Chương 2: Chuyện này nhất định phải giải quyết riêng!

"Chị tỉnh rồi à?"

Ngoài phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của người đàn ông tràn đầy sinh lực và sức sống, nhẹ nhàng như gió xuân.

Cậu ta còn chưa đi?

Khương Dục đột ngột từ trên giường nhảy dựng lên, gấp đến độ như kiến

bò trên chảo nóng.

Cô thực sự muốn bóp chết mình.

"Chị không sao chứ?"

Khương Dục đang định giả chết, lại nghe được trong giọng nói của người ngoài cửa có chút lo lắng.

"Chị, có phải chị không thoải mái không, có cần tôi vào giúp..."

“Không, không cần!”

Khương Dục hít một hơi thật sâu, buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

"Tôi rửa mặt chải đầu đã, cậu ở bên ngoài chờ tôi một lúc."

Cô trốn vào phòng tắm rồi khóa cửa lại.

Nhìn quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù, trên cổ còn có vết đỏ trong gương, Khương Dục đã cam chịu số phận rồi.

"Hoang đường, quá hoang đường… Là tôi có lỗi với cậu, cưỡng bức cậu, nhưng, nhưng tôi cũng thiệt hại không kém mà, dù sao tôi cũng là nữ minh tinh, cậu cũng đâu có thiệt gì…"

"Bây giờ cậu còn ở nhà tôi không đi, chẳng lẽ là…"

Nghĩ đến sự nghiệp của mình, trái tim của Khương Dục treo lên.

Bây giờ nhược điểm lớn của cô đang ở trong tay người kia, nếu anh có ý định uy hϊếp...

Cô cũng không biết anh có chụp mấy bức ảnh không nên chụp trong suốt thời gian dài từ đêm qua đến sáng nay hay không.

Khương Dục cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng, lập tức lao ra khỏi phòng tắm tìm điện thoại trên giường.

Sau khi tìm thấy điện thoại, cô lại trốn vào phòng tắm.

"Chị Phượng, chị Phượng! Cậu ta còn ở nhà em! Làm sao bây giờ? Không phải cậu ta muốn moi tiền em đấy chứ."

"Em đừng hoảng hốt, trước hết cứ nói cậu ta bình tĩnh, bây giờ chị lập tức đến nhà em."

"Chị có thể đến nhanh hơn không, tối hôm qua em uống say, rất nhiều chuyện em không nhớ rõ, cũng không biết trong tay cậu ta còn có nhược điểm nào khác không nữa."

“Trước tiên em cứ thăm dò ý tứ của cậu ta, nếu muốn tiền còn dễ giải quyết, không muốn tiền thì mới khó! Em có từng nghĩ thử, nếu người ta tố cáo em cưỡng bức, thì có phải cả đời này của em xong rồi không. Thái độ của em phải tốt một chút, dỗ dành cậu ta, chuyện này nhất định phải giải quyết riêng!”

Trâu Việt ngồi ở bàn ăn, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ.

Cuối cùng, nửa giờ sau, Khương Dục mới mở cửa bước ra ngoài.

Vẻ mặt cô cực kỳ mất tự nhiên, cúi đầu không dám đối diện với anh.

"Hẳn là chị đói bụng rồi? Tôi không biết bữa sáng chị thích đồ ăn Trung Quốc hay đồ ăn kiểu Tây, cho nên mỗi kiểu tôi đều làm vài món. Phòng bếp và tủ lạnh của chị không có nhiều nguyên liệu nấu ăn có thể dùng, vì vậy tôi bèn nấu cháo kê và bánh mì nướng. Hơi đơn giản, nhân lúc còn nóng chị đến ăn đi!"

Nghe vậy, Khương Dục kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trâu Việt.

Làm bữa sáng cho cô? Không phải muốn đàm phán?

Điều này khác với những gì cô tưởng tượng.

Người đàn ông ngồi cạnh bàn ăn nhìn dáng vẻ như mới ngoài hai mươi, khuôn mặt tràn đầy collagen, làn da trắng trẻo nõn nà.

Khi nói chuyện rất thích cười, mi mắt cong cong, trong mắt anh như có những vì sao.

Khóe miệng nhếch lên, sống mũi cao thẳng, xương quai hàm hoàn hảo, toàn thân anh toát lên khí chất tươi trẻ đầy hơi thở thiếu niên.

Đôi mắt của anh rất đẹp, to tròn, hai mí đẹp mắt.

Khi anh ấy vừa thấy bạn, dường như toàn bộ tâm tư của anh đều đặt trên người bạn, đặt bạn vào tầm mắt, trong lòng trong mắt đều là bạn.

Giống như... giống như một chú chó trung thành, khiến người ta yêu thích, làm người ta nhịn không được muốn chạm vào bộ lông đen mềm mại trên đỉnh đầu nó.

"Cảm ơn cậu."

Khương Dục thật sự không biết nên nói gì.

Cô tiến lại ngồi xuống bàn ăn, Trâu Việt ân cần múc cho cô một chén cháo kê.

Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Khương Dục, Trâu Việt nở một nụ cười rạng rỡ.

"Chị yên tâm đi, không phải nấu đại đâu, tài nấu nướng của tôi khá tốt."

Nói xong, anh động đũa trước.

Khương Dục cũng không tiện làm ra vẻ, vì vậy cô bắt đầu ăn.

Hai người không nói chuyện, yên lặng ăn bữa sáng, Khương Dục chỉ cảm thấy bầu không khí vừa kỳ lạ vừa lúng túng.

Tối hôm qua cô cưỡng ép người ta, chậc, chính xác là cưỡng bức bác sĩ của mèo nhà cô.

Mà bây giờ, không biết đối phương đang có ý đồ gì, vậy mà hai người lại cùng nhau ăn sáng như không có chuyện gì xảy ra.

Hướng đi của cốt truyện này đã vượt ngoài dự đoán của Khương Dục.

Cô cũng là một diễn viên đóng phim truyền hình mười mấy năm rồi, có loại cốt truyện máu chó nào mà cô chưa từng thấy qua, nhưng không thể không nói, cô thật sự nhìn không thấu ý đồ của người đối diện.

Anh có khuôn mặt xuất thân từ giới giải trí, khí chất trong sạch, giống như một thiếu niên ngây thơ không nhiễm một chút hơi thở trần tục.

Khi anh cười lên, giống như trăm hoa đua nở trong mùa xuân, nhìn thế nào cũng không giống người có ý đồ xấu.

"Hôm qua..."

"Chị..."

"Cậu nói trước đi, chị nói trước đi."