Tài xế dừng xe ở địa chỉ mà Kha Tước nói, Kha Tước kí tên giúp hắn, sau đó đưa Khang Tiểu Ngư xuống xe, hai người nhanh chóng bước hai bước, đã có xe chờ họ ở phía trước. Trước khi lên taxi, Kha Tước đã gọi cho tài xế, ở giữa đường đón cậu.
Kha Tước mở cửa xe cho Khang Tiểu Ngư, chờ cô đi vào, mới vòng qua bên kia lên xe.
Kha Tước nhìn Khang Tiểu Ngư một cái, nói tên một nhà hàng để tài xế đưa họ đi.
Khang Tiểu Ngư nhủ thầm là chính mình đã nghe lầm, bởi vì cô và Kha Tước cùng nhau mở miệng, cho nên giọng của cô lấn mất giọng của Kha Tước, khiến cho cô nghe lầm
lời nói của Kha Tước. Cũng có khả năng là Kha Tước thuận miệng mà nói, chỉ là lỡ lời mà thôi.
Bất luận là cô nghe lầm, hay là Kha Tước nói lỡ lời, cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi. Cô không nên đặt ở trong lòng.
Khang Tiểu Ngư quay đầu, nhìn phong cảnh ngoài đường, nhìn kiến trúc hai bên đường không ngừng lui lại. Trong lòng cô bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Tới nhà hàng, Kha Tước mang Khang Tiểu Ngư đi vào. Nhà hàng này là nơi Kha Tước thường xuyên lui tới, người phục vụ trong này rất quen thuộc với cậu, cậu cũng không phải che dấu thân phận.
Kha Tước mỗi lần tới đây, đồ ăn đưa lên cũng không khác nhau lắm, người phục vụ có chút kinh ngạc mà nhìn thoáng qua Khang Tiểu Ngư đi cùng Kha Tước, cũng không dám giống như trước kia dọn đồ ăn theo khẩu vị của Kha Tước, mà mang thực đơn qua.
Kha Tước đưa thực đơn cho Khang Tiểu Ngư, Khang Tiểu Ngư tùy ý chọn một món, có điểm thất thần. Kha Tước liếc cô một cái, lại chọn thêm vài món, sau đó đưa thực đơn cho người phục vụ.
“Hôm nay vất vả cho cậu rồi, đi theo mình cả một ngày, đầu tiên là thu âm, lại đi chọn đồ nội thất, lúc sau lại cùng mình chạy lâu như vậy.” Kha Tước nói.
“Không có việc gì.” Khang Tiểu Ngư khẽ cười.
Khang Tiểu Ngư lấy di động, làm bộ chơi trò chơi. Cô không quen với bầu không khí này, cũng không muốn nói chuyện với Kha Tước. Trong lòng cô hơi tức giận, nhưng mà
không biết vì sao mình lại tức giận.
Kha Tước ngồi đối diện Khang Tiểu Ngư, híp mắt nhìn cô.
Người phục vụ lục tục bưng món lên, Khang Tiểu Ngư đặt di động qua một bên, cuối cùng cũng không phải làm bộ chơi di động. Cô cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm, một miếng lại một miếng, mà chính cô ăn gì cũng không biết.
Kha Tước uống một ngụm rượu vang đỏ, buồn cười nhìn cô, hỏi: “Đói lắm sao?”
“A?” Khang Tiểu Ngư sửng sốt, cô cúi đầu nhìn chiếc đũa kẹp miếng vịt quay. Ngày thường cô không thích ăn đồ có nhiều dầu mỡ, cô hơi xấu hổ mà đặt miếng thịt xuống, cảm thấy cách ăn của mình vừa rồi quá xấu.
“Muốn uống cái gì?” Kha Tước hỏi.
“Canh.” Khang Tiểu Ngư thuận miệng nói.
Kha Tước cầm lấy thìa, lấy cho Khang Tiểu Ngư một chén canh, đặt trước mặt cô. Khang Tiểu Ngư nhìn chén canh, lại không thể uống. Ban nãy cô ăn quá nhiều, rất no.
Cô cầm lấy cái muỗng, nhấp vài thìa canh, sau đó liền đặt muỗng xuống. Cô lau khóe miệng, nói: “ Mình no rồi.”
Kha Tước “Ừ” một tiếng, đứng lên, nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Hoá ra Kha Tước đã ăn xong từ lâu, cậu đợi cô ăn. Cô đứng lên, theo Kha Tước đi ra ngoài. Lúc Kha Tước kéo cửa xe cho cô, cô đứng yên không định lên xe.
“Nếu không có chuyện gì khác, vậy mình về nhà đây.” Khang Tiểu Ngư cười, lại bỏ thêm một câu, “Để tự mình đi về, không sao đâu.”
Kha Tước nhìn Khang Tiểu Ngư đang cười, nói: “Không cần con lá lớn màu xanh lam kia sao?”
Khang Tiểu Ngư nhìn ý cười trong đáy mắt màu lam của Kha Tước, bỗng nhiên lập tức hiểu được bản thân mình vì sao lại tức giận. Bản thân cậu là người đã có bạn gái, mà thái độ của cậu thì sao chứ? Ngay cả Khang Tiểu Ngư đối với chuyện tình cảm có chút trì độn, cũng cảm thấy Kha Tước đã hơi quá mức rồi.
Nếu cô có thích cậu, cũng không muốn lúc cậu đã có bạn gái, lại cùng cậu phát sinh tình cảm gì. Như vậy là không tôn trọng bạn gái cậu, mà đối với chính bản thân cô cũng không tôn trọng gì.
Khang Tiểu Ngư lùi về phía sau một bước, cô thu hồi nụ cười trên mặt, xa cách mà nói: “Mình và cậu không cùng đường, đi chung cũng không……”
“Kha Tước! Kha Tước! Kha Tước ở đó!”
Khang Tiểu Ngư còn chưa nói xong, một giọng nữ hưng phấn, sắc nhọn vang lên, đánh gãy lời nói Khang Tiểu Ngư. Khang Tiểu Ngư sửng sốt, Kha Tước thì một tay kéo cô vào trong xe, sau đó bước nhanh vòng đến phía bên kia lên xe.
Xe lập tức lao nhanh.
Khang Tiểu Ngư từ cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, thấy mấy fans nữ đang chạy lại. Cô nhận ra bọn họ là mấy nữ sinh ban nãy ở trung tâm thương mại, Khang Tiểu Ngư lại nhìn thoáng qua nơi cô và Kha Tước vừa mới ăn cơm, mơ hồ hiểu được. Chỉ sợ đám fans này đã sớm theo đến đây, nhưng không tiến vào nhà hàng, mà canh giữ ở bên ngoài.
Cho đến khi xe rẽ vào một con đường khác, không nhìn thấy đám fans nữ đó nữa, Khang Tiểu Ngư mới thu hồi tầm mắt. Cô an tĩnh mà cúi đầu ngồi trong chốc lát, quay đầu nhìn Kha Tước, phát hiện đáy mắt Kha Tước không hề có ý cười, bộ dạng nhíu mày tạo cảm giác lạnh lẽo.
Khang Tiểu Ngư cúi đầu, rầu rĩ không vui.
Cô suy nghĩ, có phải ban nãy lời nói và thái độ của cô đã hơi quá đáng rồi hay không. Có lẽ Kha Tước thật sự không có ý khác, chỉ xem cô như một người bạn bình thường mà đối đãi thôi? Nhưng đó là lý trí, nhưng về mặt tình cảm, cô lại cố tình phủ nhận điều đó, cô cảm thấy Kha Tước đối xử với cô rất không bình thường, không giống một người bạn.
Rốt cuộc, vẫn là người mà mình yêu thích nhiều năm như vậy.
Khang Tiểu Ngư lại trộm nhìn sắc mặt Kha Tước, rồi lại cúi đầu.
Đoạn đường này, Kha Tước không nói gì, Khang Tiểu Ngư cũng trầm mặc.
Cho đến khi xe dừng trước cổng nhà Kha Tước, cậu vẫn ngồi yên trong xe, không động đậy, không có ý định xuống xe. Khang Tiểu Ngư lại
nhìn cậu, rõ ràng cô không làm sai điều gì, nhưng lúc nhìn khuôn mặt trầm ngâm của Kha Tước, tựa như không vui, trong lòng Khang Tiểu Ngư liền khó chịu. Cô mơ màng hồ đồ mà tìm cớ nói chuyện với cậu: “Có phải cậu đang suy nghĩ làm sao để sắp xếp mấy đồ nội thất vừa mua đúng không?”
Kha Tước quay đầu đi nhìn cô.
Đột nhiên chạm phải đôi mắt màu lam của Kha Tước, tim Khang Tiểu Ngư lạc đi một nhịp, tươi cười trên mặt cười cũng khó có thể duy trì.
Kha Tước “Ừm” một tiếng, nói: “Đi thôi.”
Lúc Kha Tước xuống xe, Khang Tiểu Ngư nghe thấy cậu thở dài.
Khang Tiểu Ngư rầu rĩ không vui mà xuống xe, đi theo Kha tước.
Kha Tước mở cửa, Phó Minh Thư ở bên trong đi ra chào đón, nói: “Cậu đã trở lại, đồ đạc đã chuyển về, rất nhiều……”
Phó Minh Thư dừng lại, có chút kinh ngạc mà nhìn Khang Tiểu Ngư phía đứng ở phía sau Kha Tước.
Khang Tiểu Ngư thấy Phó Minh Thư liền nhẹ nhàng thở ra, cô cảm thấy nếu trong nhà Kha Tước không có người khác, muốn cô đơn độc ở cùng Kha Tước, sẽ rất xấu hổ. Biết Phó Minh Thư cũng ở đây, cảm giác xấu hổ cũng giảm đi rất nhiều.
Ánh mắt Kha Tước quét một vòng quanh phòng khách, hỏi: “Mấy đồ đưa đến anh đã sắp xếp xong rồi sao?”
“Ừ, cơ bản là đã xong. Còn một ít đồ lặt vặt ở phòng trên tầng hai, không biết đặt ở chỗ nào.” Phó Minh Thư nói.
Khi nói chuyện, lại có người giao hàng đến, Phó Minh Thư vội vàng chạy qua nhận lấy. Mà Kha Tước lại mang Khang Tiểu Ngư lên một phòng cho khách ở lầu hai.
Cửa phòng bị kéo ra, Kha Tước ghét bỏ mà nhìn gian phòng chất toàn thứ đồ linh tinh.
“Cậu chờ một chút.” Kha Tước nhìn Khang Tiểu Ngư nói.
Cậu thật cẩn thận mà đi về phía đống thú nhồi bông đặt trên thảm, nhẹ nhàng lật bỏ từng con một tìm cái gì đó. Cậu bới một hồi lâu, mới tìm được con cá lớn màu xanh lam dưới đống thú nhồi bông đó.
Cậu thật cẩn thận mà kéo con cá ra khỏi đống thú nhồi bông đó. Con cá này dài gần hai mét, ở bụng phình to ra. Lúc Kha Tước ôm nó ra ngoài cửa, phải điều chỉnh góc độ một chút, mới có thể đi ra.
Khang Tiểu Ngư vẫn luôn đứng ở cửa, nhìn cậu tìm kiếm trong đống thú nhồi bông, rốt cuộc cũng tìm thấy con cá này, lại nhìn cậu từng bước từng bước đi ra.
Khang Tiểu Ngư nhấp môi, ánh mắt phức tạp mà nhìn cậu.
Kha Tước đứng trước mặt Khang Tiểu Ngư, vỗ vỗ bụng cá lớn, hỏi: “Cậu không thích nó sao?”
Khang Tiểu Ngư không nhìn con cá, vẫn luôn nhìn đôi mắt cậu, chậm rãi lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi.” Kha Tước khẽ cười, “Đi thôi, mình đưa cậu về nhà.”
Khang Tiểu Ngư nhìn nụ cười của Kha Tước, có chút gian nan mà gật đầu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Kha Tước quay đầu lại nhìn thoáng qua đồn thú nhồi bông cao cao, hỏi: “Cậu có thích con nào nữa không? Nếu có thì cứ lấy về, không phải ngại.”
Khang Tiểu Ngư liều mạng lắc đầu, vội vàng nói: “Không cần! Không cần!”
Thật sự không cần, cô không muốn cướp lấy đồ vật của nữ sinh kia, cô thậm chí cảm thấy mình đứng ở chỗ này đối với nữ sinh kia là một sự xúc phạm.
Kha Tước nghe xong, lại nghe thấy mấy người khuân vác dưới lầu đã rời đi, mới cười với Khang Tiểu Ngư nói: “Đi thôi, đi xuống đi.”
Khang Tiểu Ngư đi theo Kha Tước xuống lầu. Phó Minh Thư ở dưới nghe thấy tiếng bước chân, trong ngực cậu ôm một con cá thật to , cảnh tượng này có chút kì quái.
Phó Minh Thư sờ cằm, ánh mắt rất có ý vị mà đảo qua đảo đảo lại trên người Khang Tước và Khang Tiểu Ngư.
“Anh Phó, em đi ra ngoài một chuyến. Lát nữa người bên trung tâm thương mại sẽ giao đồ đến tiếp, làm phiền anh ở lại hỗ trợ một chút.” Kha Tước nói.
“Không thành vấn đề không thành vấn đề, cậu đi đi! Đêm nay không trở lại cũng được!” Phó Minh Thư nheo nheo đôi mắt, cười tủm tỉm.
Kha Tước và Phó Minh Thư biết nhau hơn ba năm, dường như là sớm chiều chung đυ.ng, rất hiểu đối phương, Kha Tước có chút bất đắc dĩ mà nhìn hắn một cái. Thật là, chọn một người đại diện như vậy thật bất đắc dĩ. Người đại diện của người khác thì hận không thể để nghệ sĩ của mình một chút tai tiếng cũng không có? Hắn lại hiền lành tươi cười như vậy là có ý gì? Rất hy vọng cậu công bố chuyện yêu đương với fans sao?
Khang Tiểu Ngư vẫn luôn phân tâm, không có chú ý đến vẻ mặt của Phó Minh Thư.
Bỗng nhiên có người gõ cửa, Kha Tước cho rằng lại là người của trung tâm thương mại, không vội vã đi ra ngoài, ngược lại là lùi về sau hai bước. Khang Tiểu Ngư cũng bắt chước theo, cùng Kha Tước đứng dựa vào tường, để tránh mặt bọn họ.
Phó Minh Thư vội vàng đi mở cửa. Cửa mở ra, đi vào trong không phải là người giao hàng, mà là một phụ nữ mắt xanh tóc vàng. Đôi giày cao gót cô mang nện xuống nền, lộc cộc.
Kha Tước hơi sửng sốt.
“Á, bảo bối à!” Người phụ nữ dẫm giày cao gót, vui vẻ mà lao về phía Kha Tước, đem cả người Kha Tước ôm vào trong ngực, lại hôn lên má Kha Tước một cái.
“Tước, có nhớ mẹ không?” Tuy không phải người Trung Quốc, lại nói lưu loát tiếng Trung, không nghe ra là người nước ngoài chút nào cả.
Khang Tiểu Ngư kinh ngạc hơi hơi giương miệng, đánh giá người phụ nữ này từ trên xuống dưới. Mặc váy hồng nhạt, bóp cầm tay hồng nhat.
Hoá ra Kha Tước bố trí lại ngôi nhà, chính là vì người phụ nữ này sao? Thì ra Kha Tước thích kiểu người trưởng thành ngoại hình xinh đẹp như này a……
Khang Tiểu Ngư say mê nhìn ngũ quan gần như hoàn hảo của người phụ nữ này, trong lòng sinh ra một loại cảm giác tự ti. Cô chỉ hận chính mình vì cái gì lại muốn theo tới đây, cô tình nguyện không đến nơi này, cô thậm chí hy vọng chính mình có thể biến mất. Cảm giác hận không thể chui xuống đất chính là như vậy.