Hồi lâu không nghe thấy câu trả lời, Khương Dục ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trâu Việt.
Thấy mặt anh đỏ bừng, đặc biệt là lỗ tai, đỏ đến mức kỳ lạ.
Phản ứng này dù nhìn thế nào cũng đều giống vẻ thẹn thùng của xử nam ngây thơ sau khi vừa bị phá trinh vậy.
Ngay khi Khương Dục chuẩn bị phá vỡ sự im lặng, Trâu Việt lại nhìn sang, đáp lại ánh mắt của Khương Dục.
Bốn mắt chạm nhau, âm thanh xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập của đối phương.
Đôi mắt anh giống như những vì sao.
Một cảnh tượng đêm qua hiện lên trong đầu Khương Dục.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, cô nhìn thấy một đôi mắt sáng lấp lánh qua ánh đèn mờ ảo đi vào phòng ngủ từ cửa sổ.
Chân thành, nồng nàn, tình cảm thầm kín.
Ánh sáng trong mắt anh quá rực rỡ, xen lẫn du͙© vọиɠ thuần túy và tình yêu chân thành thẳng thắn.
Vừa như ánh trăng dịu dàng như nước, lại vừa như ánh mặt trời nóng rực.
Anh chỉ nhìn cô như vậy, dường như muốn nhìn thấu đáy lòng cô, khiến cô rơi vào du͙© vọиɠ vô biên.
Đôi môi mềm mại, mang theo sự mát lạnh, khi hôn lên, phản ứng của cô chậm nửa nhịp.
Được anh dịu dàng vuốt ve, hôn môi, nâng niu.
Giữa hai chân, ướt đến tràn lan.
Như là một giấc mộng.
Bây giờ cô tỉnh mộng, lại không thấy một chút dấu vết mộng xuân nào.
Khương Dục nghĩ thầm, nếu nghĩ theo hướng này, không hẳn là cô cưỡng bức anh nhỉ?
“Chuyện đêm qua là ngoài ý muốn.” Trâu Việt đột nhiên mở miệng, giọng nói trong trẻo mà trầm lắng, nghe không ra cảm xúc gì.
“Đúng vậy, đúng vậy, chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.” Khương Dục cười xòa.
Sau đó cô căng da đầu nói: "Cậu xem, hai ta đều đã là người trưởng thành, chuyện xảy ra đêm qua, ừm, tôi uống rượu, cậu hiểu mà, là ngoài ý muốn, cậu tình tôi nguyện.."
“Cậu tình tôi nguyện?” Trâu Việt nhướng mày, lộ ra ý cười không rõ.
Nụ cười này nhìn trong mắt Khương Dục, cô còn tưởng rằng mình khiến anh không vui, lòng căng thẳng vội vàng giải thích.
"Không, không, cậu đừng hiểu lầm. Ý tôi là, chúng ta đều là người trưởng thành, mình đã cùng mắc một số sai lầm mà người trưởng thành sẽ mắc. Tóm lại, tôi xin lỗi cậu. Đêm qua tôi say rượu xuống tay không biết nặng nhẹ, cậu muốn đi bệnh viện khám thì cứ nói với tôi, tôi sẽ sắp xếp. Nếu cậu có yêu cầu gì thì có thể đề cập, tôi sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn cậu."
Trâu Việt nhìn Khương Dục đang nghiêm túc chờ đợi, anh nghĩ thầm đêm qua cô thực sự rất say.
Có vẻ như cô cho rằng đêm qua họ đã làm toàn bộ, đã xảy ra tình một đêm.
Tối hôm qua, cô ép anh bắn trong tay cô, làm loạn trên người anh rồi mượn rượu làm bậy, cô lấy điện thoại di động ra nói muốn hỏi người đại diện của mình nếu lỡ ngủ với đàn ông thì phải làm sao bây giờ.
Chẳng qua là cô mới gõ được mấy chữ đã ngủ thϊếp đi, tin nhắn vẫn chưa được gửi đi.
Trâu Việt chưa bao giờ cho rằng mình là chính nhân quân tử gì cả.
Cơ hội trôi qua tức thì, duyên phận chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu.
Nếu muốn gì thì phải cố gắng hết sức thực hiện.
Anh không ngại châm một ngọn lửa, châm đến trái tim Khương Dục.
Bài viết trên vòng bạn bè của Khương Dục đêm qua là do Trâu Việt đăng.
Mục đích ư, rất đơn giản, anh chỉ muốn thành toàn cho mình.
Tình yêu cách núi và biển, vậy thì san bằng núi và biển đi.