Chương 8: Chụp ảnh gửi cho cậu ấy

Chương 8: Chụp ảnh gửi cho cậu ấy

Trong giờ học, các nữ sinh đều nói về sự cố lần này của Kha Tước. Vốn dĩ nữ sinh lúc xúm lại với nhau đều rất thích bàn luận về minh tinh. Huống chi Kha Tước hiện tại là bạn cùng lớp của các cô, sự kích động khi được cùng lớp với đại minh tinh kia còn chưa hề giảm xuống

“Người nhà của người chết nói chuyện thật vô lý, ngang nhiên thô tục lôi mồ mả ra còn làm lớn đến như vậy.

“Còn nữa, nghe nói người nhà của người chết thuê được một ít thuỷ quân, ở trên mạng không ngừng đăng bài nguyền rủa Kha Tước. Đem Kha Tước mắng từ đầu đến chân. Còn đem ảnh chụp bia mộ của Kha Tước trong một bộ phim mà

Kha Tước từng đóng ra để nguyền rủa.”

“Ảnh chụp trong phim? Bia mộ gì? Chuyện này mình còn chưa từng nghe qua nữa đó.”

“Mấy năm trước Kha Tước không phải đã từng diễn vai một bé trai do mắc bệnh bạch cầu giai đoạn cuối nên chết sao? Người nhà người chết đem hình chụp mộ của cậu ấy ở trong phim ra, nguyền rủa cậu ấy không sống được tới già, sớm một chút bị bệnh lấy mạng đổi mạng.”

“Này cũng thật quá đáng mà! Bắt nạt người sao!”

“Ai, cậu ấy cũng thật là xui xẻo…… Nhưng chuyện này đã xảy ra ba ngày, sao cậu ấy không hề đáp lại? Phòng quan hệ xã hội của công ty bọn họ đều ăn không ngồi không à? Không phải mình muốn cậu ấy bồi thường tiền nhưng hiện tại náo loạn thành như vậy…… mình cho rằng, không bằng cậu ấy nên bồi thêm một chút tiền nữa. Người nhà kia

thật là vô lại, không thể trêu vào!”

“Mình cảm thấy nếu cậu ấy hạ mình đi an ủi người nhà người chết một chút cũng được, không phải cậu ấy là diễn viên sao? Hơn nữa kỹ thuật diễn tốt như vậy, chắc chắn không giống giả vờ! Còn có thể tăng thêm thiện cảm.”

“Như vậy cũng quá uất ức…”

“Chung quy bây giờ cái gì cũng đều không tốt đi? Mình cảm thấy cậu ấy dù sao cũng phải làm chút cái gì đó? Ngoại trừ ngày hôm qua đăng một cái Weibo báo bình an, nhưng bất kể là weibo chính thức hay là weibo của nhân viên trong công ty, kể cả weibo cá nhân của cậu ấy, không hề có chút hồi đáp nào. Mặc kệ cậu ấy tính toán làm như thế nào, cũng phải có một thông tin chính thức đi chứ!”

“Thật là một chút tin tức cỏn con cũng không có. Phóng viên canh giữ ở cả nhà và cả cửa công ty, nhưng cậu ấy không chịu xuất hiện. Hơn nữa mình vẫn luôn ẩn núp ở trong mấy cái fanclubs của cậu ấy, cũng không thấy cậu ấy xuất hiện trong diễn đàn. Không biết đang làm gì……”

Khang Tiểu Ngư ghé vào mặt bàn học, nghe mấy nữ sinh dãy sau bàn tán. Kỳ thật cô biết Kha Tước ba ngày nay đang làm gì, mỗi ngày cậu ấy đều cố gắng học tập để hướng về phía trước……

Khang Tiểu Ngư mở di động ra, vào WeChat mở khung chat với Kha Tước, lịch sử trò chuyện dừng lại ở đêm qua tin nhắn cậu ấy hỏi cô bài tập được giao.

Cậu ấy là một phần không biết, hay là không chút nào để ý những công kích trên mạng?

Thật sự thì Khang Tiểu Ngư giống mấy nữ sinh khác, hy vọng Kha Tước có thể đứng ra đối mặt chuyện này, mặc kệ cậu ấy muốn xử lý như thế nào, dù là an ủi người nhà hay là cự tuyệt bồi thường, Khang Tiểu Ngư tin tưởng cô cùng rất nhiều fans khác luôn ủng hộ quyết định của Kha Tước đến cùng.

Vì cái gì mà im lặng? Khang Tiểu Ngư thật sự không hiểu.

Khang Tiểu Ngư thậm chí rất muốn hỏi một chút cậu ấy định tính toán làm thế nào, nhưng lần nào cô cũng nhịn không hỏi. Khang Tiểu Ngư cảm thấy cô cùng Kha Tước đơn giản chỉ là bạn học cùng lớp mà thôi, ngay cả bạn bè cũng không phải, không nên lắm miệng đi hỏi về chuyện riêng của cậu ấy.

Khang Tiểu Ngư bị ý nghĩ của chính mình kinh sợ. Cô lập tức ngồi dậy, hỏi chính mình nếu chuyện này không phải phát sinh trên người Kha Tước, mà là một bạn học khác cũng là bạn cùng bàn của cô, liệu cô có quan tâm không?

Còn không phải bởi vì cậu ấy là Kha Tước, còn không phải bởi vì cậu ấy là minh tinh. Bởi vì cậu ấy là minh tinh, vì e ngại, cô sẽ giữ khoảng cách với cậu ấy, ngay cả việc xem cậu ấy như bạn bè cũng không được, thậm chí làm không thật sự xem cậu ấy như bạn cùng bàn mà đối đãi.

Như vậy đúng không?

Khang Tiểu Ngư xem lịch sử trò chuyện của cô cùng Kha Tước một lượt từ đầu tới đuôi, từ cuộc đối thoại hoàn toàn không nhìn ra đối phương là một minh tinh. Kha Tước vẫn luôn dùng giọng điệu bình thường nói chuyện với cô, thậm chí ngày hôm qua còn giống như tùy tiện dặn dò cô lúc tan học thì chú ý một chút.

Trong nháy mắt Khang Tiểu Ngư thay đổi ý định. Cô lập tức gửi cho Kha Tước một tin nhắn cho cậu: “Phải đợi xử lý xong sự việc tai nạn xe cộ mới trở lại trường học sao?”

Kha Tước rất nhanh liền trả lời.

Kha Tước: “Ừ, ngày mai sẽ đi học lại.”

Khang Tiểu Ngư kinh ngạc khi Kha Tước trả lời cô nhanh như vậy, cũng rất ngạc nhiên khi cậu nói ngày mai sẽ đi học lại. Ý của cậu ấy là chuyện tai nạn xe cộ sẽ giải quyết trong hôm nay sao?

Đột nhiên tâm tình cô trở nên vô cùng tốt.

Cô cẩn thận nhìn lại hai lần câu trả lời của Kha Tước, Khang Tiểu Ngư không biết phải đáp lại như nào. Chẳng lẽ cứ như vậy mà kết thúc đối thoại? Khang Tiểu Ngư cảm thấy không khác gì so với lúc đang nói chuyện phiếm cùng người khác, đối phương gửi tin nhắn cho cô, cô nên trả lời như nào, nếu đối phương vẫn luôn gửi tin nhắn, cô có thể sẽ luôn đáp lại. Cô hy vọng hai người nói chuyện, người cuối cùng kết thúc câu chuyện sẽ là cô. Bằng không, cô nhìn khung thoại là tin của đối phương, mà chính cô không đáp lời sẽ cảm thấy bản thân không có lễ phép.

Nhưng cô không thể nghĩ ra nên đáp lại Kha Tước như thế nào.

Khang Tiểu Ngư vắt hết óc suy nghĩ một hồi lâu, ánh mắt tùy ý nhìn thoáng qua, lúc nhìn về phía bảng đen, bỗng nhiên có ý tưởng. Giáo viên giao bài tập về nhà, viết ở trên bảng đen. Khang Tiểu Ngư vội vàng lấy sổ tay ra, đem những thứ trên bảng chép vào.

Sau khi chép xong, Khang Tiểu Ngư cẩn thận kiểm tra một lần, cảm thấy chữ viết của chính mình có chút khó coi. Nhớ lại trước kia chép bài chỉ cho chính mình xem, hiện tại muốn chụp cho Kha Tước xem. Nếu viết chữ qua loa, làm Kha Tước không hiểu được thì làm sao bây giờ? Nếu Kha Tước chê cười cô viết chữ quá xấu làm sao bây giờ?

Khang Tiểu Ngư đem một tờ vừa mới viết xong xé đi, sau đó chép lại

ngay ngắn một lần nữa.

Trên bảng có bài tập môn ngữ văn, toán học, tiếng Anh cùng lịch sử. Khang Tiểu Ngư chỉ chép ngữ văn, toán học cùng lịch sử, sau đó chụp lại rồi gửi cho Kha Tước.

Khang Tiểu Ngư: “Bài tập đã gửi ở dưới rồi đó! [ hoa hồng nhỏ ][ hoa hồng nhỏ ][ hoa hồng nhỏ ]”

Kha Tước: “[ hoa đỏ thẫm ][ hoa đỏ thẫm ][ hoa đỏ thẫm ]”

Khang Tiểu Ngư: "Có cần bài tập Tiếng Anh không?”

Kha Tước: “Không.”

Câu trả lời của Kha Tước

không ngoài dự kiến của Khang Tiểu Ngư, tiếng Anh của Kha Tước rất giỏi là việc tất cả mọi người đều biết. Hơn nữa Khang Tiểu Ngư cũng cẩn thận xem lại, ngày đầu tiên đi học

Kha Tước không hề mang sách tiếng Anh, thậm chí trong tiết đầu tiên của môn tiếng Anh, cậu ấy lôi đề lịch sử ra xem. Nhớ lại thì, cậu ấy không muốn học tiếng Anh, cũng lười làm bài tập.

Khang Tiểu Ngư trả lời: “Được thôi!”

Nhìn thấy người cuối cùng kết thúc đề tài là chính mình, Khang Tiểu Ngư rốt cuộc cũng đem di động đặt ở một bên, bắt đầu nghiêm túc bắt đầu làm đề luyện tập. Đi học bốn ngày, bởi vì không rõ nguyên nhân, cô vẫn luôn có chút mất hồn mất vía, thất thần. Nhưng mà giờ khắc này,

thật ra Khang Tiểu Ngư có thể thả lỏng tâm tình để nghiêm túc học tập.

Chủ nhiệm lớp - Chu Dịch Quân đi vào trong phòng học, cô gõ tay xuống bàn, nói: “Cả lớp dừng lại một chút, cô có việc muốn nói.”

Khang Tiểu Ngư và các học sinh khác cùng nhau buông bút, ngẩng đầu lên.

“Học kỳ này học sinh nào muốn xin học bổng thì lấy hồ sơ xin học bổng rồi điền vào, sáng mai báo danh sách cho cô. Mỗi lớp có một bạn, nếu vượt qua một bạn báo danh, vậy tìm một tiết tự học rồi tự nói ra hoàn cảnh của mình, cả lớp sẽ bầu ra một bạn.”

Khang Tiểu Ngư nắm chặt bút bi trong tay. Cô thật sự không thích việc đứng trên bục giảng diễn trò, khóc lóc kể lể điều kiện gia đình của mình có bao nhiêu khó khăn, tranh thủ sự thương cảm của mọi người. Cũng không thích đem việc của bản thân kể ở trước mặt mọi người, để cho người khác chấm điểm mức độ khó khăn của mình, càng không thích người khác dùng ánh mắt thương hại hay đồng tình mà nhìn cô.

Đây là một loại cảm giác như bóc trần vết sẹo của mình, cũng làm cô cảm thấy như đang dựa vào khóc lóc kể lể sự thê thảm của bản thân mà kiếm tiền vậy…… Không thoải mái.

Nhưng cô cần học bổng. Trước mắt cô cần tiền, những cái không thoải mái đó

cũng chỉ có thể mặc kệ.

Trung Học Minh Nhã là trường học tư nhân, học bổng diện khó khăn là chính sách mới để thể hiện danh tiếng tốt cho trường học, cho số lượng rất ít. Nhưng cũng bởi vì Trung Học Minh Nhã là trường học tư nhân nên phần lớn gia đình của học sinh có điều kiện tương đối tốt. Khang Tiểu Ngư hiện tại gửi gắm hy vọng rằng trong lớp không có người khác báo danh, như vậy cô không cần cùng người khác cạnh tranh, không cần đem việc của bản thân nói ra để làm trò trước mặt các bạn học.

·

“Tiểu Ngư.”

Tan học, Khang Tiểu Ngư mới vừa đi đến cửa cổng trường đã bị Lục Trầm Hòa gọi lại.

Khang Tiểu Ngư kinh ngạc mà nhìn anh ta: “Anh rể, sao anh đã đi công tác làm về rồi?”

Lục Trầm Hòa nho nhã, anh tuấn khiến cho người ta có cảm giác vô cùng ấm áp, chẳng qua từ trước đến nay ánh mắt ôn nhu này luôn mang theo một chút buồn rầu, ủ rũ, mệt mỏi. Anh đẩy đẩy khung mắt kính mạ vàng, nhìn khuôn mặt Khang Tiểu Ngư cùng chị gái cô Khang Tiểu Linh có vài phần giống nhau, trên mặt lúc này mới lộ ra một nét tươi cười.