nớt ngây ngô của Hứa Tĩnh năm đó vào với Hứa Tĩnh hiện tại, cô căn bản không nói nổi lời từ chối.

“Vậy thì tốt quá, Thanh Thanh, chúng ta add WeChat đi.” Hứa Tĩnh vui mừng khôn xiết giống như thiếu nữ có được món đồ chơi mới, cô ấy vội vàng lấy điện thoại ra trao đổi phương thức liên lạc với Doãn Thanh, cũng bảo Hứa Linh và Doãn Thanh kết bạn với nhau.

“Vậy mấy ngày tới phiền em chăm Tiểu Linh giúp chị, chờ chị trở lại nhất định sẽ mời em ăn cơm.”

“Tiểu Linh, mấy ngày tới con có vấn đề gì thì tìm cô Doãn nhé, cô Doãn là bạn tốt nhiều năm của mẹ, rất đáng tin cậy.”

“A…… Taxi chị gọi đã đến dưới lầu rồi, chị đi đây, Tiểu Linh, Thanh Thanh, tạm biệt.”

Doãn Thanh không nghĩ tới nhiều năm trôi qua chỉ ôn chuyện có 5 phút, sau đó Hứa Tĩnh liền xách hành lý đi xuống lầu, Doãn Thanh nhìn bóng Hứa Tĩnh xuống lầu mà vẫn có chút hoảng hốt. Một lúc sau, Doãn Thanh quay đầu lại mới phát hiện trước mặt mình còn có một thiếu nữ xinh xắn, kiêu căng tự phụ.

Lúc đó, Hứa Linh đang đứng trên cô hai bậc thang, mắt sáng như đuốc mà đánh giá Doãn Thanh, đáy mắt có sự âm trầm khó đoán.

Dm…… Cứ cảm giác mình bị đứa nhỏ này nhìn thấu.

Trái tim run lên của Doãn Thanh lập tức hoàn hồn, cô có chút chột dạ dời mắt đi. Kỳ quái, sao mình lại sợ chạm mắt với một đứa trẻ cơ chứ?

Doãn Thanh cảm nhận được bầu không khí ngại ngùng, hai chân tê dại đến độ gần như không đứng nổi, cô rất muốn bỏ chạy. Cô chưa từng kết giao với các cô bé ở tuổi dậy thì bao giờ, không biết nên phá tan không khí xấu hổ giữa hai người thế nào. Đặc biệt là kiểu người như Hứa Linh…… Lúc học cấp ba cô không gần với kiểu đóa hoa lạnh lùng thế này, nó khác xa với Hứa Tĩnh hòa ái dễ gần.